Tống Huy Tông tán thưởng nhìn Lý Kỳ, tiện thể lườm Vương Phủ một cái, như muốn nói, người với người sao lại khác biệt vậy. Bưng chén rượu lên, hướng người kia, cười ha hả nói:- Mời.
Hai người uống một hơi cạn sạch, lại khách sáo vài câu, người kia mới thỏa mãn rời đi.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Ở thời đại mà đạo giáo thịnh hành như thời này, Tống Huy Tông hóa trang không thể nghi ngờ là tiêu điểm của mọi người. Rất nhiều giáo đồ ăn mặc quỷ dị đều chạy tới hỏi thăm, mời rượu.
Tống Huy Tông không cự tuyệt một ai, cười đến không ngậm miệng được.
Không chỉ như thế, cũng có rất nhiều người yêu đàn chạy tới nói chuyện với Triệu Giai. Triệu Giai thật không ngờ một cây đàn lại lôi kéo được nhiều vị bằng hữu có chung sở thích như vậy. Quả thực làm y hưng phấn không thôi.
So sánh với hai cha con nhà này, Lý Bang Ngạn và Vương Phủ liền thất sắc hơn rất nhiều. Lý Bang Ngạn còn tốt chút, Vương Phủ thì không có ai hỏi thăm. Dù tướng mạo của Vương Phủ không tồi, nhưng hóa trang thành người đánh cá thật quá bình thường.
- Lý Kỳ, vũ hội hóa trang này của ngươi thật thú vị.Tống Huy Tông vỗ vai Lý Kỳ, khen ngợi.
Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ nói như vậy. Lý Kỳ cười ha hả:- Đại quan nhân quá khen. Nói thật, đến tiểu nhân cũng không ngờ nó lại náo nhiệt như thế. Tuy nhiên cách ăn mặc của Đại quan nhân có thể nói là hạc giữa bầy gà, đối với yến hội chính là vẽ mắt cho rồng.
Tống Huy Tông cười ha hả, ánh mắt lại nhìn sang quán bar. Giờ đây chỗ đó đã ngồi đầy. Mấu chốt là mấy vị tiểu tỷ tư thái xinh đẹp trông quá thu hút. Lý Kỳ đã phân phó nhất định phải bố trí vài tiểu tỷ ở quầy bar. Bởi vì quầy bar chính là nơi hấp dẫn ánh mắt của quán bar.
Lương Sư Thành lập tức hiểu ý, hướng Tống Huy Tông gật đầu nói:- Mời Đại quan nhân chờ một lát, tiểu nhân đi một tí rồi quay lại.Nói xong ông ta đi thẳng tới quầy bar. Chỉ thấy Lương Sư Thành tới bên trái quầy bar, nói chuyện với vài người, sau đó móc móc từ trong lồng ngực để xuống bàn. Rất nhanh mấy người đó cầm lấy thứ trên bàn, sau đó vui vẻ rời đi.
Lúc này Tống Huy Tông mới đi tới, ngồi bên cạnh một nữ nhân, vụng trộm nhìn sang nàng. Lập tức lại lộ ra bộ dáng thân sĩ. Lý Kỳ ở một bên thấy vậy, thầm mắng, lão sắc lang.
- Tiểu nương tử, cô còn nhớ ta không?
Bởi vì Lý Kỳ sợ người pha chế rượu đeo mặt nạ lên, sẽ ảnh hưởng tới khách hàng gọi rượu. Cho nên tất cả người pha chế rượu ở quầy bar đều mặc trang phục bình thường. Mà người pha chế rượu ở trước mặt Tống Huy Tông chính là cô gái lần trước.
Cô gái kia thấy vị Đại quan nhân lần nào tới cũng có Lý Kỳ bồi tiếp. Không có ai có vinh dự đó, trong lòng liền biết người này khẳng định không tầm thường, gật đầu mỉm cười:- Tự nhiên là nhớ, hôm nay Đại quan nhân muốn uống gì?
- Rượu Oanh Thiên!
Tống Huy Tông nghĩ cũng không nghĩ liền nói.
- Xin Đại quan nhân chờ một lát.
Cô gái lập tức pha một chén rượu Oanh Thiên cho Tống Huy Tông. Đưa một cái ống trúc, sau đó nhóm lửa. Lần này Tống Huy Tông không cần nhắc nhở, thấy rượu vừa đốt lên, lập tức cắm ống trúc vào, hít mạnh một cái, hưởng thụ nói:- Rượu Oanh Thiên này quả thật uống trăm chén cũng không chán.
Hai mắt Tống Huy Tông sáng ngời, lập tức quay đầu cười nói:- Vị tiểu nương tử này có muốn thử một lần không.
Hóa ra ngươi có mưu đồ khác, quả nhiên là tay chơi lão làng. Tuy nhiên trang phục của ngươi thật không hợp với tình cảnh bây giờ. Lý Kỳ thấy một chiêu này của Tống Huy Tông không tồi, nhưng lại có vẻ như nửa dơi nửa chuột.
Nữ nhân ngồi bên cạnh hơi tỏ vẻ do dự, Tống Huy Tông vội nói:- Tiểu nương tử chớ sợ, rượu này phải đốt lên mới có thể thưởng thức được hương vị của nó. Cô có muốn thử không, ta mời cô.
Lợi hại, Lý Kỳ âm thầm giơ ngón tay cái.
Nữ nhân kia do dự một lúc, mới gật đầu, khẽ ừ một tiếng:- Tiểu nữ đa tạ Đại quan nhân.
Làm vậy đâu tính là rụt rè? Tối thiểu phải làm ra vẻ một chút, xâu đủ khẩu vị chứ. Ài, tiểu tỳ chính là tiểu tỷ, bảo các nàng giả trang thành khuê nữ, thực làm khó các nàng.
Lý Kỳ thật không biết nói gì. Lại thấy Tống Huy Tông bận tán cô gái kia, nhân cơ hội đảo mắt nhìn xung quanh, âm thầm sốt ruột. Sao Cao Cầu chưa tới nhỉ, chẳng lẽ y lại quên. Liền hướng Lương Sư Thành, nhỏ giọng nói:- Lương đại nhân, hạ quan có việc đi ra đây một lát.
Lương Sư Thành nói:- Vậy ngươi đi nhanh lên.
- Vâng.
Lý Kỳ lặng lẽ thối lui, còn chưa đi hai bước, bỗng một nữ nhân ngăn cản đường của hắn, cười hì hì nói:- Tiểu quan nhân, huynh còn nhớ muội không?
- Cô là ai?Lý Kỳ kinh ngạc hỏi. Bởi vì tất cả nữ nhân đều đeo mặt nạ, cho nên hắn không nhận ra.
Nữ nhân kia cười quyến rũ:- Chẳng lẽ huynh đã quên đêm đó huynh cùng thiếu công tử của Hồng gia tới Phượng Tê Lâu nghe Phong Hành Thủ hát sao? Huynh còn…ưm….huynh thật là xấu, còn lắm trò như vậy.
Má ơi, cũng quá xảo đi. A Nam à A Nam, ngươi chết chắc rồi, lại dám mời nữ nhân này tới. Ngươi đây không phải là cố tình muốn lão tử khó xử sao. May mà Thất Nương không ở đây, bằng không lão tử thảm.
Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý tới hắn, trầm giọng nói:- Cô nhận lầm người rồi.
- Tiểu quan nhân có dáng người cao như vậy, muội sao có thể nhận lầm.
- Được rồi, ta thừa nhận ta rất anh tuấn, nhưng cô thực sự nhận lầm.
Vừa nói, ánh mắt của Lý Kỳ vẫn luôn nhìn xung quanh để tìm kiếm. Bỗng thấy Cao Cầu bước vào cửa, khuôn mặt vui vẻ, vội nói:- Ta có việc phải đi trước.Nói xong, hắn xoay người ly khai.
Nữ nhân kia nhíu mày, thấy vẻ đạo mạo của Lý Kỳ, lại nghĩ tới người nam nhân đói khát đêm đó, lẩm bẩm nói:- Lẽ nào mình thực sự nhận lầm?
- Thái úy, ngài đã tới rồi à.Lý Kỳ vội vàng đi tới trước mặt Cao Cầu, hành lễ nói.
Cao Cầu vẫn mặc bộ quần áo thể thao mà Lý Kỳ tặng y, nhỏ giọng hỏi:- Đại quan nhân tới chưa?
- Đã tới từ sớm.Lý Kỳ chỉ tay về phía quầy bar.Cao Cầu nhìn theo ngón tay hắn, thấy Tống Huy Tông đang nói chuyện với một nữ nhân, liền hiếu kỳ hỏi:- Lý Kỳ, nữ nhân kia là ai?
Lý Kỳ nhỏ giọng đáp:- Không dối gạt Thái úy, những nữ nhân này đều là hạ quan mời tới từ Phượng Tê Lâu. Nhưng hạ quan không nói cho khách nhân. Mà ngay cả Đại quan nhân cũng không biết. Hạ quan sợ nếu nói ra, lại khiến cho ngài ấy mất hứng.Cao Cầu mỉm cười:- Lý Kỳ, ngươi cũng quá coi thường Đại quan nhân rồi. Ngài ấy khẳng định đã phát hiện ra. Chỉ có điều không nói mà thôi. Tuy nhiên, ngươi bố trí để cho các nàng đó đeo mặt nạ quả thực là một ý hay. Mặc dù trong lòng các khách nhân tinh tường, nhưng hào hứng cũng không giảm.
Thật là lợi hại, liếc cái đã có thể nhìn ra dụng ý của mình. Có thể thấy lão hàng này đã không ít lần tới kỹ viện. Lý Kỳ gật đầu:- Thái úy nói rất đúng.
- Đi thôi.