Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 76: Phụ nữ thật dã man

Tần Lạc đứng ở lề đường, đang nghiêng ngó để đón xe thì đột nhiên một cái gì đó lù lù màu đỏ chóe dừng trước mặt hắn.
"Tần tiên sinh, ngài muốn đi đâu? Ta có thể tiễn ngài một đoạn được không?" Cửa kính xe được kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú.


Tần Lạc nhận ra người này, chính nàng lúc trước có tham gia phỏng vấn mình. Nhưng cụ thể nàng ta tên là gì thì hắn đương nhiên không biết.
"Không cần, cảm ơn!" Tần Lạc cười khoát tay.


"Không nên khách khí. Nói đi, muốn tới chỗ nào? Nói không chừng chúng ta lại cùng đường." Cô gái kia tỏ ra rất kiên trì, mặc dù bị cự tuyệt nhưng chưa hề tỏ ra muốn rời đi.
Gan lớn, tâm cao, da mặt dày, đây đúng là ba ưu điểm để trở thành một phóng viên ưu tú.


Kỳ thật, nữ phóng viên đi phỏng vấn nam nhân so với nam phóng viên có nhiều điểm thuận lợi hơn đáng kể.
"Xương Bình nhai, phòng ăn Khải Toàn tây." Thịnh tình ép mãi cũng không thể chối từ, Tần Lạc không thể làm gì khác hơn là nói ra địa điểm.


Hắn đúng là cùng Lâm Hoán Khê ước hẹn đi ăn tối ở nơi này.
Hắn cũng không biết tại sao Lâm Hoán Khê lại chọn quán ăn kia, bất quá hắn nghe nói về phương diện món ăn thì đây có chút đặc biệt.
"Thật đúng là xảo hợp, ta cũng đang muốn đi Xương Bình nhai." Nữ phóng viên kia cười hể hả.


Người ta đã nói như vậy, Tần Lạc đương nhiên không có biện pháp từ chối nữa, mở cánh cửa xe tiến vào.
Nữ phóng viên kia một bên cho xe lăn bánh, một bên lấy ra danh thϊế͙p͙ đưa cho Tần Lạc: "Ta gọi là Từ Ảnh, ký giả Hoa Hạ Y báo."
"Ta gọi là Tần Lạc." Tần Lạc cũng đáp lời.


Nữ tử kia khì khì cười một tiếng: "Ta đương nhiên biết ngươi gọi là Tần Lạc, thậm chí còn biết ngươi là truyền nhân Thái Ất thần châm nữa cơ."
Tần Lạc xấu hổ cười gượng, không nói gì nữa.


Thấy Tần Lạc không nói lời nào, Từ Ảnh đương nhiên cho rằng hắn vì lời của mình mà giận, xin lỗi mà nói: "Tần tiên sinh không nên để ý, ta vốn dĩ vẫn đối với bằng hữu xuề xòa như vậy. Hai chúng ta tuổi tác có vẻ không khác biệt nhiều, không nên quá câu nệ!"


"Ta không có tức giận, chỉ là không biết trả lời thế nào" Tần Lạc cười cười trả lời.
"Ồ, vậy là tốt rồi, ngươi lại còn hù dọa ta một phen!" Từ Ảnh cố tình phù phù một hơi.


Từ ánh đèn xe bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt thanh tú của nàng càng trở nên diễm lệ, thêm một cặp kính đen trên mắt khiến cho nó thêm phần thu hút.
Nữ tử này đúng thật là không có gì gọi là khó coi cả.
"Ta không có hù dọa ngươi." Tần Lạc vừa cười vừa trả lời.


"Ngươi đương nhiên là hù dọa ta. Ngươi không biết, bây giờ ngươi chính là đại nhân vật ta muốn theo dõi, nguyên bổn mời ngươi lên xe chính là muốn kéo gần quan hệ. Nếu chọc ngươi tức giận, không phải là ăn trộm gà không được quả trứng lại còn mất thêm nắm gạo sao?"


Tần Lạc có chút thưởng thức lời nói thẳng thắn của nàng, nói: "Yên tâm đi, ta là một đại nam nhân độ lượng, ngươi không dễ làm ta tức giận được đâu."
"Hì hì, vậy là tốt rồi." Từ Ảnh cười hì hì, "Tần tiên sinh, sau này ngươi có tin tức gì thì báo cho ta một câu được không?"


"Ngươi cứ nói đi." Tần Lạc không trả lời, hắn biết nàng sẽ có yêu cầu tiếp theo mà cơ bản hắn cũng chưa dám tin một người mới quen như vậy.
"Hay là ngươi cho chúng ta một buổi phóng vấn đi?"
"Cứ nói tiếp."
"Chúng ta có phải bằng hữu không?"
"Lần đầu tiên gặp mặt, cứ xem như vậy đi."


Từ Ảnh cười khì một tiếng: "Tần tiên sinh, ngươi thật cẩn thận."


"Cẩn thận một chút là nên làm. Lúc ta xuất môn, mẹ ta dặn dò rất kỹ ngàn vạn lần không nên dễ dàng tin phụ nữ. Càng là phụ nữ xinh đẹp thì càng hay gạt người. Đầu năm nay nữ nhân sinh đẹp lưu manh lừa gạt người nhiều lắm rồi, ngươi bảo ta sao dám tin tưởng người khác đây?"


Từ Ảnh cười khanh khách: "Tần tiên sinh, ngươi thật có ý tứ."
"Cũng như nhau cả thôi."
Nghe được Tần Lạc không phản bác, Từ Ảnh càng cười lớn, ngay cả bàn tay nắm vô lăng cũng không yên, xe đi có chút không thẳng, mấy người phía sau bóp còi nhắc nhở nàng mới chăm chú lái xe trở lại.


Từ Ảnh lái xe một mạch tới cửa phòng ăn Khải Toàn tây, chìa tay qua chỗ Tần Lạc: "Tần tiên sinh, thật vui khi được quen biết, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác. Đương nhiên, cho dù không thể hợp tác, cũng hy vọng có thể cùng người thú vị như Tần tiên sinh trở thành bằng hữu."


"Đương nhiên không có vấn đề gì." Tần Lạc đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà mềm mại như không xương của nàng.
Đợi xe Từ Ảnh đi khuất xa, Tần Lạc mới xoay người hướng vào trong nhà hàng.
Đích đích
Một chiếc xe sang trọng hướng Tần Lạc bấm còi liên thanh.


Trên xe ngồi hai người phụ nữ tóc dài, một người có gương mặt hơi gầy, nhìn có vài nét duyên dánh, người còn lại thì khuôn mặt trái xoan tròn trịa, cũng có thể gọi là xinh đẹp.


Tướng mạo hai người thoạt trông rất tươi tắn, hai mắt to, lông mi cong vút, hai bộ ngực sữa cao vút bộ dáng như vừa mới phát dục. Đã cuối mùa thu, trời có chút se se lạnh nhưng hia người lại ăn mặc rất gợi cảm khiến người khác không thể không chú ý.


"Này, mau tránh ra, hai mắt không có tròng hả? Xe tới cũng không biết tránh?" Nữ tử mặt gầy phát ra âm thanh cao vút.
Tần Lạc có chút muốn phát hỏa.
Hắn vừa mới xuống xe, cũng chưa kịp nhìn sau lưng có xe tới, đến khi phát hiện, chưa kịp tránh hai người nọ đã bóp còi inh ỏi.


Hắn đã không thèm nói lại đối phương thì thôi, đối phương lại còn xuất ngữ đả thương người, nói mình không có mắt.
Có phải là khi dễ người quá đáng không?


"Nếu có hơn hai tròng mắt, ta sớm có thể nhìn thấy rồi, quả thật ta cũng chỉ có hai tròng mắt mà thôi." Tần Lạc phản bác lại.
Nữ tử kia nghe Tần Lạc nói vậy khuôn mặt lộ vẻ hơi giận, quát: "Ngươi nói cái gì vậy? Sớm biết ngươi ngang ngược vậy ta đã không bóp còi mà đâm thẳng vào ngươi rồi."


"Bây giờ ngươi đâm cũng được mà." Tần Lạc đứng ở trước xe, lạnh lùng cười nói.
"Ngươi…" Nữ tử giận dữ, chân nhấn ga điệu bộ muốn đâm thẳng.
Người mặt trái xoan lo lắng xảy ra án mạng, vội vàng vươn người sang rút chìa khóa xe nói: "Lăng Tiếu, không nên làm bậy."


"Hừ, Toái Toái, ngươi không có nghe lời hắn nói sao? Thật là tức chết mà, mấy tên mặc trường bào đều bất trị vậy sao?"


"Được rồi, cũng không nên đôi co với hắn làm gì, ca ca ngốc của ngươi sắp tới, không phải ngươi muốn bảo trì phong thái thục nữ của mình sao? Nhỡ đâu lát nữa hắn tới, đúng lúc ngươi đang cùng người ta cãi cọ ầm ĩ, vậy còn ra cái gì nữa?" Nữ tử mặt trái xoạn nhẹ nhàng an ủi.


Nghe đồng bạn khuyên bảo, Lăng Tiếu cũng hiểu được bây giờ không phải lúc phát sinh mâu thuẫn với người khác.
Hừ lạnh một tiếng, nàng ta nói với Tần Lạc: "Lần này ta bỏ qua cho ngươi, lần sau đụng tới, xem ta thu thập ngươi thế nào!"


"Nữ nhân chân chính luôn vô cùng lợi hại, tất cả như nhau đều có thù nhớ dai, nhân gia ta cũng hy vọng có ngày báo được cừu này." Tần Lạc trào phúng nói, hắn đối với loại phụ nữ dựa vào gia thế tác oai tác quái kiểu này không có một chút hảo cảm nào.


Đúng vậy, một chút hảo cảm cũng không có.
Cho dù cởi sạch quần áo nằm trên giường, hắn cũng không có chút hứng thú… cùng lắm là liếc nhìn vài lần mà thôi.
"Ngươi…" Nữ tử kia giận quá mở cửa xe ra, bộ dáng muốn liều mạng cùng Tần Lạc.


Người còn lại vội vàng kéo bạn vào xe nói: "Tiếu Tiếu, bình tĩnh nào, phải tỉnh táo chứ, cơ hội này ngươi đợi bao lâu rồi? Sao có thể để tuột mất được chứ. Nếu để người ta chứng kiến được thì làm sao còn đáp ứng ăn cơm cùng ngươi nữa?"


"Nhưng là, nhưng là… hắn…" Lăng Tiếu cũng biết bạn mình nói có lý, nếu không phải bữa tối nay đối với nàng vô cùng quan trọng thì nàng sớm đã cùng tiểu tử đui mù này sống mãi một trận rồi.
"Để ta ra khuyên nhủ hắn."


Cửa xe bên kia mở ra, một thân hình đầy đặn, gợi cảm với chiếc áo màu đỏ, quần jean xanh nước biển bó sát đôi chân dài, uyển chuyển bước nhanh về phía Tần Lạc, vừa cười vừa nói: "Vị đại ca này, ngươi là người đại nhân đại lượng, sẽ không muốn cùng hai tiểu nữ nhân chúng ta so đo chứ?"


"Ta hiển nhiên sẽ không so đo cùng các ngươi, nhưng là thái độ của nàng ta thật ngang ngược." Tần Lạc chỉ vào Lăng Tiếu nói. Hắn ngược lại đối với nữ tử gợi cảm này lại rất có hứng thú.


"Tiếu Tiếu hiện có chuyện rất trọng yếu phải làm, cho nên mới dễ bực bội như vậy. Xin lỗi nha." Nữ tử xinh đẹp le lưỡi cười trừ.
"Toái Toái, không cần phải xin lỗi hắn." Nữ tử trên xe phẫn nộ quát lớn.


"Không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là một lời xin lỗi thôi mà." Nữ tử này quay đầu lại bạn gái cười cười.
"Nơi này không có chuyện của cô, cô đi đi. Ta giờ sẽ lưu lại đây, xem nàng ta có dám đâm ta không." Tần Lạc híp mắt nhìn nữ tử trước mặt nói.


Ngươi đánh ta, ta sẽ đánh lại.
Ngươi có là nữ nhân, ta cũng không vì thế mà không thu thập.
Lăng Tiếu cũng không nghĩ tới Tần Lạc lại dám uy hϊế͙p͙ chính mình, tên này đúng là có chút khác thường so với các nam nhân mà nàng đã gặp qua.


Như tình hình ở Hoa Hạ quốc hiện này, nam nhân bình dân mặc dù bị khi dễ nhưng khi nhìn thấy chiếc xe của mình, một bực như nhau đều lựa chọn nhẫn nại mà nuốt tức khí vào trong.
Nếu như thái độ chính mình có chút cường ngạnh, thậm chí hắn còn muốn chủ động lại xin lỗi.


Thái độ của nam nhân này lại hoàn toàn ngoài ý liệu của nàng.
"Toái Toái, mau đưa chìa khóa cho ta." Lăng Tiếu mở cửa xe chạy thẳng tới chỗ bạn gái giằng lấy chìa khóa xe.
Nàng cũng không tin nam nhân này không sợ chết. Sợ rằng khi thấy mình khởi động xe hắn chạy còn muốn nhanh hơn con thỏ.


"Tiếu Tiếu, không nên náo loạn lên như vậy." Toái Toái vội vàng giữ Lăng Tiếu lại.
Đồng thời nàng xoay người lại nhìn Tần Lạc, vẻ mặt ôn nhu: "Đại ca ca, ngươi nhịn một chút đi mà, để cho chúng ta đi qua, lần sau ta mời ngươi ăn cơm để bồi tội, được không?"


Lúc này nàng một tay giữ Lăng Tiếu, một tay lôi lôi kéo kéo tay áo Tần Lạc giống như một hài tử đang xin kẹo của người lớn, ánh mắt hồn nhiên trong suốt, phảng phất không dính chút bụi trần nào.
Hai người khác nhau một trời một vực, làm sao có thể trở thành bạn được cơ chứ?


Tần Lạc thở dài nói: "Quên đi, không cùng các ngươi so đo nữa."
Đôi co cùng hai người này một lúc, hắn cảm giác được chính bản thân mình cũng có chút nhàm chán.
Lăng Tiếu còn muốn nói chuyện nhưng bị Toái Toái kia giữ lại, trừng mắt nhìn nàng hừ lạnh một tiếng nên thôi không làm gì nữa.


"Đại ca, cám ơn ngươi!" Toái Toái vẻ mặt tươi cười hướng Tần Lạc chào hỏi.
"Không cần khách khí." Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Ngươi tên là gì?"
"Tần Lạc."
"Hì hì, ta gọi là Trữ Toái Toái, hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại."


"Hẳn là sẽ có." Tần Lạc nói nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, không chừng ngày mai ngươi có thể đọc trên báo chí hoặc TV chứng kiến phong thái anh tuấn của ta hôm nay.
Tần Lạc vẫy vẫy tay nữ tử Toái Toái đáng yêu kia rồi bước nhanh về hướng Khải Toàn Tây.


Đã đến giờ hắn ước hẹn cùng Lâm Hoán Khê, đây dù sao cũng là lần đầu tiên ước hẹn của hai người, không nên để mỹ nữ đợi lâu.