Bắc Tống Phong Lưu

Chương 587: Đại hội đấu giá (1)

Trương Trạch Đoan cuối cùng đã nghe rõ hóa ra Lý Kỳ muốn dựa vào tên của mình để kiếm tiền. Nhưng mà y cũng không tức giận. Đầu tiên là Lý Kỳ nói sẽ đem tiền này quyên cho Cơ Kim Hội cũng chính là làm việc thiện; tiếp theo, trong lòng y đã sớm xem bản thân là đồ đệ của Lý Kỳ rồi. Sư phụ lợi dụng đồ đệ, đó là đương nhiên thôi.

Mượn sức ảnh hưởng của Tam Quốc Diễn Nghĩa để thúc đẩy kiểu trang phục mới. Đây là điều mà Lý Kỳ sớm tính kỹ rồi. Tuy rằng vũ hội hóa trang lần trước cũng khiến cho một số người đối với kiển trang phục mới có chút nhận thức nhưng còn chưa đủ. Dù sao bọn họ dùng tâm giải trí mà đánh giá kiểu trang phục mới nên không coi trọng. Lý Kỳ hy vọng có thể đem sự chú ý của mọi người đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa chuyển đến kiểu trang phục mới, đó chính là sự thách thức ở đại hội đấu giá lần này.Tuy rằng Tần phu nhân đối với việc này có kín đáo phê bình nhưng trong lòng nàng cũng biết Lý Kỳ một khi quyết định chuyện gì thì rất khó thuyết phục được hắn. Thậm chí có thể bị hắn thuyết phục, như vậy tự tìm phiền phức. Chi bằng không thấy tâm không phiền, an tâm ở nhà tính sổ, mặc hắn làm khổ.

Liên tiếp hai ngày, Lý Kỳ đều trốn ở nhà nhưng ở bên ngoài thì việc Túy Tiên Cư sắp tổ chức đại hội đấu giáđấu giá đã đồn xôn xao. Đương nhiên tin tức này là Lý Kỳ tung ra. Nếu ở hậu thế nói tới năng lực lăng xê thì Lý Kỳ sợ là không đủ tư cách. Nhưng ở thời đại này thì không ai có thể so sánh.

Tuy nhiên Lý Kỳ tiết lộ ra tin tức mơ hồ không rõ ràng. Duy nhất có thể khẳng định chính là lần này món đồ đấu giá gần như độc nhất vô nhị, hơn nữa sách Tam Quốc Diễn Nghĩa lần thứ hai sắp xuất hiện cũng chấn động kinh thành.Thật có thể nói là là ngàn hô vạn hoán bắt đầu xuất hiện!

Về phần Lý Kỳ vì sao phải trốn ở nhà, dĩ nhiên là vì tránh né bọn Cao Nha Nội. Từ lúc tin vừa truyền ra thì Cao Nha Nội cũng nhanh chóng gõ cửa Tần phủ rồi. Y đương nhiên là muốn hợp tác với Lý Kỳ đầu cơ nâng cao giá sách. Nhưng Lý Kỳ suy trước tính sau vẫn quyết định bỏ việc hợp tác dù là đầu cơ giá trên trời. Đối với hắn mà nói chính là hạt cát trong sa mạc, nhưng nếu để lộ tin thì danh dự tổn hại nhiều. Đặc biệt Cao Nha Nội miệng rộng càng làm cho hắn không yên lòng.

Hơn nữa, từ sau Tứ Quốc Yến lần trước rất nhiều người cũng hoài nghi Lý Kỳ là theo Hồng Vạn Đổ Phường thông đồng chỉ có điều tìm không thấy chứng cớ. Lần này nếu hai người bọn họ hợp tác lại đầu cơ giá sách thì không chừng nhà hàng sẽ bị người ta đập phá.Chớp mắt đã đến đại hội đấu giá.

Thời gian bắt đầu thời gian của đại hội đấu giá mặc dù ấn định sau giờ ngọ nhưng sáng sớm mới mở cửa thì những người khách đã điên cuồng tràn vào. Cũng may Lý Kỳ sớm đã có chuẩn bị, để trống chỗ ở lầu hai và bốn phòng riêng ở lầu ba phòng riêng. Đây là nơi chuẩn bị cho các đại phú hào đấu giá.

Phàm là người muốn đấu giá trước tiên còn phải tới quầy thế chân trước ba mươi xâu tiền rồi nhận một tấm bảng gỗ. Chỉ có người có tấm bảng gỗ mới có tư cách hô giá. Làm như vậy đơn giản là ngừa có người quấy rối. Nếu ai hô giá mà không chi tiền sẽ bị tịch thu ba mươi quán tiền này. Lý Kỳ tin rằng không ai sẽ tình nguyện tốn ba mươi xâu tiền khoe võ mồm.

Bởi vì thời gian cấp bách nên Lý Kỳ, Chu Thanh, Bạch Thiển Dạ tới Túy Tiên Cư sớm hơn để xử lý mọi thứ.

Bọn họ chính là đơn vị tổ chức lần cuộc đấu giá lần này.

Khách thấy Lý Kỳ biến mất hai ngày thì đều xông tới hỏi sự khác nhau giữa bản Tam Quốc Diễn Nghĩa ma vang và bản bình thường cùng với đã lâu không xuất bản bình thường.

Lý Kỳ hiểu được nỗi khổ của bọn họ nên cũng kiên trì chịu đựng nhất nhất trả lời dù làm tuyên truyền không có chuyện như vậy. Chẳng qua những năm này không có phóng viên nên bề ngoài có chút hỗn độn.

Đến khi ứng phó hết tất cả mọi người thì Chu Hoa bỗng nhiên kéo Lý Kỳ vào một góc vội nói:- Lý đại ca, cha đệ kêu đệ cho huynh biết tiểu thư của Nghênh Xuân Lầu tới giờ vẫn chưa đến.

Lý Kỳ sắc mặt cả kinh nói: - Không thể nào. Huynh rõ ràng đã nói với Đặng công tử khiến y sớm một chút phái người đến.

Chu Hoa cãi lại: - Đại ca, huynh sao có thể tin cái thằng đó. Đệ ta thấy y hiện tại tám phần còn nằm ở trên bụng nữ nhân.

Y vừa dứt lời bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng cười: - Tam Lang, ta xem ngươi nói sao giống nói chính ngươi.Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, người tới chính là Thiếu công tử của Nghênh Xuân Lâu, Đặng Xuân.

Chu Hoa sửng sốt lập tức hừ một tiếng nói: - Nhìn thân thể ngươi còn không biết xấu hổ mà còn nói ta. Sao ngươi không đến hỏi các cô nương ở Nghênh Xuân Lâu xem ai nằm trên bụng ai.

Đổ mồ hôi hột! Chẳng lẽ chỉ vì một câu vui đùa nói mà cũng lấy tranh giành cãi thì thật sự là rảnh rỗi quá mức. Lý Kỳ tức giận liếc mắt hai người nói: - Bớt nói chuyện phiếm đi, chính sự quan trọng hơn.

Chu Hoa lập tức phản ứng hướng Đặng Xuân nói: - A, ngươi sao chỉ một người tới, tiểu thư đâu?Đặng Xuân đảo mắt nói: - Đương nhiên đi hậu viện rồi. Chăng lẽ ta phải dẫn một đám đàn bà đến đây hay sao.

Lý Kỳ lại sợ hai người này lại cãi nhau nên vội nói: - Như vậy cũng được. Tam Lang đệ nhanh đến hậu viện giúp cha đệ đi.

Chu Hoa hứ một tiếng, đang chuẩn bị đến viện thì Đặng xuân cười nói: - Tam Lang, ngươi nhưng đừng táy máy tay chân nhe, phải trả tiền đấy.

Chu Hoa cả giận nói: - Ta càng muốn táy máy đó, ngươi thế nào? Hừ, ông đây trả không nổi tiền sao, thật sự là buồn cười. Y dứt lời liền hướng hậu viện đi.Trả tiền chơi gái có cái gì hay ho, kỹ thuật chơi gái mới gọi hoành tráng. Lý Kỳ lắc đầu, hướng tới Đặng xuân nói: - Đặng công tử, ngươi tạm ngồi đây, ta trước hết xin lỗi không tiếp chuyện được.

Đặng xuân đảo mắt vội vàng ngăn Lý Kỳ lại cười nịnh nói: - Lý sư phó, ngươi chớ vội đi nha, ta còn có việc thương lượng với ngươi một chút.

- Chuyện gì?

- Là như vầy, nhà của ta vừa rồi tính mở thêm một chi nhánh. Ta muốn hai chúng ta hợp tác mở, ngươi thấy sao? Ngươi yên tâm, không cần ngươi xuất tiền, bản thân ngươi là được rồi.Đặng Xuân ha hả nói.

Hiện giờ một số người làm ăn ở kinh thành đều muốn cùng Lý Kỳ hợp tác, nói cho cùng thì sức mạnh ở chỗ này mà.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ngươi muốn cùng ta hợp tác mở kỹ viện?

Đặng Xuân gật đầu.

Cái đề nghị này thật hay nhe. Mắt Lý Kỳ lóe lên nhưng lập tức ảm đạm lại. Cái đề nghị này đối với hắn mà nói là không tệ, nhưng đối với Bạch Thiển Nặc mà nói thì là tử huyệt. Có thể tưởng tượng được nếu để cho Bạch Thiển Dạ biết cũng có khả năng cả nhà náo nhiệt nhe. Cân nhắc một phen, hắn vẫn cảm thấy đừng đụng kinh doanh cái này thì ổn hơn. Hơn nữa hắn gần đây đã đủ bận rộn nên khéo léo từ chối nói: - Thật sự là rất xin lỗi, ta hiện giờ bận rộn muốn chết nên không có cách nào phân thân ra được cả.

Đặng Xuân vội nói: - Lý sư phó. Ngươi đừng vội từ chối ta. Hiện giờ thật sự còn sớm, có thể đợi ngươi sau này hết bận rộn thì chúng ta bàn lại. Thực lực của nhà ta cũng không kém so với Chu gia. Còn nữa làm ăn ở thanh lâu thú vị hơn so với kinh doanh quần áo đó. Nói đến phần sau khóe miệng của y lại lộ ra nụ cười dâm đãng.

Ngươi đang cám dỗ ta nha. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cho dù ta đồng ý thì phu nhân nhà ta cũng sẽ không bằng lòng. Nói tới đây ánh mắt hắn nhìn qua bỗng nhiên thấy một người đi đến thì sắc mặt căng thẳng lại nói: - Đặng công tử, ta còn có việc. Trước hết xin lỗi không tiếp được nữa rồi.

Hắn nói xong khẩn trương đi ra trước cửa hành lễ với người đàn ông trung niên vừa mới vào: - Lý Kỳ bái kiến đại quan nhân.

Người vừa tới chính là Tống Huy Tông nhưng hôm nay chỉ đi với một tùy tùng, và vài hộ vệ, Lương Sư Thành cũng không ở bên cạnh.

Tống Huy Tông hơi liếc mắt nhìn hắn, ừ một tiếng rồi đưa mắt nhìn quanh, cười nói: - Người còn rất nhiều à.Biết nhiều người mà ngươi còn đến. Ngươi không phải đến là thêm phiền phức sao. Lý Kỳ ha hả cười, giơ tay ra hiệu nói: - Đại quan nhân mời lên lầu.

Vào căn phòng ở lầu ba, Lý Kỳ rót cho Tống Huy Tông một ly trà rồi dò hỏi: - Đại quan nhân. Người sao lại đến đây?

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: - Ta là bắt ngươi hỏi tội đấy.

Lý Kỳ sắc mặt cả kinh, thốt lên: - Đại quan nhân, oan uổng quá.

Tống Huy Tông bực mình nói:- Ngươi ngay cả chuyện gì cũng còn chưa biết sao biết ta xử oan ngươi rồi.

Không kêu vậy thì ta kêu cái gì? Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đại quan nhân, người còn không hiểu thần sao. Thần làm chuyện gì đều chấp hành đúng luật pháp, nguyên tắc là vì đại quan nhân tận trung mà làm đấy.

Tống Huy Tông cười nói: - Có lời nói này của ngươi thì cái tội này ngươi trốn không thoát rồi.

Lý Kỳ theo bản năng a một tiếng hỏi: - Tội gì?

Tống Huy Tông chất vấn: - Ngươi từng đồng ý với ta một khi Tam Quốc Diễn Nghĩa xuất bản lần thứ hai sách ngươi lập tức đưa cho ta. Nhưng hiện giờ ngươi chỉ lo kiếm tiền. Nếu không phải ta tự mình đến phỏng chừng lại phải giống lần trước phải kêu Giai Nhi tới chỗ ngươi lấy. Ngươi cho là ta không dám trị ngươi tội khi quân sao?

Lại thêm một chiêu. Vẻ mặt trước kia của ta không phải đã nói cho ngươi là ta rất sợ sao. Hơn nữa ta một ngày bận đến tối, không biết mở miện hứa bao nhiêu lần thì làm sao nhớ rõ nhiều như vậy nha. Lý Kỳ trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng ngồi trước mặt Hoàng thượng, y nói rất đúng, thì là đúng rồi. Liếc mắt, cười nói: - Đại quan nhân, người thật đúng là hiểu lầm thần. Thần đang định hôm nay sau khi đại hội đấu giá kết thúc liền lập tức tiến cung đưa cho người. Quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa thần cũng đã chuẩn bị xong, độc nhất vô nhị, tuyệt đối tìm không thấy cuốn thứ hai.

Nét mặt Tống Huy vui mừng vội hỏi:- Vậy ngươi còn không mau đi lấy cho ta xem một chút.

- Vâng. Thần đi đây.

Lý Kỳ gật đầu, liền vội vội vàng vàng xuống lầu, trong lòng thầm vui mừng. May mà Hoàng thượng tới sớm nếu chờ tới khi đại hội đấu giá chấm dứt đến thì ngay cả cọng lông cũng không có.

Chỉ lát sau, Lý Kỳ liền lén lén lút lút mang một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa chạy lên trên lầu, đem sách đưa cho Tống Huy Tông, cười nói: - Hoàng thượng, đây chính là quyển sách chuẩn bị cho người.

Tống Huy Tông đón lấy quyển sách thấy bìa mặt tuy rằng so với trước kia đẹp hơn rất nhiều nhưng đối với y mà nói không coi là gì. Nhưng sau khi y mở trang thứ nhất thì cả người đều si ngốc, miệng lẩm bẩm: - Trời sinh Quách Phụng Hiếu, hào kiệt quan quần anh.

Lại thấy người trong tranh đang mặc trường bào màu tím, tóc dài bay phất phơ, một chiếc quạt lớn trên vai, vẻ mặt kiên cường, đương nhiên khí phách vô cùng.

Hồi lâu, Tống Huy Tông mới từ trong lúc khiếp sợ kịp phản ứng, run giọng nói: - Đây là Quách Phụng Hiếu sao?

Lý Kỳ đắc ý nói: - Đúng vậy. Tuy nhiên đây là Quách Phụng Hiếu trong tưởng tượng của thần.

Tống Huy Tông càng xem càng là ưa thích, gật đầu nói: - Đúng vậy, có chút hương vị của Quách Phụng Hiếu, nhưng câu này sao lại là bút tích của Chính Đạo, hơn nữa câu đề tặng cũng là viết tên Chính Đạo, chẳng lẽ tranh này là y vẽ sao?

Lý Kỳ biết rằng y tương đối quen thuộc nét vẽ của Trương Trạch Đoan nên không dám giấu diếm, toàn bộ nói ra.

Tống Huy Tông sau khi nghe xong, thoáng gật gật đầu lại hỏi: - Đây cũng là ky thuật ve ngươi mới chế ra sao?

- Kỳ thật đây cũng là truyện tranh.

- Hoá ra truyện tranh còn có thể vẽ như vậy. Thật là khiến người ta kinh ngạc. Tống Huy Tông cảm thán một câu. Trong suy nghĩ của truyện tranh bình thường cũng là bức họa thú vị nhưng không nghĩ tới còn có thể tấn công thị giác mãnh liệt như vậy. Trong lòng cũng có một loại xúc bái Lý Kỳ làm thầy rồi.