Đời Hồng Vũ triều Minh, mưa thuận gió hòa. quốc thái dân an, phía Tây Bắc vùng Thượng Ngu thuộc Tỉnh Triết Giang có một hồ nhỏ, tục gọi Bạch Mã hồ.
Bạch Mã hồ ba bên giáp núi phía chính bắc có một khoảng trống rộng chừng nửa dặm, bởi vậy mặt hồ lúc nào cũng lộng gió, đặc biệt thu đông nhị kỳ lãnh phong càng mạnh.
Lúc này trời đã tàn đông, gió lạnh hu hu thổi, mặt hồ bọt sóng tung tăng, xa xa ngọn núi phủ đầy tuyết, lấp lánh ánh bạc. Bên bờ hồ bỗng xuất hiện một gã thiếu niên khoảng mười tuổi, mình mặc chiếc áo bông rách đang cắm cúi đi về gian nhà ở chân núi. Gian nhà nhỏ xiêu vẹo, mỗi cơn gió thổi đến nó đung đưa như muốn sập tới nơi.
Hốt nhiên một đạo ngân quang như ánh chớp lướt qua mặt gã thiếu niên. Gã ngưng thần nhìn lên, chỉ thấy một lão quái nhân ngồi vắt vẻo trên nhánh cây khô cao hơn trượng. Nhánh cây không lớn hơn ngón tay, đung đưa trong gió nhưng quái nhân vẫn ngồi điềm tỉnh lạ thường như người ta ngồi trên đất bằng vậy Lão quái nhân đầu đội nón cỏ rộng vành, kéo sụp xuống che mất nửa mặt, cằm tựa vào cánh tay gấp lại tì trên đầu gối, không nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy khoảng cách giữa cánh tay và vành nón, cặp mắt lóng lánh phát xạ tinh quang như mắt cú mèo trong đêm tối.
Lưng lão khoác chiếc áo tơi bằng cỏ, tay cầm cần câu, ngọn cần câu có sợi tơ dài lóng lánh ánh bạc rõ ràng không phải là nhợ câu cá thông thường. Một điều lạ nữa là sợi tơ bạc phất phơ trong gió cần câu lại hướng lên bờ.
Trông thấy thế gã thiếu niên không khỏi bật cười, nói:
- Đại thúc, ông đang câu gì vậy?
Quái nhân vẫn không động đậy, nói:
- Ngươi không thấy sao? Ta đang câu gió !
Gã thiếu niên cảm thấy kỳ quái vô cùng, gã chưa từng nghe nói câu gió bao giờ, liền cất tiếng hỏi :
- Đại thúc! Gió là thứ vô hình làm sao câu được?
Đại thúc câu thử coi?
Gã vừa dút lời liền thấy sợi tơ nãy giờ vẫn phất phơ trong gió bỗng cuộn tròn lại như một vật sống rồi nương theo gió phóng thẳng ra. Tơ vốn là vật mềm mại nhưng được quái nhân vận nội công làm thẳng ra như dây đàn, thật khiến người ta không lạnh mà run.
Lúc này bên cạnh gã không thấy có chút gió nào, bên tai vẫn nghe tiếng gió hu hu, nhìn ra mặt hồ bọt sóng vẫn lớp lớp không ngừng.
Gã thiếu niên kinh ngạc kêu lên:
- Đại thúc đây là thứ võ công gì vậy?
Vậy là gã cũng biết đây là một loại võ công.
Tiếng kêu chưa dút, lão nhân chưa kịp trả lời. Bỗng từ xa vọng tới tiếng "lộp cộp, lộp cộp." Gã quay đầu nhìn lại, chỉ nghe tiếng vật cứng gõ đều đều trên mặt đường nhưng chưa thấy bóng người.
Lúc gã quay người lại thì kinh ngạc "ủa " lên thành tiếng, thì ra quái nhân câu gió đã biến mất tự bao giờ, bên mình gã gió lại thổi hu hu như cũ.
Lúc này tiếng "lộp cộp" đã đến sau lưng. Gã giật mình quay người lại, sau lưng gã trống trơn không một bóng người.
Gã thiếu niên mặc dù gan dạ hơn người, trước tình hình này cũng không khỏi nổi da gà. chân run đứng không vững.
Đang lúc định cắm cổ chạy nhanh về nhà. vừa quay người lại chợt thấy trước mặt tối đen, trước mặt gã một bóng đen cao lớn đang chắn lối đi.
Ngửng đầu nhìn lên, một người đầu tóc bờm xờm đội một cái rổ lớn, dưới cằm râu đâm tua tủa như lông nhím, râu tóc của người này đen nhánh, hình như tuổi tác cũng không lớn lắm. Lạ một điều, mặt lão nếp nhăn ngang dọc đường nào đường nấy thật sâu, giống như mặt lão già bảy tám mươi tuổi. Dưới nách lão cắp một cây quái trượng thì ra lão chỉ có một chân.
Dù muôn phần kinh hãi, nhưng nhìn thấy trên đầu lão đội chiếc rổ tre, tính hiếu kỳ nổi lên, gã cất tiếng hỏi:
- Lão bá bá! Chiếc rổ trên đầu bá bá dùng để làm gì?
Quái nhân đáp:
- Đựng mưa!
"Đựng mưa." gã vô cùng kinh ngạc. Lúc nãy quái nhân kia dùng cần câu câu gió đã khiến người ta kinh dị, giờ lão quái nhân này lại muốn dùng rổ đựng mưa!
Thiết nghỉ rổ tre này có hàng trăm lỗ nhỏ, một giọt mưa sợ còn không giữ được huống hồ dùng nó đựng mưa! Vị bá bá này chắc điên rồi !
Suy nghi một hồi gã nhìn quái nhân cười nói:
- Lão bá bá. chiếc rổ tre này có nhiều lỗ như vậy . .
Quái nhân cười lớn nói:
- Nhóc nhỏ coi này!
Dứt lời lão hướng về phía hồ cách không vẫy một cái lập tức thấy một cột nước nhỏ theo cái vẫy tay bay lên rơi vào chiếc rổ trên đầu lão, không hề rơi ra ngoài một giọt.
Gã thiếu niên thảy các lỗ nhỏ dưới đáy rổ hiện rõ ánh nước lấp lánh nhưng tuyệt nhiên không thấy thấm xuống một giọt! Gã kinh ngạc nghĩ thầm đây rõ ràng là một loại võ công thần kỳ.
Ngay lúc đó, bỗng thấy chiếc rổ trên đầu quái nhân lay động rồi nghiêng xuống nước theo đó đổ ra. gã định thối lui để tránh nhưng đã quá trễ, cả một rổ nước đổ lên đầu gã. toàn thân gã ướt sũng như chuột lột Máu giận trào sôi, gã vuốt nước trên mặt rồi trừng mắt nhìn lên, nhưng nào thấy tung tích của quái nhân, đến tiếng "lộp cộp" cũng không nghe thấy.
Gã cứ tưởng ban ngày gặp ma quỉ hiện hình quấy phá. nếu là người quyết không thể thần thông như vậy Trong lòng kinh hãi gã cắm cổ chạy về gian nhà cỏ miệng không ngừng hô hoán :
- Ông ơi! ông ơi!
Đẩy cửa bước vào, trong nhà nào có bóng dáng người, trong lòng gã càng cảm thấy kì dị khôn cùng.
ông gã gần năm nay bị bệnh nặng nằm suốt trên giường, bán thân bất toại, mọi việc ăn uống, tắm rửa đều do gã hầu hạ. bây giờ bỗng nhiên biến mất, chẳng lẽ có liên quan đến việc hai lão quái nhân xuất hiện bên bờ hồ lúc nãy.
Gã vội vàng quay người định chạy ra sân, bỗng thấy một lão nhân trạc năm mươi tuổi, gầy đét như que củi, râu tóc đã hoa râm. Lão để mình trần không mặc áo, từng cái xương sườn lộ rõ ra ngoài, trông lão giống một bộ xương khô hơn là người còn sống. Phía dưới mặc một cái quần dài tới ngang gối, tứ chi chỉ có da bọc xương nhỏ xíu như tay chân một đứa trẻ.
Toàn thân lão, vật nổi bật duy nhất là thanh trường kiếm giắt trên lưng, cán kiếm có một chùm tua ngũ sắc, tung bay trong gió.
Gã thiếu niên trông thấy quái nhân thất kinh thối lui mấy bước miệng vẫn không ngừng kêu lớn :
- Ông ơi! ông ơị..!
Đôi môi quái nhân hơi động đậy, chỉ nghe âm thanh lạnh lùng tợ băng phát ra:
- Ông của ngươi là ai?
Lão mở miệng hỏi làm gã biết chắc lão là người chớ không phải là quỷ, nhưng câu hỏi của đối phương làm gã ngẩn người ra. Kỳ thực ông gã là ai, gã cũng không biết! Chỉ nhớ rằng bốn năm trước vào một đêm tối trời, nhà gã bị tập kích bất ngờ, lửa cháy bốn bề. Lúc đó gã đang mơ màng giấc điệp, bị mang đi ném vào cái giếng khô sau vườn bất tỉnh nhân sự.
Không biết bao lâu sau gã tỉnh lại, chỉ thấy có một ông già tự xưng là ông của gã. còn cha mẹ anh chị đều mất tích, cả một trang viện đẹp đẽ giờ chỉ còn sót lại một đống gạch ngói vỡ, lớp lớp tro than đỏ rực một vùng.
Từ đó gã không còn ai thân thích nữa. nhà cửa cũng không. Gã theo ông già rày đây mai đó, về sau mới dựng chòi ở chân núi cạnh Bạch Mã hồ.
Người mà gã gọi là ông chắc không phải là ông ruột, bởi từ khi hiểu biết, gã chưa hề thấy mặt ông lão.
Nhưng từ đó về sau, ông nội đối với gã còn hơn đối đãi cháu ruột, quạt nồng ấp lạnh, không có việc gì mà ông không quan tâm chăm sóc đến. Không những thế ông còn dạy gã học chữ, leo núi, leo lên Bách Trượng Phong, vách đá dựng đứng cao mấy chục trượng ở sau nhà Gã cũng từng hỏi ông lão nhiều thứ, nhưng ông không hề kể gì về thân thế gã chỉ cho gã biết nguyên gã họ Long tên Bình, thậm chí cha mẹ gã tên gì, gã cũng không biết.
Lúc này bỗng nhiên quái nhân gầy hỏi về ông của gã làm gã cảm thấy kỳ dị vô cùng.
Nhưng gã thiếu niên Long Bình, vốn là một đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh, cơ trí hơn người tính tình lại cao ngạo kiên cường. Gã thấy hôm nay liên tục xuất hiện ba quái nhân, hơn nữa ông gã vốn bán thân bất toại giờ bỗng nhiên mất tăm, rõ ràng không phải sự thường Tâm niệm vừa dút, gã không trả lời quái nhân mà ngược lại cất tiếng hỏi:
- Ông hỏi ông tôi có việc gì?
Quái nhân bỗng trợn mắt nhìn gã. tinh quang sáng ngời, lướt qua lướt lại trên mặt gã hồi lâu, sau mới hỏi :
- Ngươi họ Long?
Long Bình rúng động tâm thần, gã chưa hề thấy qua lão già gầy đét này bao giờ, sao lão biết gã họ Long?
Quái sự lúc nào cũng có, nhưng liên tục xuất hiện như hôm nay thiệt hiếm thấy. Gã tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lớn gan lại có tâm cơ, thấy tình hình có vẻ bất lợi liền nghĩ bụng:
"Sự việc muôn phần cổ quái, ta nên nói gạt lão mới xong!" Gã trừng mắt nhìn quái nhân lớn tiếng nói :
- Ai họ Long? Ngươi họ Long thì có !
Lão quái nhân đôi mắt như hai hòn than, thấy mắt gã chuyển động biết gã không nói thật lòng, liền nhếch mép như cười mà không phải cười nói :
- Cha ngươi đâu?
Từ khi gia đình gặp nạn tới giờ, gã chưa từng gặp lại phụ thân, lúc ấy gã còn nhỏ cách biệt bốn năm, thậm chí hình dáng phụ thân như thế nào gã cũng không nhớ rõ, đừng nói chi gã biết hiện giờ phụ thân ở đâu.
Nhưng gã không biết ý đồ của đối phương làm sau nói cho lão biết được? Tiện tay gã chỉ về phía vách đá mà gã tập leo đêm ngày, nói :
- Ngươi hỏi cha ta? Người ở trên đỉnh núi kia!
Lão quái nhân mỉm cười, có điều lão không cười còn khá. gương mặt nhiều da thiếu thịt của lão cười làm da mặt di động trông xấu xí vô cùng, Long Bình cảm thấy lạnh người, bỗng gã bông thấy hoa mắt lão quái nhân đã biến mất.
Gã thất kinh chạy ra cửa. dào dác nhìn tứ phía. bên ngoài gió lạnh gào thét, mặt hồ vẫn tung bọt sóng nhưng nào thấy tung tích của quái nhân !
Long Bình đứng ngẩn ra một lúc, bỗng nhớ tới ông, gã kêu lớn:
- Ông ơi! ông ở đâu?
Gã vừa chạy, vừa kêu tiếng kêu tuy lớn nhưng bị tiếng gió át đi nghe lạc lõng và thê lương vô cùng.
Gã chạy tìm khắp Bạch Mã hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng ông đâu, đến chập tối mới cúi đầu lê bước về nhà. tuy bụng đói cồn cào, nhưng gã không muôn ăn.
Từ khi đến ở Bạch Mã hồ đến giờ đã bốn năm trời, giữa gã và ông lão đã hình thành một tình cảm sâu đậm. Năm ngoái ông lão bỗng bị bệnh nặng bán thân bất toại, thậm chí tiếng nói nghe cũng không rõ. ông lão trở thành phế nhân, một mình gã lo toan mọi việc hầu hạ ông lão. Bây giờ ông lão bỗng dưng mất tích, gã không biết phải làm thế nào.
Bạch Mã hồ về đêm gió lạnh thấu xương vẫn gào thét không ngừng. Bỗng Long Bình nhớ đến việc leo núi, từ bốn năm nay cứ sáng sớm và chiều tối, bất kể thời tiết như thế nào gã cũng tập luyện không ngừng.
Gã luyện tập đã mấy năm nay, duy chỉ một tháng trước đây mới leo lên tới đỉnh núi. Hàng ngày ông lão dạy gã leo, cứ trước khi ngủ tập một lần, sáng thức dậy tập một lần, không hề nói tại sao phải tập như vậy.
Tâm tính trẻ con, gã cứ ngỡ trên đỉnh núi có kỳ hoa dị vật nên ngày ngày luyện tập không biết mệt mỏi.
Nhưng tháng trước gã leo lên đến đỉnh bất giác thất vọng vô cùng. Đỉnh núi trống trơn toàn đá là đá đến cỏ cũng không mọc được. Chỉ thấy bốn phiến đá bằng phẳng trên mỗi phiến đá đều có khắc chữ, mỗi phiến đá khắc thật to một chữ phân thành "Lôi", "Điện", "Phong", "Vũ".
Lần đầu nhìn thấy bốn chữ này gã cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Hỏi ông lão, ông lão lờ đi không trả lời, có điều ông cụ bảo gã tiếp tục luyện tập không ngừng.
Lúc này ông lão đột nhiên mất tích, nhưng gã tin tưởng ông lão quyết không thể vô duyên vô cớ bỏ gã mà đi, nên gã không muốn nhân lúc ông nội vắng mặt lơ là luyện tập liền quyết định trước khi đi ngủ phải tập lại một lần.
Thế là gã rời gian nhà cỏ, đi đến dưới chân vách đá.
Theo phương pháp ông nội đã dạy, gã hít thở một hồi, cảm thấy khí lực tràn đầy liền đề khí tập chân nhất tề cử động, bám vào vách núi leo lên.
Vách đá này nguyên dựng đứng như tường, ngoài mặt trơn tuột không có một cọng cỏ mọc, chỉ thấy chỗ tay chân gã tiếp xúc vách đá bột đá rơi lả tả. trên mặt đá quả nhiên hõm vào.
Đừng tưởng gã nhỏ tuổi mà xem thường, tay chân gã cử động nhanh nhẹn như loài vượn, trong chốc lát đã leo lên mấy chục trượng ngoài. Ngay lúc đó bỗng một đợt gió mạnh thổi tới tạt vào vách đá làm thân hình gã lay động như muốn rơi xuống. Long Bình hồn phi phách tán tuy phải vội vàng dùng tay chĩa mạnh vào vách đá lấy lại thăng bằng, nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Lúc mới bắt đầu học leo núi ông gã từng căn dặn gặp phải tình huống này phải lập tức leo xuống không được miễn cưỡng leo tiếp. Có điều trong vòng một tháng trở lại đây cho dù gió mạnh đến mức nào cũng không thể làm thân hình gã dao động, rõ ràng hôm nay khí lực gã không đủ, thì ra cả ngày chạy khắp nơi tìm ông gã đã thấy mệt mỏi thêm nữa không ăn uống nên tay chân gã thiếu lực.
Đang lúc gã định leo xuống, bỗng thấy một bóng người thoáng qua nhanh như tên bắn, thoắt cái đã mất tăm, Long Bình kinh ngạc nói thầm:
"Người này là ai?
Lẽ nào lại là một trong ba quái nhân xuất hiện lúc ban ngày, nhưng trên đỉnh núi chỉ có mấy hòn đá họ lên đó làm gì?" Tâm niệm chưa dút, lại thấy một bóng người lướt qua trước mặt, sau lưng, một đạo bạch quang bay như điện xẹt Nhìn thấy luồng bạch quang Long Bình bỗng nhớ đến bốn chữ khắc trên bốn phiến đá trên đỉnh "Lôi", "Điện", "Phong", "Vũ". Lúc ban ngày quái nhân thứ nhất dùng cần câu "gió" người thứ hai dùng rổ tre đựng "mưa ", người thứ ba tuy chưa thi triển võ công nhưng vừa rồi bóng người lướt qua sau lưng có một đạo bạch quang, như vậy phù hợp với ba chữ "phong", "vữ", "điện". Chỉ còn thiếu "lôi". Chà.
chắc lại là một nhân vật thần mạc quỷ xuất nữa đây.
Tính hiếu kỳ nổi lên, Long Bình điều tức một hồi, đề khí tiếp tục leo nên. Qua một lúc Long Bình đã leo lên được mấy chục trượng nữa. ngước mắt nhìn lên còn khoảng hai mươi trượng nữa là đến đỉnh. Bỗng gã nghe trên đỉnh có tiếng nói :
- Kỳ hội năm năm một lần đã đến, tại sao giờ này chưa thấy tứ đệ?
Lại nghe một giọng khác nói :
- Không phải đã đến rồi đó sao?
Long Bình nghe lời qua tiếng lại rõ ràng ba quái nhân đã có mặt trên đỉnh núi không chừng ông gã cũng có mặt trên đó cũng nên.
Tâm niệm chưa dút, bỗng nghe một tiếng "ủa " ra chiều ngạc nhiên từ trên đỉnh núi truyền xuống tiếp theo gã cảm thấy hai chân bị xiết chặt rồi thân hình bị nhấc bổng khỏi vách núi và kéo ngược chân lên đỉnh.
Long Bình hồn phi phách lạc, bỗng cảm thấy một luồng chưởng phong đỡ lấy ngang lưng rồi từ từ đáp hai chân xuống đỉnh núi.
Thì ra lão quái nhân cầm cần câu ban sáng, dùng cần câu câu gã lên. Long Bình bất giác nổi giận, trừng mắt nhìn quái nhân nói thầm:
- Ai mượn ngươi nhiều chuyện, tự ta không leo lên được sao? Không cẩn thận lỡ bị rơi xuống thịt nát xương tan, ngươi có thường mạng cho ta không?
Tiếp theo gã thấy ba lão quái nhân gặp lúc ban ngày đều có mặt trên đỉnh đồng thời mỗi người chiếm một phiến đá. Gã quét mắt nhìn tứ phía vẫn không thấy ông gã đâu. Đứng trước ba gã quái nhân Long Bình không cảm thấy sợ hãi chút nào, thấy một phiến đá còn trống, gã tiến đến gần, thấy phiến đá khắc chữ "Lôi", gã sửa soạn ngồi xuống. Bỗng thấy một đạo kình phong lướt qua phiến đá không cho gã ngồi xuống. Long Bình không cần nhìn lại cũng biết lão quái nhân cầm cần câu xuất thủ, lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn lão. Sau lưng lại nghe giọng nói lạnh toát của quái nhân gầy:
- Nhà ngươi đáng ngồi chỗ này sao?
Long Bình tức giận tràn hông, nghe hỏi cũng lạnh lùng không kém trả lời :
- Sao lại không đáng, ngày nào ta cũng ngồi ở đây!
Ba quái nhân nghe gã nói, không hẹn mà sáu mắt cùng nhìn nhau, quái nhân gầy tiếp tục hỏi :
- Lệnh tôn đâu, sao không thấy tới?
Long Bình nghe lão hai lần hỏi tới thân phụ biết rằng ba quái nhân với phụ thân có liên hệ, không là thân hữu cũng là thù nhân.
Tâm cơ chuyển động gã ứng khẩu đáp :
- Cha ta ở nhà hưởng thú thanh nhàn, ngươi hỏi người có việc gì?
Quái nhân gầy liếc mắt nhìn hai quái nhân kia trao đổi một cái gật đầu. Quái nhân đầu đội rổ tre nói:
- Ta thấy không giống.
Quái nhân gầy nói:
- Không phải không giống, ta chỉ sợ tứ đệ gặp phải việc gì rồi.
Long Bình nghe khẩu khí của lão có vẻ quan tâm không giống như đến để tầm cừu, nói thầm trong bụng:
"Nếu bọn họ hỏi nữa ta nhất định nói sự thật cho họ nghe." Tâm niệm chưa dút, bỗng thấy một áp lực vô hình đè lên vai, Long Bình vốn thiên tính kiên cường, chịu mềm không ưa cứng, phản ứng tự nhiên vận lực chống lại, quả nhiên gã vẫn đứng vững.
Quay đầu nhìn lại, thấy quái nhân cầm cần câu đang đứng sau lưng, bất giác nổi giận Long Bình hét lớn :
- Ngươi muốn gì?
Quái nhân không thèm để ý đến gã quay người phi thân về chỗ cũ, vừa ngồi xuống vừa nói :
- Nó luyện Thiếu Dương thần công của tứ đệ.
"Thiếu Dương thần công?" Long Bình chưa hề nghe nói qua danh xưng này bao giờ!
Gã có biết đâu ông lão dạy gã leo núi chính là truyền thụ cho gã một loại nội gia tâm pháp chính tông tên gọi Thiếu Dương thần công.
Quái nhân gầy lại nhìn gã từ đầu đến chân, trầm giọng nói:
- Đã là hậu nhân của tứ đệ thì cứ sự thật nói ra. mới một ít tuổi đầu đã bày đặt khua môi múa mép, đặt điều nói dối.
Long Bình vốn định nói thật, nhưng nghe quái nhân gầy nói khẩu khí không được thuận tai lắm, nghĩ bụng:
"Các ngươi không chịu giữ hòa khí với ta. cứ bá đạo như vậy, Long Bình này chết cũng không nói ! " Thế là. gã mím chặt môi nhìn ra ngoài như ba quái nhân không hề có mặt tại hiện trường vậy.
Lại nghe quái nhân cầm cân câu nói:
- Tính nết kiên cường. Chỉ nội điểm này cũng đủ thấy thằng bé này dạy dỗ được !
Quái nhân đầu đội rổ tre nói:
- Ta cũng thấy đứa nhỏ này vừa mắt lắm, nếu không phải là hậu nhân của tứ đệ ta nhất định truyền y bát cho hắn.
Thì ra hai lão quái nhân nhìn thấy Long Bình muốn thu gã làm đồ đệ nên lúc ban ngày mới biểu diễn võ công cho gã thấy.
Bỗng nghe quái nhân gầy "ủá lên một tiếng ra chiều kinh dị phi thân về phía Long Bình. Vốn không biết chút võ nghệ gã làm sao kịp né tránh, chỉ thấy trước mặt tối lại, bỗng nghe một tiếng "soạt" gấu áo của gã đã bị xé rách một mảng lớn. Quái nhân gầy quay về chỗ cũ, mắt nhìn chăm chăm vào mảnh vải cầm trên tay, gương mặt lộ rõ nét sợ hãi.
Lúc đầu Long Bình cứ ngỡ quái nhân sợ gã. làm gã cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ lại thấy không phải như vậy, trên mảnh vải in hình một đóa hoa hồng, quái nhân gầy nhìn nó không chớp mắt.
Động hiếu kỳ, Long Bình cũng định thần nhìn kỹ bốn đóa hoa hồng ấy thấy màu đỏ tươi, cánh hồng vấy máu, từng giọt từng giọt như muốn rơi xuống.
Lúc này hai quái nhân còn lại cũng tung người đến cạnh quái nhân gầy nhìn vào mảnh vải cả hai mặt mày thất sắc, cùng kêu lên kinh dị:
- Huyết Hồng Hoa!
Long Bình ngạc nhiên nhìn ba quái nhân đang sợ hãi, trong lòng không khỏi rúng động nhủ thầm:
"Thân thủ ba người này không phải tầm thường, có sao lại sợ hãi mảnh vải in hình mấy đóa hoa hồng như vậy, thiệt khiến người ta khó hiểu!" Quái nhân gầy cất giọng âm u nói:
- Đã quá giờ hẹn mà tứ đệ không tới rõ ràng việc này có liên quan tới Bách Hoa Giáo, xem ra ba anh em ta đêm nay khó lòng thoát nạn.
Quái nhân đội rổ tre tiếp lời:
- Nếu có tứ đệ ở đây bày Tứ Tuyệt Trận thì có sợ gì Bách Hoa Giáo dù đối phương đông mấy cũng không đáng sợ.
Quái nhân gầy liếc nhìn lão ý như muốn nói:
"Nếu có đủ bốn người, thì còn phí lời làm chi !" Bỗng lão thấy Long Bình còn đứng yên như cũ, vội nói:
- ủa nhà ngươi còn không chịu trốn đi, ở đó chờ chết hay sao, cừu nhân của bọn ta sẽ tới trong chốc lát Quái nhân chưa kịp dút lời bỗng nghe tiếng cười lạnh Giọng cười âm trầm lạnh như băng giống như tiếng ma kêu quỉ khóc trong đêm. Tiếng cười vừa dút tiếp theo là tiếng nói nửa người nửa quỷ:
- Hoa hồng máu xuất hiện nơi nào bao nhiêu đóa bấy nhiêu mạng người, ai còn muốn đào tẩu?
Bốn người hoảng vía nhìn qua. một lão bà tóc đã bạc phơ đứng đó từ bao giờ. Mụ già tóc bạc da mồi, mũi khoằm như mỏ ó, miệng nhọn chu ra dài mấy tấc, nhìn không thấy cằm. Tướng mạo mụ già thập phần cổ quái giống Dạ Xoa hiện hình, khiến người không rét mà run.
Trên tai mụ giắt một đóa hoa hồng, to bằng miệng bát cánh hoa nhuốm máu giống y mấy đóa hoa in trên vạt áo của Long Bình lúc nãy.
Mụ nhìn thấy trên đỉnh núi chỉ có ba già một trẻ không khỏi ngạc nhiên nói :
- Điện tẩu, Phong thần, Vũ sư. . còn Lôi ông đâu?
Tiếp theo mụ cất tiếng cười khà khà nói :
- Lẽ nào gã biết trước đêm nay Bách Hoa giáo chủ Đồng Sầu đến tầm cừu rồi trốn không dám đến?
Quái nhân gầy cười ha hả nói :
- Thì ra Bách Hoa giáo chủ đích thân giá lâm, thật coi trọng Trung Nguyên Tứ Tuyệt. Bốn anh em ta hành hiệp giang hồ đã lâu quyết không phải phường tham sanh húy tử. Rõ ràng giáo chủ ngươi sợ "Lôi Điện Phong Vũ tứ tuyệt trận" của anh em ta nên đã ám toán tứ đệ, giờ đến đây khua môi múa mép !
Nguyên mấy quái nhân này là nhóm bốn người xưng Trung Nguyên Tứ Tuyệt, danh trấn giang hồ.
Lão quái nhân gầy họ Cam tên Bạch Thủy thành danh trên giang hồ nhờ hai mươi bốn chiêu Kình Điện kiếm pháp.
Lão quái nhân tay cầm cần câu tên là Ngô Cổ, cần câu không lúc nào rời tay là thứ binh khí lợi hại, đồng thời cũng nhờ nó mà lão thành danh. Ngô Cổ vốn ghét ác như thù nên bọn giang hồ hắc đạo nghe danh đều tán đởm kinh hồn.
Đầu đội rổ tre là Thường Đồng, chiếc rổ tre trên đầu là một thứ binh khí để đối địch, chiêu số tinh kỳ quái đản dị thường.
Trong Trung Nguyên Tứ Tuyệt võ công cao nhất là người em út tên gọi Long Quyền, từ nhỏ đã luyện thành tuyệt nghệ, nổi tiếng giang hồ nhờ mười hai chiêu Thiên Lôi Chưởng uy mãnh tuyết luân hắc bạch lưỡng đạo nghe tiếng đều kiêng nể.
Bốn người kết nghĩa kim lan, lấy "Lôi", "Điện", "Phong", "Vũ" xưng "Tứ Tuyệt". Đồng thời bốn người luyện thành Tứ Tuyệt Trận, uy vũ kinh nhân.
Trong trận bốn người phát huy hết sở trường của mình, thế trận như thiên la địa võng, tường đồng vách sắt Cao thủ giang hồ bất kể người nào dù võ công có kinh thế hãi tục đã lọt vào trận cũng khó lòng nguyên vẹn thoát ra. Tứ Tuyệt hành hiệp giang hồ mỗi người một phương ít khi đi cùng với nhau. Nên có ước hẹn cứ năm năm một lần vào đêm mồng tám tháng chạp đúng giờ tý tại đỉnh Bách Trượng Phong Bạch Mã Hồ họp mặt, đồng thời quy định cho dù xa cách muôn trùng cũng phải về họp đúng hẹn.
Đêm nay đúng kỳ hẹn năm năm một lần họp mặt Long Quyền không biết lý do gì vắng mặt đủ làm mọi người kinh ngạc, thêm nữa ngay lúc này lại có tử thù Bách Hoa giáo chủ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu tìm đến.
Trung Nguyên Tứ Tuyệt biết rõ Bách Hoa bà bà một thân võ công tuyệt thủ, đặc biệt bông hồng trong tay mụ là loại binh khí đặc dị, chiêu thức vô cùng âm hiểm. Lòng dạ mụ lại vô cùng ác độc, dưới tay mụ trước nay chưa từng tha mạng ai bao giờ.
Với sức lực ba người sợ cũng khó lòng ứng phó, nhưng họ đều là những hiệp khách thành danh trong võ lâm nào phải tầm thường dù thấy chết cũng không sợ Quái nhân cầm cần câu Phong Thần Ngô Cổ không nói tiếng nào xuất chiêu tấn công trước, cần câu huy động, một chiêu "Lược không vô ảnh" ngân quang vạch ngang trời nhằm đầu Bách Hoa bà bà bổ xuống.
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nào có coi chiêu thức của Ngô Cổ ra gì, mụ mỉm cười ngạo mạn, chỉ thấy mụ nhích động đôi vai thân hình đã ở ngoài một trượng, thân hình vừa dừng lại, mụ nhìn tam tuyệt cười nói :
- Lão thân vì muốn kiến thức Tứ Tuyệt Trận mà đến không ngờ Tứ Tuyệt thiếu mất một người, thật khiến lão thân tiếc vô cùng.
"Soạt,,, quái nhân gầy Điện Tẩu Cam Bạch Thủy đã rút kiếm cầm tay, cười ha hả nói :
- Khỏi cần nhiều lời, đỡ chiêu!
ánh kiếm chớp lên, một đạo bạch quang vạch thành hình cầu vồng nhằm đầu Bách Hoa bà bà công tới, thật không hổ với danh xưng "Kình Điện Kiếm." Bách Hoa bà bà nhích động thân hình không lui mà tiến tới, thân hình xuyên vùng kiếm ảnh cười ha hả nói:
- Thường Đồng, ngươi còn chưa chịu xuất chiêu sao?
Bỗng nghe "cộp" một tiếng, Vũ Sư Thường Đồng đã tung mình lên cao từ bên trên sử dụng một chiêu "Lực phách vạn sơn", quái trượng nhằm đầu Bách Hoa bà bà bổ xuống.
Lão quái tung mình lên cao thế vừa nhanh vừa mạnh nhưng chiếc rổ trên đầu không hề lay động.
Bách Hoa bà bà cười ré lên nghiêng mình né tránh thế công, bỗng thấy hàng trăm đạo kình bén nhọn chụp xuống đầu mụ. Thì ra Thường Đồng đã lấy chiếc rổ trên đầu xuống cầm trên tay.
Rồ tre, dùng làm binh khí công địch trong võ lâm thật hiếm thấy vô cùng. Mỗi chiêu tấn công hàng trăm lỗ nhỏ phát ra kình phong bén nhọn cứ nhằm yếu huyệt đối phương kích tới, kình phong dày đặc như mưa tuy không thể lấy mạng đối phương nhưng cứ nhằm vào yếu huyệt cũng làm đối phương hồn phi phách lạc.
Bách Hoa bà bà không dám coi thường liền rút bông hồng máu cầm nơi tay. Bông hồng của mụ to bằng miệng chén, cuống hoa to bằng ngón tay cái dài chừng ba thước. Cuống hoa màu xanh biếc trên có muôn ngàn gai nhọn.
Lão quái bà huy động đóa hoa. chỉ thất hơn chục hoa hồng xuất hiện lớp trên lớp dưới chặn chiêu tấn công của Thường Đồng.
"Bùng" một tiếng, hoa hồng, rổ tre giao nhau một thế Hai loại binh khí kỳ dị gặp nhau phát ra tiếng nổ long trời, hoa hồng còn nguyên rổ tre cũng không bị sút mẻ gì.
Nguyên hoa hồng không phải là hoa thật mà được chế tạo bằng thanh đồng, rổ tre tuy nói rằng "tre" nhưng cũng do đồng luyện thành sợi bện lại chắc chắn vô cùng.
Lúc này Tam Tuyệt đã phân thế vây Bách Hoa bà bà vào giữa. tập kích liên miên, nhưng đóa hoa hồng trong tay mụ quái bà biến chiêu cũng vô cùng ảo diệu, kích đông quét tây, đánh trên đỡ dưới linh hoạt vô ngần. Tuy mụ một mình đối địch với ba tay cao thủ, vẫn có công có thủ không hề nao núng.
Long Bình đứng ngoài lược trận, từ nhỏ đến giờ gã chưa hề thấy qua việc đánh nhau, nay được tận mắt chứng kiến trận kịch chiến giữa bốn tay cao thủ, tâm thần mê mẩn cứ há hốc mồm nhìn quên cả nguy hiểm.
Gã không cảm thấy sợ hãi chút nào, chẳng những không tránh ra xa hoặc nhân cơ hội này đào tẩu mà còn lại tiến lại gần hơn, hai mắt chăm chăm nhìn vào trong trận tựa như muốn học hỏi các chiêu đi chiêu lại của mấy tay cao thủ vậy. Chỉ tiếc một điều lúc này gã chưa biết tí gì về võ công. Nếu không trận đấu này đối với gã ích lợi không nhỏ.
Sau một lúc, bốn người đã qua lại trên trăm chiêu, Bách Hoa bà bà võ công tuy cao hơn Tứ Tuyệt một bậc nhưng một mình đối địch với ba người, kẻ công người thủ, trước sau ứng tiếp cho nhau nên Bách Hoa bà bà nhất thời khó lòng thủ thắng.
Mụ biết rõ trong trận còn thiếu sự uy mãnh của chưởng phong. Nếu thêm vào Lôi Chưởng cái thế của Lôi ông Long Quyền thì uy lực không biết đến bực nào. Mụ than thầm trong bụng:
"Lôi Điện Phong Vũ và Tứ Tuyệt Trận quả nhiên uy lực kinh người, cũng may đêm nay vắng mặt kẻ võ công cao nhất là Long Quyền, nếu Tứ Tuyệt đều có mặt chưa biết thắng bại đã thuộc về ai." Trong nháy mắt hai bên đã trao đổi thêm bốn mươi hiệp, Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nhìn thấy một khoảng trống ở vị trí của Lôi ông Long Quyền, bởi mỗi người công một chiêu, xong phải dừng một chút, cố gắng cách mấy cũng không thể làm cho thế trận liên hoàn được Đồng Sầu đã nắm chắc cơ thủ thắng, chớp đúng thời cơ, quái chiêu đột xuất, liên tiếp ba chiêu sát thủ, thế phòng thủ liên hoàn của Tam Tuyệt lập tức bị phá vỡ Tiếp theo đóa hồng trong tay Đồng Sầu chớp động, một chiêu "Cái thiên bế nhật" đánh ra chỉ thấy bốn phương tám hướng ánh đỏ rợp trời, tam tuyệt bị bức thối lui hai ba trượng.
Mụ biết đấy là thời cơ tốt nhất để hạ sát thủ, nếu chậm trễ để ba người tập hợp lại hoàn thủ tương trợ thì phải mất thêm một thời gian nữa để thủ thắng.
Tâm niệm chưa dút, mụ buông một tràng cười dài, đồng thời hét lớn:
- Thường Đồng! Nạp mạng cho ta!
Rõ ràng đóa hoa hồng trong tay mụ công về phía Ngô Cổ, nhưng miệng lại kêu "Thường Đồng nạp mạng." Vũ Sư Thường Đồng giật mình nhìn lên bỗng thấy ánh đỏ chớp ngời, biết chuyện chẳng lành, nhưng đã quá trễ muốn tránh cũng không kịp, chỉ cảm thấy đầu vai đau buốt, quả nhiên đã bị bông hồng máu kích trúng, máu tươi tuôn ra như suối.
Hoa hồng binh khí của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu lớp lớp cánh hoa bén nhọn vô cùng, cộng thêm công lực của mụ phi phàm, đừng nói là bị kích trúng, chỉ cần lướt qua da cũng khó lòng chịu đựng.
Điện Tẩu Cam Bạch Thuỷ thấy Thường Đồng bị nguy vội vàng huy động kiếm tương trợ, chỉ thấy bóng người thấp thoáng Bách Hoa bà bà Đồng Sầu hốt nhiên biến mất tung.
Bỗng nghe thấy một tiếng hét lớn, thì ra là tiếng của Phong Thần Ngô Cổ. Điện Tẩu Cam Bạnh Thủy hồn phi thiên lý, chưa kịp quay người nhìn lại đã thấy kình phong ập tới sau lưng.
Điện Tẩu nhìn thấy hai người anh em đã thọ thương, tình thế dữ nhiều lành ít, bất kể kình phong từ sau kích tới, dùng toàn lực sử một chiêu "Hồi đầu vọng nguyệt" trường kiếm thuận đà bỏ ngược về phía sau, địch cùng đối phương đồng qui ư tận.
Chiêu thức chưa đi hết đà. sau lưng đã không còn bóng dáng của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, biết đã có chuyện chẳng lành, định thủ thế tung người ra ngoài nhưng không kịp nữa. nơi đùi cảm thấy đau thấu xương, đứng không vững không kiềm chế được ngã ra đất Bách Hoa bà bà Đồng Sầu liên tiếp đả thương Tam Tuyệt. Trong nháy mắt hạ được ba tay thuộc hàng nhất lưu cao thủ khiến mụ đắc ý khôn cùng buông ra một tràng cười dài. Đang lúc định ra tay lấy mạng Tam Tuyệt.
Bỗng nghe một tiếng "hù " lạnh lùng phát ra từ đằng sau. Tiếng "hù " tuy nhỏ, nhưng lọt vào tai người tựa như tiếng sấm. Bách Hoa bà bà Đồng Sầu rúng động toàn thân, ngừng hẳn tiếng cười, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách xa trường đấu không đầy ba trượng, không biết từ bao giờ xuất hiện một ông lão đầu trọc râu trắng như cước, đang xếp bằng ngồi, lim dim đôi mắt như đang ngồi luyện công.
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nhìn rõ ông lão bỗng thối lui mấy bước, nét mặt biến đổi liền. Mụ run run cất tiếng hỏi:
- Ngân Tu Tẩu (Lão râu bạc) ngươi . . ngươi chưa chết sao?
Từ nãy đến giờ đứng ngoài lược trận Long Bình thấy ba quái nhân liên tiếp bị hạ dưới tay của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu trong lòng hoảng sợ vô cùng nhưng gã vẫn chưa đào tẩu.
Bỗng nhiên thấy ông lão xuất hiện trên đỉnh phong, gã mừng rỡ vô cùng, vừa chạy tới vừa kêu lớn :
- Ông ơi! ông ơi!
Tiếng kêu chưa dút bỗng thấy thân mình bị nhấc bổng lên, thì ra gã bị Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nắm ngang lưng giơ bổng lên kẹp dưới nách. Long Bình kinh hãi la lớn:
- Xú lão bà! Mụ ma đầu ! Buông ta ra! Buông ta ra!
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không thèm để ý đến gã chỉ hướng về ông lão cười ha hả nói :
- Ngân Tu Tẩu, hôm nay nể mặt ngươi, lão thân lần đầu phá lệ, tha cho ba tên kia khỏi chết !
Dứt lời mụ cặp nách Long Bình phi thân xuống núi.
Trong tiếng gió lạnh về đêm gào thét xa xa vẫn còn vọng lại tiếng kêu cứu của Long Bình.
- Ông ơi! ông ơi!
Từ đôi mắt của ông lão râu bạc bất giác hàng lệ nóng trào ra. Tiếp theo thân hình ông cụ nghiêng nghiêng rồi ngã lăn ra đất, tiếng rên thống khổ vẫn diễn ra không dứt.