May mà vửa rồi mình không mặc thử. Tống Huy Tông như có điều suy nghĩ, nói:- Xem ra chỉ mặc nguyên áo khoác thì không được. Phải phối hợp với áo trong.
Cao Cầu cười nói:- Đại quan nhân nói rất đúng. Quan phục của tiểu nhân cũng không thể may linh tinh được, phải may theo đúng kích thước. Chỉ không thích hợp một chút thôi, đã tốn sắc rồi.
Lời này rõ ràng là nói giúp Lý Kỳ. Ý bảo bọn họ đừng đánh chủ ý tới trang phục của Lý Kỳ nữa. Ở đây không có ai cao bằng Lý Kỳ, nên mặc sao có thể vừa.
Lý Kỳ lập tức quăng tới ánh mắt cảm kích.
- Lý Kỳ, sao ngươi không chuẩn bị một bộ cho Triệu thúc thúc? Ta thấy Triệu thúc thúc mặc bộ này vào sẽ rất dễ nhìn.Vương Tuyên Ân vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Con mẹ ngươi, rõ ràng là đang khích bác ly gián. Lý Kỳ thầm mắng một câu, lại thấy sắc mặt của Tống Huy Tông không vui, mỉm cười nói:- Nha nội, dĩ nhiên là ta muốn hiến cho Đại quan nhân. Nhưng y phục này tốt hay xấu, ta không thể xác định được. Nên ta làm sao dám tùy tiện hiến cho Đại quan nhân. Ta muốn mặc thử trước. Nếu mọi người thấy không tệ, thì mới hiến cho Đại quan nhân.
Nói tới đây, hắn lại ôm quyền hướng Tống Huy Tông:- Nếu như Đại quan nhân yêu thích, ngày mai Lý Kỳ lập tức bắt tay thiết kế cho Đại quan nhân một bộ y phục chưa từng có trên đời.
Tống Huy Tông vừa nghe, thấy hắn nói có lý. Nếu Lý Kỳ hiến cho y bộ quần áo này từ trước, thì y chưa chắc dám mặc. Bởi vì nó quá quỷ dị. Trong lòng liền tin là thật, trả lại cái mũ, vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt như muốn nói, ta coi trọng ngươi.
Cao Cầu thấy vậy, khóe miệng nở nụ cười khó phát giác.
Lý Bang Ngạn nhãn châu xoay động, vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống, nhét vào tay Lý Kỳ, cười ha hả nói:- Hiền chất đại tài, tin rằng thiết kế nhiều hơn một bộ cũng không làm khó được hiền chất.
Mịa, lão hàng này đúng thật là không biết xấu hổ. Lý Kỳ cũng phải cảm thấy thẹn thay cho Lý Bang Ngạn. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Bỗng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Giai, trong lòng khổ thán. Rồi, rồi, không thiếu phần của ngươi.
Trong mắt Vương Tuyên Ân hiện lên một tia không vui. Y tuyệt đối không ngờ, một câu châm chọc của mình, chẳng những không khiến cho Tống Huy Tông trách cứ Lý Kỳ, mà còn giúp Lý Kỳ trở thành tiêu điểm.
Vương Phủ khẽ nhíu mày, liếc nhìn nhi tử, âm thầm thở dài. Đứa con này của mình vẫn thiếu kiên nhẫn. Liền vỗ vai nói:- Tuyên Ân, con đi chơi với bạn của con đi.
Vương Tuyên Ân sững sờ, liếc nhìn phụ thân, vâng một tiếng, sau đó đứng dậy hướng mọi người thi lễ một cái liền rời đi. Đồng thời, Cao Cầu cũng bảo Cao nha nội tới chỗ đám người Hồng Thiên Cửu chơi.
Vương Phủ kinh ngạc nhìn Cao Cầu. Y bảo Vương Tuyên Ân rời đi là vì sợ con trai nói linh tinh. Dù sao Hoàng thượng cũng đang ở đây. Nhưng y không rõ vì sao Cao Cầu phải bảo Cao nha nội rời đi. Phải biết rằng Cao nha nội rất biết chọc cho Hoàng thượng vui vẻ.
Tống Huy Tông không chú ý nhiều như vậy, kéo tay Lý Kỳ ngồi xuống, hết sức tò mò hỏi:- Lý Kỳ, ngươi biết làm quần áo, ta vẫn có thể tin. Dù sao ngươi hay mang kinh hỉ tới cho ta. Nhưng làm sao ngươi nghĩ ra được những trang phục kỳ lạ này?
Lý Kỳ cười đáp:- Hồi bẩm Đại quan nhân. Thực ra tất cả đều là do tiểu nhân lười.
- Ủa, vậy ngươi nhanh nói cho ta nghe xem.Tống Huy Tông hứng thú nói.
Lý Kỳ đáp:- Tiểu nhân thiết kế những trang phục này, vốn là đề cao sự thuận tiện. Ngài nhìn áo khoác của tiểu nhân mà xem, còn có quần áo mà Thái úy và Cao nha nội mặc. Bất kể là mặc hay là cởi đều tương đối dễ dàng. Ngay cả thiết kế cái túi này cũng như vậy. Tuy nhiên, nếu chỉ là thuận tiện thôi vẫn chưa đủ. Ít nhất cũng phải dễ nhìn. Bằng không mặc trực tiếp tấm vải bố lên người là được. Tiểu nhân thấy một bộ quần áo, không chỉ là mặc thuận tiện, thoải mái, còn phải bày ra được khí chất của người đó. Tiểu nhân thấy quần áo bây giờ đều tương đối rộng. Nên tiểu nhân đi theo một con đường riêng, làm quần áo chật hơn thử xem. Không ngờ hiệu quả lại không tồi. Mặc vào có tinh thần hơn, cũng như lạ mắt hơn.
Lý Kỳ nói có lý có cứ, mọi người tin sái cổ. Tống Huy Tông cười ha hả:- Thì ra là vậy. Hiện tại ta mới biết lười biếng cũng có nhiều chỗ tốt.
Cao Cầu liếc mắt nhìn Tống Huy Tông, ra vẻ tự hỏi:- Đại quan nhân, tiểu nhân nghe Lý Kỳ nói, bỗng nghĩ tới một chuyện. Không biết liệu có được hay không
Mọi người đều quăng ánh mắt về phía Cao Cầu.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một tia sáng khác thường.
Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi:- Chuyện gì?
Cao Cầu không xác định nói:- Tiểu nhân đang mặc y phục mà Lý Kỳ làm, đúng như lời hắn nói, rất tiện và thoải mái. Làm cho tiểu nhân nghĩ tới một điều, nếu binh sĩ của Đại Tống chúng ta mặc y phục này vào, năng lực tác chiến có thể được đề cao rất lớn.
Lời này vừa ra, trừ Lý Kỳ, tất cả đều rơi vào trầm tư.
Triệu Giai là người lên tiếng đầu tiên:- Thái úy nói rất đúng, phương pháp này có thể thử xem.
Tống Huy Tông liếc mắt nhìn Triệu Giai, hơi gật đầu, lại hướng Vương Phủ và Lý Bang Ngạn, hỏi:- Tương Minh, Sĩ Mỹ, các ngươi thấy thế nào?
Vương Phủ âm thầm nhíu mày. Lúc trước sở dĩ Tống Thái Tổ tăng quyền lực của Xu Mật Viện và Tam Tư, đơn giản là vì muốn hạn chế quyền lực của Tể Tướng. Y cũng minh bạch điểm này, cho nên bình thường rất ít khi can thiệp vào chuyện của Xu Mật Viện. Nhưng hiện tại y thấy nó có liên quan tới Lý Kỳ, làm cho y không thể không cẩn thận lo lắng. Tự hỏi một lát, mới nói:- Tiểu nhân thấy cũng có thể thử một lần. Nhưng…nhưng để làm được phải cần không ít quân lương. Mà giờ chiến sự ở phương bắc chưa kết thúc, Hộ Bộ thì khẩn trương. Tiểu nhân cho rằng việc này nên bàn bạc kỹ hơn.
Nhớ lúc đầu Bắc Tống sao mà giàu có. Nhưng hiện tại ngay cả quân phí để cho binh lính đổi quần áo cũng phải đắn đo, đủ biết đương kim triều đình nó như thế nào.
- Lời ấy của Tương Minh có lý.Tống Huy Tông gật đầu.
Cái gì mà có lý, quả thực thúi lắm. Các ngươi chi hàng đống tiền để cầu hòa, bảo sao Hộ Bộ không khẩn trương. Các ngươi dùng tiền của dân chúng đưa cho quốc gia khác. Nếu dùng số tiền này để luyện binh, nuôi ngựa, thì Đại Tống việc gì phải sợ ai. Lùi một bước, cho dù đánh không lại, thì tiền đó cũng nên dùng cho người mình. Chi tiền cho người khác phát triển, sau đó bọn họ quay lại đánh ta. Còn chuyện gì vớ vẩn hơn không. Dù Lý Kỳ biết Cao Cầu có hậu chiêu, nhưng nghĩ tới mấy việc đó, trong lòng hắn lại lo lắng.
- Vậy chúng ta có thể phân phối cho một bộ phận cấm quân mặc thử xem. Nếu phù hợp thì lại bàn bạc kỹ hơn.
Cao Cầu ôm quyền nói:- Cao mỗ có thể có được ngày hôm nay, toàn bộ nhờ Thánh ân phù hộ. Đã các vị đại nhân đều cho rằng có thể thử biện pháp này, Cao mỗ tự không biết lượng sức mình, nguyện ý chi ra số bạc đó, chỉ cầu vì quân phân ưu.
Những câu này của y đã khiến cho Vương Phủ và Lý Bang Ngạn choáng váng. Cao Cầu nổi tiếng là giỏi vơ vét của cải. Vậy mà hôm nay lại biến thành một người vì đại nghĩa.
Tống Huy Tông cũng sững sờ, trong lòng rất cảm động, cầm tay của Cao Cầu, khen ngợi:- Ái khanh đúng là Tiêu Hà của trẫm.
Tiêu Hà? Ngươi đừng sỉ nhục người xưa được không. Nếu Tiêu Hà nghe thấy, khéo phải tức giận tới đội mồ sống lại. Huống hồ…huống hồ con mẹ nó số tiền đó là do lão tử chi mà.
Giờ đây Lý Kỳ không biết nên cao hứng hay là khóc rống một phen. Đương nhiên, phần công lao này là hắn chủ động tặng cho Cao Cầu. Bởi vì lời của hắn không có sức nặng, hơn nữa hắn cũng không muốn bị quá nhiều người chú ý.
Cao Cầu lập tức bày ra một bộ thụ sủng nhược kinh. Lý Kỳ thấy mà nổi da gà.
Tống Huy Tông đắn đo một phen, bỗng nhìn sang Lý Kỳ, cười nói:- Tuy nhiên, quần áo đó tiện và thoải mái như lời các ngươi nói không, ta phải đích thân thử xem. Việc này để ngày mai tính tiếp.
- Tuân mệnh.