Tần Lạc thấy Vương Cửu Cửu mặt mày xanh lét, lại lo hai mẹ con tiếp tục cãi nhau, vội chạy ra giữa giảng hòa, vừa cười vừa nói: "Dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ."
Nói thật Tần Lạc cũng chẳng biết xưng hô với Trương Nghi Y thế nào cho phải.
Gọi là bác gái thì quá không phù hợp vì tướng mạo Trương Nghi Y thật sự quá trẻ.
Gọi là chị á? Thế thì lại trẻ quá. Với lại nếu gọi Trương Nghi Y là chị thì hắn với Vương Cửu Cửu xưng hô thế nào đây?
Cũng chỉ có từ dì là tạm ổn. Chỉ hy vọng gọi là dì sẽ không khiến loại phụ nữ lớn tuổi khao khát được trẻ mãi như Trương Nghi Y không phản cảm.
"Dì? Gọi tôi là dì hả? Ha ha. Cám ơn tiểu Tần. Nào, ngồi đi. Cậu chờ một lát nhé, bữa tối xong ngay bây giờ." Khuôn mặt Trương Nghi Y vừa mới rồi còn hung thần ác sát, thóang cái đã như trăm hoa đua nở, hơn nữa còn là cười với Tần Lạc.
"Không sao, cháu cũng chưa đói bụng." Tần Lạc cười nói: "Vì vội quá nên cháu cũng không kịp chuẩn bị quà cho dì. Chỉ có chút lòng thành, mong dì bỏ quá cho."
Nói xong Tần Lạc liền lấy một tờ giấy hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước ra.
"Đây là gì thế." Trương Nghi Y nhận lấy tờ giấy, vẻ mặt tò mò hỏi
Nàng chưa bao giờ nhận được một món quá kỳ lạ như vậy.
Sao lại tặng một tờ giấy nhỉ?
Chẳng lẽ là chi phiếu sao?
Ngay cả Vương Cửu Cửu cũng lộ vẻ tò mò nhìn ngó, thò ta định giật lấy tờ giấy trên tay Trương Nghi Y, nói: "Để con xem cho."
"Đây có phải quà của cô đâu. Không phải của cô thì cô xem làm gì?" Trương Nghi Y giữ chặt lấy tờ giấy, không chịu buông ra.
"Con còn nghĩ mẹ không đọc được chứa." Vương Cửu Cửu bất đắc dĩ buông tay ra.
"Không thể nào." Trương Nghi Y mở tờ giấy ra, nhìn mấy hàng chữ viết trên giấy. Chỉ thấy phía trên cùng tờ giấy viết năm chữ to tướng "Thuốc phản lão hoàn đồng".
"Cháu học trung y cũng lâu rồi, lúc rảnh cũng có nghiên cứu qua đạo dưỡng sinh. Thuốc phản lão hoàn đồng này thực ra còn gọi là thuốc mỹ nhân. Nếu dùng thường xuyên thì có thể giúp hoạt huyết, khơi thông kinh mạch. Máu và kin mạch là hai thứ rất quan trọng đối với con người. Nếu máu tốt, kinh mạch thông suốt thì các cơ quan của cơ thể sẽ hoạt động tốt. Ngoài ra còn có tác dụng giúp dưỡng nhan, trẻ mãi không già."
"Dùng thường xuyên, người không những không già đi mà còn càng ngày càng trẻ ra. Cho nên thuốc này mới được người ta gọi là thuốc phản lão hoàn đồng."
Tần Lạc mỉm cười giải thích. Phương thuốc này chính là bí quyết dưỡng sinh của Đạo gia, là phương thuốc dưỡng sinh được ghi lại trong Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm mà vị đạo sĩ sư phụ nọ tặng cho hắn.
Tần Lạc từng cho mẹ hắn dùng thử, kết quả thu được đúng là hiệu quả đến thần kỳ.
Vì thế ngay lúc Vương Cửu Cửu gọi điện tới, Tần Lạc liền nghĩ ngay đến cách dùng phương thuốc này làm quà tặng Trương Nghi Y.
Có người có thể cự tuyệt hương xa bảo mã, có kẻ có thể từ chối kim cương nhà lớn, nhưng có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được giấc mơ trẻ mãi không già?
Quả nhiên hai mắt Trương Nghi Y liên sáng rực lên. Ngay cả đến Vương Cửu Cửu cũng mở trừng trừng mắt ra nhìn.
"Tiểu Tần, cái này có thật không vậy? Thực sự là có thể trẻ mãi không già?" Trương Nghi Y vội chộp lấy tay Tần Lạc, vẻ mặt kích động hỏi.
"Trẻ mãi không già thì có thể hơi quá, nhưng mà giảm tốc độ lão hóa đi thì nhất định có thể." Tần Lạc cười gật đầu.
"Thật vậy sao? Quá thần kỳ mà." Trương Nghi Y kích động đến nỗi không thể kiềm chế được. "Tiểu Tần này, dì thật sự yêu cháu đến chết mất. Yêu món quá của cháu quá đi mất. May mà năm nay tổ chức nhiều lần sinh nhật. Nếu không làm sao có món quà này chứ.... A, quỷ sứ, con véo mẹ cái gì?"
"Đừng có quên đấy." Vương Cửu Cửu trừng mắt nhìn Trương Nghi Y, nhắc nhở.
"Mẹ biết rồi. Không phải còn chưa lỡ miệng sao?" Trương Nghi Y hiểu ý gật đầu. "Tiểu Tần, dì phải uống thuốc này mỗi ngày sao?"
"Một tuần một lần là được rồi." Tần Lạc cười nói: "Nhưng mà sắc thuốc phải cho thêm một vị thuốc."
Tần Lạc nói xong liền lấy ra một cái bình sứ nho nhỏ.
Trong bình chính là Kim Dũng phấn, là một ít mà Tần Lạc rút trong bình của mình ra.
Tuy ít nhưng nếu đem ra chợ đen bán thì chắc chắn phải được tới mấy chục vạn.
Lúc trước xưởng thuốc của gia tộc họ Tần cũng đã nghĩ đến khả năng sản xuất loại thuốc này, làm thành sản phần buôn bán nhưng không thành công.
Không thành công là vì Kim Dũng quá quý hiếm. Mà Kim Dũng lại là thứ cực kỳ quan trọng, quan trọng đến mức không thể không có trong phương thuốc. Hơn nữa lại không thể thay thế.
Ít nhất cho đến hiện nay vẫn chưa có ai tìm được vị thuốc thay thế.
"Ngày nào cũng uống? Uống xong, con cũng không cần gọi mẹ là mẹ nữa, mà đổi lại, mẹ gọi con là mẹ mất." Vương Cửu Cửu buồn bực nói.
"Hi hi, như vậy là tốt nhất."
"........"
"Thầy Tần, em có thể uống thuốc phản lão hoàn đồng này không?" Vương Cửu Cửu không cam lòng hỏi thăm.
Tần Lạc nhẹ gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Thế là sao? Em không thể uống hả?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Em có thể uống nhưng không phải là lúc này. Em còn trẻ, lúc này các cơ quan của thân thể đang phát triển khỏe mạnh. Mặc dù không uống loại thuốc này nhưng em vẫn đang ở giai đoạn đẹp nhất cuộc đời mà."
"Cũng giống như quả táo sắp chín vậy. Nó vốn có thể tự chín được thì vì sao em lại cố dùng thuốc thúc ép nó? Nếu uống thuốc này vào, không những là không có bất cứ tác dung tốt nào mà còn có thể gây nhiễu loạn các chức năng của thân thể. Khi đó chính là lợi bất cập hại."
"Nói như vậy là sau này em cũng có thể uống được? Chắc là tầm tuổi như bác ấy phải không?" Vương Cửu Cửu chỉ về phía mẹ mình nói.
Tần Lạc gật đầu.
Trương Nghi Y nghe vậy liền tức giận nói: "Đồ quỷ, cô gọi ai là bác? Có tin tôi dùng xong rồi đốt hết phương thuốc này không?"
"Mẹ dám."
"Cô cứ xem tôi có dám hay không "
"Hứ, mẹ mà dám."
"Sao tôi lại không dám."
---------------
Tần Lạc nhìn hai mẹ con lại cãi lộn, chỉ biết cười khổ.
"Phu nhân, tiểu thư. Cơm đã chuẩn bị xong."
"Thôi mặc kệ cô. Ăn cơm thôi." Trương Nghi Y đột nhiên nói.
Vương Cửu Cửu xấu hổ nhìn Tần Lạc nói: "Thầy Tần, thật ngại quá. Mẹ em là vậy đó, làm thầy chê cười rồi."
"Vương Cửu Cửu, cô có ý gì thế? Sao tôi lại để tiểu Tần chê cười? Không phải là cô gây chuyện với tôi sao?"
"Là mẹ gây chuyện."
"Đó là do cô gọi tôi là bác."
"Ai bảo mẹ nói muốn đốt phương thuốc phản lão hoàn đồng."
"Đây là quà của tiểu Tần tặng tôi. Quà của tôi, tôi muốn làm gì cần cô quản sao?"
"Người ra là vì nể con nên mới tặng quà cho mẹ. Nếu không phải có con mời, người ta lại đi tặng quà cho mẹ chắc?"
"Nếu không phải nhân sinh nhật của tôi, cô có cơ hội dẫn tiểu Tần về nhà chắc?"
"......""
"Ăn cơm thôi." Tần Lạc xấu hổ nói. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, cơm nước xong phải chuồn ngay lập tức.
Hai mẹ con nhà này thật quá kinh khủng.
Nhưng suy tính của Tần Lạc đã thất bại hoàn toàn.
Bữa tối với diễn ra được có một nửa, khi hắn đang cố gắng nuốt món súp hành hạ tinh thần và thể xác của Trương Nghi Y nấu thì trong sân vang lên tiếng chuông cửa.
"Chị Cửu Cửu, chị Cửu Cửu. Là em đây, hổ nữu." Một giọng nói của con gái vọng vào.
Xem là tính cách người này rất nóng nảy. Còn chưa đợi người ta tới mở cửa đã đứng trước cửa gọi ầm lên.
Cô giúp việc nhanh chong chạy tới mở cửa. Rất nhanh trong sân đã vọng tới tiếng giày cao gót nện xuống nền xi măng.
Nói thật, trước kia Tần Lạc cũng rất thích nghe tiếng giày cao gót nện lên mặt đất. Hắn thấy đó là một âm thanh trong trẻo, ưu nhã.
Nhưng hắn cũng không nghĩ đến có người có tiếng giày cao gót kinh thiên động địa như vậy.
"Chị Cửu Cửu, chị có ở đây không? Ha ha, em biết ngay chị ở đây mà." Một cô gái béo ục ịch, mặc một bộ lễ phục màu đen, đi giày cao gót vừa đi vào vừa nói.
"Hổ Nữu, em ăn cơm chưa?" Vương Cửu Cửu rõ ràng là có quan hệ không tệ với Hổ Nữu. Vừa thấy cô nàng liền lập tức mời dùng cơm.
"Em cũng gần no rồi. Để bụng một chút, chuẩn bị ra ngoài ăn." Hai con mắt Hổ Nữu quét tới quét lui trên mặt Tần Lạc rồi cười hi hi.
Tuổi cô gái này cũng tương đương Vương Cửu Cửu, không chênh lệch nhiều lắm. Nhưng trong lượng đúng là khác xa. Hơn nữa dáng người to cao, rất có dáng của chị cả. Không biết có phải là muốn đi tham gia dự tiệc hay không mà trên người mặc một lễ phục màu đen cực kỳ rộng.
Thật ra, lễ phục của cô cũng rất vừa nhưng vi cô quá béo nên nhìn mới có cảm giác quá béo so với lễ phục.
"Ra ngoài ăn? Em chuẩn bị đi đâu thế?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Chị Cửu Cửu, chị không biết sao? Là nha đầu gọi điện báo cho em. Nói tối hôm nay danh viện sẽ có hoạt động. Em định rũ chị đi cùng." Hổ Nữu cười hi hi nói.
Vương Cửu Cửu đưa mắt nhìn Tần Lạc rồi nói: "Hổ Nữu, em đi một mình được không? Tối hôm nay chị bận mất rồi."
Vương Cửu Cửu vốn định sau khi ăn cơm xong sẽ dẫn Tần Lạc đi dạo mấy vòng, thử xem ý tứ hắn thế nào. Vất vả lắm mới lừa được hắn đến nhà, không thể không có thu hoạch gì được.
Hổ Nữu cũng không phải người ngu ngốc, thấy ánh mắt Vương Cửu Cửu như vô tình hữu ý rơi lên người Tần Lạc, liền cười hi hi: "Chị Cửu Cửu, chúng ta cùng đi được không? Chị dẫn bạn chị đi cùng cũng được. Nếu chị không đi cùng, bọn họ chắc chắn lại trêu chọc em."
Vương Cửu Cửu liếc mắt nhìn Tần Lạc, trong lòng hơi do dự.
Hổ Nữu cũng là bạn cùng đại viện của Vương Cửu Cửu. Vì người quá béo nên thường xuyên bị những đứa trẻ khác trong viện bắt nạt. Về sau, Vương Cửu Cửu nhìn thấy ngứa mắt liền đánh cho một tên sứt đầu mẻ trán. Từ đó những đứa trẻ khác mới không dám đến bắt nạt Hổ Nữu.
Sau này lớn lên, Hổ Nữu lại càng như cái đuôi của Vương Cửu Cửu. Tuy hai người không học cùng một trường đại học nhưng chỉ cần Hổ Nữu có thời gian là lập tức chạy tới chơi với Vương Cửu Cửu.
Càng không thể đạt được điều gì thì loại người càng mơ tưởng về nó. Hổ Nữu là nữ nhân mà không giống nữ nhân nhất của danh viện, nhưng mỗi khi có người tổ chức dạ tiệc, vũ hội hóa trang, hoặc là tiệc rượu danh viện là cô đều nhảy nhót, cực kỳ vui vẻ.
Mỗi lên Hổ Nữu đến là đều bị một đám con gái ngoài thì đoan trang cao nhã, nhưng trong thì chua ngoa, xấu tính đem ra làm trò cười. Mấy ả cứ lấy đề tài về sự tham ăn của Hổ Nữu, rồi cười ngặt ngẽo.
Nếu như có Vương Cửu Cửu cùng đi thì Hổ Nữu cũng không bị như vậy.
Cô cũng biết tình cảnh của mình cho nên mỗi lần tham gia hoạt động nào lại chạy tới kéo Vương Cửu Cửu đi cùng. Coi Vương Cửu Cửu như một tấm bùa hộ mệnh.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vương Cửu Cửu nhìn Trương Nghi Y đang dỏng tai lên nghe trộm, nghĩ thầm, ở nhà thì cũng bị Trương Nghi Y phá hư chuyện mất. Không bằng kéo Tần Lạc ra ngoài tâm sự. Tiệc rượu không phải là nơi tâm sự tốt nhất sao?
Vương Cửu Cửu gật đầu, nói: " Được rồi. Chị đi với em."
Nói xong liền quay lại nói với Tần Lạc : "Khó uống thì đừng uống nữa. Chúng ta ra ngoài chơi đi."
Tần Lạc như nhận được đại xá, vội buông cái thìa xuống. Hắn thật sự không nhịn được muốn ói.
Nồi súp của Trương Nghi Y đúng là có độc.
"Các người sao đi sớm thế? Còn chưa cắt bánh gato mà." Trương Nghi Y ở phía sau hô.
"Bọn con ăn no rồi. Mẹ tự ăn đi." Vương Cửu Cửu cười lớn nói.