Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim… Lệ Khuynh Thành khắc ta, ta khắc ai?
Tần Lạc nghĩ nữ nhân này nhất định chính là khắc tinh của mình. Mỗi lần đối mặt với nàng, hắn đều bị nàng thu thập.
Ai da, khó trách nàng nổi danh với biệt hiệu "độc tri chu" (nhện độc).
Tần Lạc giống như một tiểu đệ tử, ngoan ngoãn khép nép đứng bên người, một mặt chăm chú nhìn nàng nhét cái bàn chân nhỏ nhắn vào trong đôi giày đen cao gót long lanh, một bên nhỏ giọng xin lỗi: "Ta cũng không phải cố tình lừa gạt ngươi, chỉ là không nghĩ lại đụng ngươi ở nơi này."
"Đúng vậy. Nếu như không phải lúc này ngươi đụng phải ta, ta sẽ không biết được ngươi đang lừa dối ta." Lệ Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Tần Lạc cười cười, tay vẫn chậm rãi buộc dây giày, sau đó quay sang nhân viên bán hàng đứng gần đó: "Cầm cho ta xem thử cả đôi màu tím lúc nãy!"
"Được, xin chờ một chút!" Nữ nhân viên bán hàng có chút kinh ngạc nhìn Tần Lạc, khẽ liếc hắn một cái rồi chạy đi lấy đôi giày cho Lệ Khuynh Thành.
Vừa rồi những gì Lệ Khuynh Thành nói trên điện thoại nàng ta đều nghe thấy hết, làm sao có thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, gợi cảm như thế này lại đi thích một tên nhà quê cơ chứ?
Đương nhiên, đây là chuyện riêng của khách hàng. Nàng cũng chỉ có thể trong lòng đoán già đoán non một chút mà thôi.
Nhìn bộ dạng xấu hổ khép nép của Tần Lạc, miệng thì ngắc ngứ không biết trả lời thế nào, Lệ Khuynh Thành không khỏi che miệng cười khẽ, lấy tay vỗ vỗ lên ghế salon: "Lại đây, ngồi đây với tỷ tỷ."
Tần Lạc ngồi bên cạnh Lệ Khuynh Thành, lập tức cảm thấy một mùi nước hoa sực nức tràn vào mũi.
"Ta vừa rồi nói phương pháp trả thù, ngươi thấy thế nào?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Không tốt." Tần Lạc vội vàng lắc đầu. Hắn không dám mạo hiểm, nhỡ đâu Lệ Khuynh Thành chạy đến trường học làm bậy một hồi, chính mình sau này làm sao lấy vợ được đây? Mà hắn vốn có ý định cưa cẩm một cô nào đó ở trong trường.
"Không tốt sao? Vậy ngươi nói xem ta phải trả thù ngươi thế nào?" Lệ Khuynh Thành khẽ nghiêng đầu, gần như chạm vào vai hắn, hai thân thể lúc này muốn dính vào nhau.
"Không trả thù có được không?" Tần Lạc cười khổ.
"Không được! Không trả thù ngươi trong lòng ta không thoải mái." Lệ Khuynh Thành kiên quyết nói.
"Ta đây…"
"Ngươi lấy thân báo đáp là được. Tiểu đệ đệ, Lệ mỹ nhân nói vậy mà ngươi không hiểu sao, vô cùng đơn giản mà?" Không biết Nhiễm Ngọc từ địa phương nào chui ra, ghé vào phía sau hai người cười hì hì.
"Nhiễm Ngọc, ngươi miệng thối." Lệ Khuynh Thành xoay người mắng.
"Đúng vậy. Luôn không nhịn được mà đi vạch trần tâm tư người khác, ta cũng cảm giác được miệng mình không được thơm lắm." Nhiễm Ngọc vừa cười vừa nói, "Tốt lắm, ta sẽ không ở chỗ này làm phiền hai người nữa. Mới vừa nhận được điện thoại của một tỷ muội, ài, nàng lại thất tình, muốn nhảy lầu. Ta phải chạy tới đó một lát."
Rồi lại quay sang Tần Lạc nói: "Tiểu suất ca, Lệ mỹ nhân của chúng ta giao cho ngươi. Nữ nhân này họ "tiện", ngươi mềm mỏng không được đâu, phải mạnh mẽ lên nàng mới thích. Chúc hai ngươi một đêm tràn ngập xuân ý nha!"
Tần Lạc cười khổ vẫy tay chào Nhiễm Ngọc. Người phụ nữ này mặc dù mồm miệng có chút ác độc nhưng tâm địa thì phi thường tốt.
Lệ Khuynh Thành giơ giơ đôi giày tím, hỏi Tần Lạc: "Ngươi thấy đôi này đẹp không?"
Tần Lạc gật đầu nói: "Cũng đẹp."
Câu này không phải nói dối, hắn đúng là nói những gì mình nghĩ.
Nhưng là, hắn cũng không phải khen giầy đẹp, mà chân Lệ Khuynh Thành đúng là rất đẹp, vô luận xỏ cái gì vào thì cũng phi thường tốt.
Đương nhiên, không xỏ gì thì còn tốt nữa.
"Được, hai đôi giày này gói lại hết cho ta." Lệ Khuynh Thành nói với người bán hàng.
"Được, xin chờ một lát." Người bán hàng vui vẻ nói. Hai đôi giày này nhìn vậy nhưng mà cũng giá mười mấy vạn, hoa hồng của nàng ta cũng không phải ít.
"Để ta mua tặng ngươi." Tần Lạc lôi ví ra định trả giúp nàng.
Có một vị tiền bối đã từng nói: Có hai con đường tắt để đối phó với phụ nữ, thứ nhất là châu báu, thứ hai là công phu trên giường.
Châu báu tạm thời không thích hợp lắm, mà công phu trên giường thì Tần Lạc cũng không phải là rất tự tin. Cho nên, tặng đôi giày chuộc tội chính là lựa chọn duy nhất của hắn!
Người bán hàng tiếp nhận thẻ tín dụng của Tần Lạc mà vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Nam nhân này nhìn vậy mà có thể rút ra mười mấy vạn mua giày cho phụ nữ.
"Chờ một chút." Lệ Khuynh Thành ngăn cản Tần Lạc, "Ngươi sao lại chán ghét như vậy chứ?"
"Sao vậy? Ta chỉ muốn mua đôi giày này bồi tội với ngươi thôi mà?" Tần Lạc cười khổ giải thích. Ý nghĩ của phụ nữ thật là kỳ quái, căn bản không thể đoán được.
"Chẳng lẽ ngươi không biết tặng giày đại biểu cho cái gì sao?"
"Đại biểu cho cái gì?" Tần Lạc lắc đầu. Hắn chỉ biết tặng hoa hồng đại biểu cho tình yêu mà thôi.
"Nghĩa là ngươi muốn ta biến đi!"
"…"
Vì tỏ vẻ chính mình không muốn Lệ Khuynh Thành biến đi, Tần Lạc chỉ có thể thu hồi thẻ tín dụng của mình, đứng chôn chân bên cạnh nàng ta.
"Đi. Tỷ tỷ mời ngươi uống nước." Lệ Khuynh Thành cầm hai cái túi rồi dúi vào tay Tần Lạc.
"Uống gì? Ta sẽ không uống rượu đâu." Tần Lạc vội vàng nói.
Tửu lượng hắn quá kém, một chén là gục. Ở cùng một chỗ với nữ lưu manh Lệ Khuynh Thành này khiến hắn có cảm giác rất không an toàn.
Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn Tần Lạc: "Ai nói muốn mời ngươi đi uống rượu? Chúng ta đi uống cà phê."
Bởi vì chỗ bọn họ hiện giờ là ngã tư đường, nên đi mấy bước là đã nhìn thấy một quán cà phê rồi.
Lệ Khuynh Thành gọi đồ cho mình, rồi cũng rất tự nhiên gọi luôn đồ cho Tần Lạc, chẳng hỏi xem hắn có thích hay không, sau đó buông mình xuống ghế salon, thoải mái nhìn Tần Lạc: "Bây giờ ngươi có thể đem chuyện kinh thiên động địa bi thảm kia nói cho tỷ tỷ ta nghe được rồi."
"Gì?" Tần Lạc sửng sốt.
"Ngươi không phải định nói rằng tối nay không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?" Lệ Khuynh Thành bĩu môi cười nói. "Nếu như ngươi dám nói vậy, có tin không ta mang cả ly cà phê đổ lên mặt ngươi?"
"Ngươi như thế nào biết ta có chuyện?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Người phụ nữ này đúng là quá khủng khϊế͙p͙.
"Lúc bình thường ngươi bước đi hết nhìn đông lại ngó tây tìm xem mỹ nữ (mịa, sao giống mình thế nhỉ?). Lúc không bình thường mới chuyên tâm bước đi, giống như mất hồn vậy. Ta đây là một đại mỹ nữ, ngồi lù lù sau cửa kính trước mặt ngươi, làm đủ mọi động tác để vẫy gọi ngươi, vậy mà ngươi không hề phản ứng, không phải là có chuyện sao?" Lệ Khuynh Thành không kiêng nể gì vạch mặt hắn.
"…"
"Nói đi. Không chừng ta có thể giúp ngươi đó."
Tần Lạc do dự một lát rồi nói hết những gì mình băn khoăn trong lòng cho Lệ Khuynh Thành nghe.
Mặc dù nhân phẩm của Lệ Khuynh Thành nhìn bề ngoài có vẻ là người hư hỏng, nhưng là chưa ai thực sự chứng kiến những chuyện của nàng ta. Tần Lạc ngược lại còn cảm giác nàng ta là một người rất đáng tin cậy.
Nếu như hắn có tâm sự gì, có lẽ sẽ không nói với Lâm Hoán Khê, nhưng là, hắn sẽ lựa chọn nói cho Lệ Khuynh Thành.
"Ngươi thích nàng?" Lệ Khuynh Thành nghe xong một lượt, liền hỏi một câu.
Tần Lạc lắc đầu nói: "Ta không biết. Chắc là không có chuyện đó đâu."
"Ngươi có thích nàng." Lúc này Lệ Khuynh Thành trực tiếp nói ra kết luận.
"Tại sao?"
"Tiểu đệ đệ, ngươi không nên hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Trên mặt của ngươi đã biểu hiện rất rõ ràng, một đứa trẻ ngốc nhất cũng có thể nhìn ra ngươi có thích nàng ta hay không? Ngươi không phải cảm giác mình đang bị người phản bội, mà là ngươi đang ghen!"
"…" Tần Lạc cả kinh. Chẳng lẽ đây là sự thật?
"Bất quá, nghe lời ngươi miêu tả thì nam nhân kia có vẻ là người rất điển trai?"
"Ngươi mà nhìn thấy hắn, không chừng cũng sẽ thích hắn cho mà xem."
"Phi, lão nương ta gặp qua nam nhân vô số, có thể để ta coi trọng thật sự còn chưa có ai." Sau đó, nàng ta lại đưa mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Bất quá, ngươi là một ngoại lệ. Nếu Lâm tỷ tỷ không thích ngươi, vậy ngươi thấy Lệ tỷ tỷ thế nào? Ngươi xem, ta so với nàng ta thế nào?"
Tần Lạc lắc đầu. Nói thật, Lâm Hoán Khê cùng Lệ Khuynh Thành nhìn bên ngoài thì rất khó phân định. Một người lạnh lùng như băng, một người lại nhiệt tình như lửa. Một người khiến người ta muốn mạnh mẽ chinh phục, một người lại khiến người ta có cảm giác bị chinh phục mạnh mẽ. Một tổ hợp băng cùng hỏa, thật sự là không thể tả nổi.
"Bộ ngực của ta không có to bằng sao?"
Tần Lạc chăm chú nhìn Lệ Khuynh Thành cố ý ưỡn ngực lên phía trước, sau đó lại nghĩ tới bộ ngực của Lâm Hoán Khê. Hắn lắc đầu!
"Chân của ta không đẹp bằng sao?"
Tần Lạc lắc đầu!
"Vậy ngươi còn do dự cái gì?"
"Ta cảm giác chúng ta không hợp."
"Chỉ dựa vào cảm giác? Ngươi đúng là một tên khùng. Tỷ tỷ ngươi lần đầu tiên chủ động biểu lộ với nam nhân, vậy mà bị ngươi cự tuyệt?" Lệ Khuynh Thành cười cợt nói.
Tần Lạc thở dài nói: "Ngươi biết chỗ nào có bán nhà ở không?"
"Ngươi muốn mua nhà?" Lệ Khuynh Thành hỏi nhưng ngay lập tức hiểu được tình cảnh của Tần Lạc.
Nếu như thật sự Lâm Hoán Khê không quên được tình cũ, Tần Lạc tiếp tục ở lại Lâm gia có chút không thích hợp.
Hai người ngẩng đầu không nhìn nhau, cúi mặt vẫn chạm nhau, chỉ khiến cho quan hệ càng ngày càng cứng nhắc.
"Ừ. Càng nhanh càng tốt." Tần Lạc nói.
"Mau mấy cũng phải sang ngày mai chứ?" Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa hỏi lại, "Hay là tối nay ngươi tới nhà tỷ tỷ ngủ đi?"
Tần Lạc cả kinh, vội vàng lắc đầu.
Một phụ nữ đi theo một nam nhân về nhà có ý nghĩa gì?
Một nam nhân đi theo một phụ nữ về nhà cũng đồng dạng nguy hiểm không kém.
"Có cái gì phải sợ? Ta đâu có ăn thịt ngươi?" Lệ Khuynh Thành giận dữ, "Hơn nữa, cho dù ta muốn ăn ngươi, không phải cũng là sung sướng cho ngươi sao?"
"Ta chưa có chuẩn bị sẵn sàng." Tần Lạc lộ vẻ đáng thương.
"…"
"Rốt cuộc có đi hay không?"
"Không đi."
"Thật sự không đi?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân. Ta cảm thấy chúng ta ở cùng không hay."
"Hỏi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có đi hay không? Không đi thì chịu chết cóng ở ngoài đường nhé." Lệ Khuynh Thành vỗ bồm bộp lên bàn.
"Đi." Tần Lạc vội vàng đáp ứng. Hắn sợ nhất là bị người khác uy hϊế͙p͙.
Lệ Khuynh Thành gật đầu, đùa giỡn mà nói: "Yên tâm đi. Ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
"…"
Lần này Tần Lạc cố tình giành trả tiền, Lệ Khuynh Thành cũng không ngăn cản.
Hai người sóng vai ra khỏi quán cà phê. Thế nhưng cũng không ai nghĩ vừa ra khỏi cửa lại gặp một chiếc xe sành điệu khác hướng tới bọn họ bóp còi inh ỏi.
Cửa kính xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt của Lý Thanh Ương gắt gao nhìn Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc, lạnh lùng cười nói: "Lần trước ta không chỉnh ngươi, coi như ngươi gặp may mắn. Tiểu tử, ngươi chờ xem, hôm nay chúng ta lại đụng đầu rồi."
Nếu như đứng bên cạnh Tần Lạc lúc này là Vương Cửu Cử thì Lý Thanh Ương kia không bao giờ dám nói ra mấy câu cuồng ngạo này, thậm chí, hắn có lẽ đã trực tiếp quẹo xe rời đi rồi.
Nhưng lúc này Tần Lạc lại đứng cùng Lệ Khuynh Thành, rồi lại một lần nữa đụng phải vết thương cũ của hắn. Đây đúng là một phụ nữ xinh đẹp mê người, giống hệt với những vưu vật hắn vẫn hằng đêm mơ tưởng.
Nghe Lý Thanh Ương nói, hai tròng mắt Lệ Khuynh Thành bắt đầu hết nhìn đông lại ngó tây.
"Ngươi tìm cái gì vậy?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi. Hắn còn tưởng rằng nàng bị mất đồ vật quý giá gì.
"Cục gạch!"
"Tìm cục gạch làm gì? Nơi này đào đâu ra gạch?" Tần Lạc vừa cười vừa hỏi lại.
Lúc này Lệ Khuynh Thành dường như đột nhiên nghĩ ra lời của Tần Lạc nhắc nhở, ngồi xổm xuống hí hoáy cởi chiếc giày cao gót đen ra.
Tháo được mấy cái dây, nàng lôi một chiếc giày ra, cầm ở trên tay, tập tễnh đi tới trước cái xe kia.
"Ngươi muốn làm gì hả?" Lý Thanh Ương nhìn bộ dáng Lệ Khuynh Thành mang theo giày cao gót thì đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Lệ Khuynh Thành quyến rũ cười với hắn, sau đó cầm đầu chiếc giày, gõ gõ cái gót nhọn hoắt, chẳng biết có bọc sắt không nhưng nhìn bóng loáng, hướng đến của cái đầu nhọn đó chính là cái đèn xe sáng choang.
Rắc rắc.
Một tiếng giòn tan, chiếc vỏ nhựa đơn giản là không tốn mấy sức lực đã bị nàng gõ nát bấy.
Rắc rắc.
Lệ Khuynh Thành đã có mặt ở bên kia, giải quyết nốt cái đèn trước còn lại.
"Ngươi… một con tiện nhân, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì đấy hả?" Lý Thanh Ương từ trong xe chui ra, nhìn Lệ Khuynh Thành giận dữ hét lên.
Lệ Khuynh Thành căn bản là mặc kệ hắn, xoay người đi tới trước mặt Tần Lạc, đưa chiếc giày cho Tần Lạc, cười hì hì nói: "Không phải tâm tình ngươi không được tốt sao? Hai chiếc đèn phía sau ta để dành cho ngươi. Tới gõ đi, sảng khoái vô cùng."
Chứng kiến ngươi giả bộ ngốc, ta chỉ có thể cúi đầu!
Lại còn bị ngươi lừa gạt, cái gì mà tìm cục gạch chứ?
Lệ Khuynh Thành mặc dù có vẻ đang rất điên cuồng, nhưng nàng vẫn vô cùng diễm lệ, vẫn vô cùng bình thản.
Giờ khắc này, Tần Lạc đang thầm nghĩ, nếu chính mình nằm dưới được nàng uyển chuyển hầu hạ, cũng không biết có dám mạnh mẽ mà thể hiện một chút nam tính hay không? (Không biết có phải ý lão tác giả này là được nàng hầu hạ mà chưa chắc đã … ngóc lên được hay không nữa! Chết mất với tên này!)