Hột Thạch Liệt Bột Hách gật đầu cười nói:- Quan yến sử nói không hề sai chút nào.
Lý Kỳ cười nói:- Ta vô cùng tán thành cách nói này của Hột Thạch Liệt tiên sinh, nếu là kéo đến quốc sự, vậy thì việc này sẽ có rất nhiều hạn chế, nhưng kinh doanh lại bất đồng, không phải có câu nói chỉ cần ngươi có tâm, vốn không có việc mua bán nào đàm không thành, cũng chính là không có gì là không thể đàm đấy.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói:- Nói rất hay, Quan yến sử quả nhiên có tầm mắt.
Vương Phủ thấy thế, hai mắt lộ ra hoang mang, y lại không biết việc buôn bán, cho nên không rõ những lời này của Lý Kỳ là có ý gì.
- Đa tạ khích lệ.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Mới vừa rồi sau khi ta cẩn thận suy tính đề nghị Hột Thạch Liệt tiên sinh, bỗng nhiên nghĩ đến một phương thức các bên cùng có lợi, hai bên cùng thắng, không biết Hột Thạch Liệt tiên sinh có hứng thú không?
Hột Thạch Liệt Bột Hách hơi sững sờ, gật đầu cười nói:- Đương nhiên, đương nhiên, mời Quan yến sử mau nói.
Lý Kỳ bỗng nhiên nhìn chung quanh, nói:- Ai nha, ở mãi trong phòng thật là buồn đấy, Hột Thạch Liệt tiên sinh, chúng ta không ngại đi ra ngoài đi một chút, hít thở không khí mới mẻ vừa ngắm cảnh tuyết, vừa nói chuyện làm ăn, chẳng phải khoái sao.Nói xong hắn còn cố ý liếc nhìn Vương Phủ.
Vương Phủ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, dường như đang nói, ngươi… ngươi có ý gì vậy?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng không là người ngu. Tự nhiên biết ý tứ của Lý Kỳ. Cười ha hả nói:- Có đạo lý, có đạo lý, nơi này thật có chút buồn bực.Dừng một chút, y lại nói với Vương Phủ:- Vương tướng. Tân khách ngươi mời chắc cũng sắp tới, cũng không cần chiêu đãi ta nữa, ta cùng với Quan yến sử đi dạo một chút.
Vương Phủ hoàn toàn si ngốc, trong lòng cũng hiểu rõ ra, thầm mắng Hột Thạch Liệt Bột Hách, ngươi đây là mượn gió bẻ măng nha, nhưng y lại không dám phản đối Hột Thạch Liệt Bột Hách, chỉ có thể tức giận trừng mắt với Lý Kỳ, nhưng người kia đã sớm chuyển ánh mắt tới ngoài cửa sổ, khiến tức giận y mặt tái rồi, gượng cười nói:- Vậy được, vậy được, ta đi trước, các ngươi cứ từ từ tán gẫu.
Lý Kỳ nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Vương Phủ. Thiếu chút nữa cười ra tiếng, đưa tay nói với Hột Thạch Liệt Bột Hách:- Mời.
- Mời.
Lý Kỳ và Hột Thạch Liệt Bột Hách cùng với Viên Hồng kia đi ra khỏi phòng, bước chậm tại hậu viện. Lý Kỳ cười nói:- Hột Thạch Liệt tiên sinh, kỳ thật ta cho rằng ngươi hiện tại cần có nhất không phải bí phương này, mà là một bạn hợp tác.
Hột Thạch Liệt Bột Hách hiếu kỳ nói:- Chỉ giáo cho?
Lý Kỳ chậm rãi nói:- Nhớ ngày đó Kim thái tổ sở dĩ phản kháng nước Liêu. Chỉ là bởi vì không đành lòng bị nước Liêu áp bách, muốn cứu huynh đệ Nữ Chân thoát khỏi bể khổ, trái tim nhân nghĩa này, thiên địa chứng giám, nhật nguyệt có thể chiếu rõ, tiểu đệ tài sơ học thiển. Không biết ta có dùng từ có thích đáng không.
Hột Thạch Liệt Bột Hách gật đầu mạnh một cái, cười đến không ngậm nổi miệng, thầm nghĩ, không thể tưởng được Thái tổ Thánh Thượng ta ở Nam triều cũng có danh vọng như thế. Nói:- Quan yến sử tài hoa hơn người, chữ chữ như châu ngọc, nói thật là không thể chuẩn hơn nữa rồi.
- Quá khen, quá khen.Lý Kỳ ha hả cười, lại nói:- Có câu là “kiến quốc hưng bang”, đất nước xây xong, rồi sau đó dĩ nhiên là hưng bang, mà vũ khí sắc bén để hưng bang dĩ nhiên đầu tiên phải là buôn bán, hiện giờ quý quốc vừa mới kiến quốc không lâu, đang đứng ở giai đoạn rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, mấu chốt trong buôn bán vô hạn, ta nghĩ Hoàng đế quý quốc cũng hy vọng nhìn thấy con dân của mình mỗi người có cơm ăn, nếu mỗi người đều phải ăn cơm, như vậy quán rượu không thể thiếu rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách trong mắt chợt lóe ánh sao, nói:- Ý của Quan yến sử là?
Lý Kỳ nói:- Rất đơn giản, chúng ta hợp tác mở quán rượu ở quý quốc, ta có kỹ thuật, mà Hột Thạch Liệt tiên sinh có địa vị, có uy vọng, có thể nghĩ, nếu là chúng ta hợp tác, vậy đích thị là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Dựng lên quán rượu không chỉ có có thể tạo phúc một bộ phận lớn người, hơn nữa còn có thể kéo nông nghiệp, ngư nghiệp, cùng với chăn nuôi nghiệp, đối với quý quốc mà nói, thật sự là trăm lợi mà không có một hại, đến lúc đó Hoàng đế quý quốc nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh này, chắc chắn sẽ nhớ tới Hột Thạch Liệt tiên sinh, mà Hột Thạch Liệt tiên sinh cũng đem danh lợi song thu, phú giáp một phương, trở thành bá chủ trong giới quán rượu lớn.
Bàn về bản lĩnh lừa dối người, Hột Thạch Liệt Bột Hách này sao lại là đối thủ của Lý Kỳ, nói ba xạo lừa dối y một cách duyên dáng, yêu kiều, chân không chạm đất.
Tiền đó, ai không thích, hơn nữa nghĩ loại người bọn họ từ rừng núi đi ra, khát cầu đối với ích lợi có thể so với người bình thường lớn rất nhiều, y đương nhiên hy vọng mình có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý.
Hột Thạch Liệt Bột Hách động tâm, mà ngay cả kia Viên Hồng đều nghe thấy trong lòng cũng mênh mông. Nói:- Không biết Quan yến sử tính toán cách hợp tác như thế nào?
“Chỉ sợ ngươi không mắc câu thôi, mẹ ôi, ngươi muốn lấy bao nhiêu tiền từ Đại Tống ta, ta nhất định phải cầm về cả vốn lẫn lời.”Lý Kỳ cười nói: - Ta vừa mới cự tuyệt yêu cầu của Hột Thạch Liệt tiên sinh, nhưng thật ra là vì suy nghĩ cho các ngươi đó, bất kể là lẩu, hay là Hán bao cùng với đồ nướng, sở dĩ có thể được dân chúng Đại Tống ta yêu thích, quý ở một chữ “biến”
- Biến?
- Đúng vậy, Hột Thạch Liệt tiên sinh đại khái có thể đi ra bên ngoài hỏi một chút, Túy Tiên Cư chúng ta gần như mỗi tháng đều đổi đa dạng, khẩu vị mới, dù cho ăn một món ăn ngon, ăn đến một năm cũng sẽ ngấy đi, nói cách khác Hột Thạch Liệt tiên sinh hiện giờ cho dù có được những công thức này, đó cũng chỉ là nhất thời thôi, chẳng bao lâu ăn sẽ chán, chẳng lẽ đến lúc đó ngươi lại tới tìm ta để mua? Điều này cũng quá phiền toái, công thức là cái chết, người là sống. Nói vậy ngươi cũng đã được nghe nói hình thức đại lí của Túy Tiên Cư chúng ta, chúng ta cũng có thể tại đây trên cơ sở làm sơ cải biến, chúng ta cung cấp cho các ngươi sản phẩm mới nhất, còn sẽ phái người chỉ đạo chuyên nghiệp đi quý quốc, không biết ý Hột Thạch Liệt tiên sinh như thế nào?Khi Lý Kỳ nói đến câu nói sau cùng, còn hơi một tia không yên liếc mắt Hột Thạch Liệt Bột Hách, thấy không có biểu hiện gì khác thường, lúc này mới yên tâm lại.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cau mày, thầm nghĩ, hắn nói cũng không phải không có lý, nghe nói Túy Tiên Cư bọn họ còn có mấy chục loại món ăn, hơn nữa mỗi một loại khẩu vị không hề cùng dạng, nếu ta mua phối phương mà nói, ta mua được hết sao. Cân nhắc một phen về sau, y cười nói:- Quan yến sử quả nhiên là một kỳ tài, Hột Thạch Liệt thụ giáo, tuy nhiên việc này ta còn phải thận trọng suy xét lại đã.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng vui đến nở hoa rồi, Vương Phủ, ngươi thật đúng là giúp ta một đại ân. Bỗng nhiên lại nhướn mày, cười nói:- Đúng rồi, từng nghe thấy Hột Thạch Liệt tiên sinh rất thích nghe nữ nhân của chúng ta xướng khúc.
----------oOo----------