Nhìn thấy Tần Lạc quỳ xuống, tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc.
Vương Tu Thân đỡ Tần Lạc dậy nói: "Đại lễ này ta không dám nhận. Làm sư phụ của ngươi, ta thực chưa đủ tư cách! Ngũ long tham phượng châm pháp này ta cũng đã từng truyền qua cho Dưỡng Tâm, đáng tiếc là hắn không có được ngộ tính cao như vậy!"
"Tần Lạc, ngươi là một người trẻ tuổi thiên phú nhất mà ta từng thấy, chỉ cần xem qua hai lần đã có thể học được tâm pháp này, tuyệt đối có thể tính là đệ nhất nhân trên thế giới này. Ta đã già rồi, giờ tìm được một người ưu tú như vậy thừa kế, thật là đáng mừng. Về phần hư danh thầy trò kia thì miễn đi."
"Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, đại ân truyền nghệ này Tần Lạc không thể không lễ. Nếu như Vương lão không nhận lễ, vậy không coi ta là đồ đệ rồi!" Tần Lạc vẫn cố chấp nói.
Hắn rất rõ ràng, Vương Tu Thân lão nhân này làm như vậy đại biểu cho điều gì.
Phải biết rằng, Trung y giới cùng với võ thuật giới giống nhau, đều có những quan niệm sâu đậm về vấn đề môn phái.
Trong giới võ thuật, thường xuyên có chuyện môn phái này đi khiêu chiến môn phái khác, song phương chiến đấu đến sinh tử không phải là chuyện không có. Trung y mặc dù không có những chuyện như vậy nhưng tầm quan trọng của môn phái cũng không có kém cạnh.
Nhưng Vương Tu Thân lại có thể vứt bỏ chuyện môn hộ, truyền thụ tuyệt kỹ cho một người ngoài, chuyện này tuyệt đối sẽ gây nên một trận náo loạn trong giới Trung y.
Nếu thuận lợi, chuyện này sẽ tạo tiền đề cho việc mọi người không còn khư khư giữ bí quyết môn đạo của mình nữa mà mở rộng cửa tiếp thu và học hỏi lẫn nhau.
Trung y từ đó sẽ không còn những cái gì thần thần bí bí, mà dần sẽ trở thành một bộ môn có tính khoa học.
Mỗi người đều có thể học Trung y, mỗi người đều có thể sử dụng Trung y. Như thế Trung y mới có thể phát dương quang đại, mới có thể cùng Tây y ganh đua mạnh mẽ được.
Mặt khác, Tần Lạc càng rõ ràng hơn ai hết sự cao minh của châm pháp Ngũ long tham phượng này.
Rốn cũng là một trong những cánh cửa thông với bên ngoài của cơ thể, nếu không cẩn thận hoàn toàn có thể gây nên đại họa. Chính vì vậy, lực độ, tốc độ của châm phải vô cùng chắc chắn, yêu cầu về nhãn lực cũng là cực cao. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến cho Vương Dưỡng Tâm không thể tiếp thu được Ngũ long tham phượng.
Hiệu quả của Ngũ long tham phượng không bằng truyền kỳ Thái Ất thần châm nhưng cũng có thể được coi là một châm pháp mà các châm giả mơ tưởng.
Thái Ất thần châm chú ý việc lấy khí dụng châm, cái này đối với nhiều người là một rào cản rất lớn, cả nước cũng không tìm được người thứ hai có được điều kiện đặc biệt thích hợp để học châm pháp này.
Nhưng là, đối với Tần Lạc mà nói, mặc dù có thuận lợi từ đặc tính của thân thể, nhưng cũng phi thường gian nan. Bởi vì châm pháp này thực sự rất hao phí tinh lực và thể thực. Đây cũng chính là nguyên nhân lần trước sau khi châm cho ba mấy hài tử hắn lại mệt quá mà té xỉu ngay tại chỗ.
Sau này, khi thể lực không đủ, hoàn toàn có thể dùng châm pháp Ngũ long tham phượng này để bù đắp được rồi.
Đối với Tần Lạc mà nói, đây đúng là có thêm một cánh tay nữa giúp cho công việc cứu chữa người bệnh của hắn.
Thế nhưng Vương Tu Thân vẫn kiên quyết lắc đầu: "Tần Lạc, không phải ta không muốn nhận ngươi làm đồ đệ, mà căn bản là y thuật của ta thật sự không bằng ngươi. Làm gì có chuyện sư phụ kém đồ đệ đây? Mặc dù ta so với ngươi thì hơn được mấy tuổi, nhưng về phương diện y thuật, cứ coi là bình bối đi."
"Không gọi một tiếng sư phụ, sau này ta làm sao dám dùng Ngũ long tham phượng đây?" Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Sư phụ, người cũng đừng từ chối nữa đi."
Thấy Vương Tu Thân vẫn còn có ý muốn chối từ, lão Trác ở bên cạnh ôn tồn xen ngang: "Lão Vương, ngươi cũng đừng có từ chối nữa, hay là cứ nhận đi. Chúng ta cả đời theo đuổi Trung y, đến tuổi này rồi, trước khi xuống lỗ còn có thể thu được một tên để tử thiên phú như vậy, cầu cũng không được, ngươi còn muốn gì nữa đây?"
"Phải nói cho ngươi biết là, nếu ngươi không nhận, ta sẽ cướp hắn luôn đó. Hỏa thủ quán của ta cũng đang muốn tìm một người thừa kế đây." Quách Húc Sinh ở bên cạnh cũng cười to.
Ngay cả Cố Bách Hiền vô cùng kiệm lời cũng lộ nét cười trên mặt, nói: "Nhận đi. Vậy là hôm nay chúng ta cũng được chứng kiến thêm một đoạn giai thoại."
Cố Bách Hiền thực cũng không nghĩ đến, lời này của lão thật sự đã trở thành một lời sấm truyền. (ý nói một câu tiên đoán chuẩn)
Cũng nhờ có Vương Tu Thân truyền thụ tuyệt kỹ ngày hôm nay, Tần Lạc sau này mới có thể áp dụng rộng rãi rồi trở thành một Đại Tông sư đại danh hiển hách.
Vương Tu Thân nghe những lời này thì cũng chần trừ một chút, vẻ mặt kiên nghị đã lộ đôi nét dao động.
Thấy một kẻ thiên phú như vậy mà không thu nhận, giống như một sắc lang nhìn thấy cực phẩm đại mỹ nữ nhưng lại phải buông tay. Cái loại tư vị này thật sự khiến cho trái tim ngứa ngáy khó chịu mà.
"Gia gia, người thu nhận hắn đi. Tuyệt kỹ đã truyền thụ rồi, giờ hối lại cũng đâu còn kịp?" Vương Dưỡng Tâm có vẻ nhìn thấu tâm sự của gia gia, cười ý nhị khuyên nhủ.
Tần Lạc nếu có thể bái gia gia mình làm sư phụ, Vương Dưỡng Tâm đương nhiên rất vui mừng. Sau này hắn sẽ có nhiều cơ hội để thỉnh giáo y thuật. Chuyện này đối với hắn tuyệt đối chỉ có lợi.
"Được rồi, vậy ta đành phải mặt dày mà nhận một tiếng danh phận thầy trò!" Vương Tu Thân rốt cục cũng cười ha hả đáp ứng "Bất quá, ta cũng chỉ có đúng một tuyệt kỹ đó mà thôi, hôm nay đã truyền thụ cho ngươi rồi, sau này ta cũng không còn gì để truyền giáo nữa đâu!"
"Bấy nhiêu đối với Tần Lạc đã là quá nhiều rồi, đệ tử thật không dám mơ gì hơn!" Tần Lạc lễ phép nói.
Trong lòng Tần Lạc, Vương Tu Thân không chỉ dạy hắn y thuật đơn thuần, mà hơn thế nữa ông đã truyền cho hắn một tấm gương mẫu mực về y đức.
Biển học vô bờ bến, chỉ bằng một chiêu thức châm kỹ này thôi cũng thừa đủ để Tần Lạc gọi một tiếng sư phụ rồi.
Bái Vương Tu Thân làm sư phụ cũng đồng thời là một động tác rất khéo của hắn nhằm giữ lại vương bài châm vương kia cho người ta. Dù sao hai người giờ đây là đồng môn, xét cho cùng cũng chỉ là luận bàn, người ngoài cũng không thể nói ra nói vào cái gì được.
Vương lão đã hy sinh vì hắn nhiều như vậy, hắn đương nhiên cũng phải nghĩ một chút mà báo đáp người ta.
Phong cách hành sự của Tần Lạc vốn dĩ vẫn là như vậy, người ta kính mình một thước, mình kính lại một trượng, còn kẻ nào giẫm ta một cước, ta sẽ chém đứt cả hai chân kẻ đó.
"Sau này ta sẽ gọi ngươi là Đại sư huynh?" Vương Dưỡng Tâm vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, vừa cười vừa nói.
"Ta đã bao giờ nói nhận ngươi làm đồ đệ đâu?" Vương Tu Thân phẫn nộ quát lớn.
Vương Dưỡng Tâm nghe vậy thì vô cùng khϊế͙p͙ sợ, những người khác ngược lại cười ha hả.
"Thôi đừng có tranh cãi nữa, mấy truyện này để sau giải quyết đi. Hai người các ngươi đã định xong danh phận thầy trò rồi, liệu giờ có nên để mấy lão già chúng ta no mắt một chút không?" Lão Trác lộ vẻ sốt ruột.
Vương Tu Thân gật đầu nói với Tần Lạc: "Tần Lạc, mấy lão già này xét cho cùng cũng chỉ là muốn tới đây nhìn phong thái thần kỳ của Thái Ất thần châm mà thôi. Ngươi đừng chê cười, ngay cả ta cũng muốn nhìn một chút. Nếu không có gì bất tiện, hay là ngươi cho chúng ta mãn nhãn một phen đi?"
"Được!" Tần Lạc vui vẻ đáp ứng.
Nói xong hắn từ châm hạp lấy ra một cây ngân châm, sau khi dùng rượu sát trùng cẩn thận, hắn vận kình vào đầu ngón tay, truyền đến ngân châm. Ngay lập tức, ngân châm bắt đầu rung lên rất nhỏ.
Đương nhiên rung động này của ngân châm là vô cùng nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng mơ hồ. Nếu mắt ai bị cận thị, thậm chí còn không nhìn rõ, sẽ cảm giác như mình nhìn cái châm quá nhỏ bị hoa mắt.
"Ai muốn thử châm?" Tần Lạc cười hỏi.
Vương Dưỡng Tâm đảo mắt một vòng xunh quanh phòng rồi nói: "Để ta đi, dù sao ta cũng là sư đệ, giúp huynh là chuyện nên làm!"
Tần Lạc gật đầu, nhanh chóng đưa châm vào cổ tay Vương Dưỡng Tâm.
"Có cảm giác gì không?"
"Trướng." Vương Dưỡng Tâm nói gọn một chữ.
"Bây giờ thì sao?"
"Hơi ngứa, giống như có gì chuyển động bên trong… Như con kiến đang bò qua bò lại, đúng rồi, có chút ngứa nhưng lại rất thoải mái, hơi lạnh nữa."
"Đây gọi là Thấu tâm lương!"
Tần Lạc đột nhiên nhổ châm ra, trừ độc thêm một lần nữa lại tiếp tục ra chiêu. Lần này kim được đâm vào thắt lưng Vương Dưỡng Tâm.
"Cảm giác thế nào?"
"Trướng."
"Sau đó thì sao?"
"Nóng! Có chút nóng! Sao lại có thể thần kỳ vậy được?" Vương Dưỡng Tâm cũng là lần đầu tiên chứng kiến diệu dụng của thần châm, không nhịn được sợ hãi kêu lên.
"Đây gọi là Thiêu sơn hỏa!" Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Thái Ất thần châm có mấy châm pháp?" Vương Tu Thân hỏi.
"Tất cả có năm châm pháp, gọi là Thiêu sơn hỏa, Thấu tâm lương, Quan Âm thủ, Quỷ kiến sầu, và châm pháp có hiệu lực khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết Thái Ất châm. Năm châm pháp này lại có vô số cách biến hóa, ta cũng chỉ có khả năng thực hiện được ba châm pháp với mười hai biến hóa, Quỷ kiến sầu cùng Thái Ất châm thật sự quá khó khăn, ta chưa thể thành thục được!"
"Đúng là tuyệt diệu!" Cố Bách Hiền vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Thực muốn mà quá khó rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, hay vậy mà chúng ta không thể sử dụng được!" Lão Trác buồn bực.
"Tuyệt học như vậy mà thất truyền thì đúng là bi ai cho Trung y, cũng may còn có Tần Lạc!"
Vương Tu Thân vỗ vỗ vai Tần Lạc nói: "Tần Lạc, tương lai ngươi còn dài, nhất định phải cố gắng hết sức!"
"Đồ đệ hiểu! Nhất định sẽ cố gắng!" Vẻ mặt Tần Lạc trở nên nghiêm trang.
"Tốt lắm, tốt lắm!" Vương Tu Thân liên tục gật đầu. Hôm nay không biết lão đã nói bao nhiêu lần mấy từ tốt lắm này rồi. "Nếu có bất cứ lúc nào cần đến chúng ta thì ngươi cứ mở miệng một câu, chúng ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ!"
"Cám ơn sư phụ! Cám ơn Cố lão! Cám ơn Trác lão! Cám ơn Quách lão!" Tần Lạc liên thanh nói lời cám ơn.
"Cám ơn cái gì? Đều là người một nhà mà!" Lão Trác mập khoát tay nói "Được rồi, vài ngày tới chúng ta có một hội nghị về trung y, ngươi lúc đó cũng tham gia tổ chuyên gia đi?"
"Hội thảo Trung y? Có phải hội nghị sắp tổ chức tại Yến viên triệu không?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng vậy. Chính là hội nghị này. Ngươi đã nghe qua sao?" Lão Trác cười gật đầu.
Tần Lạc cười khổ trong lòng. Hắn vừa rồi ở trong trường học tranh nhau với người ta muốn đầu rơi máu chảy cũng không thể cướp được một vị trí dự thính, không nghĩ được tới đây lại có người mời tham gia.
Hơn nữa, cũng không phải đơn giản là thính giả, mà còn vào tổ chuyên gia, nhóm đại biểu cao cấp nhất của hội nghị.
Đến lúc đó, không biết bọn Chu lão sư kia nhìn thấy mình sẽ cảm giác thế nào nhỉ?
"Cũng mới nghe qua thôi." Tần Lạc nói. Hắn đương nhiên không muốn người khác biết chuyện mình thất bại trong trường học.
"Vậy thì tốt rồi. Ta cũng phải cùng mấy lão này thương lượng một chút. Chúng ta cũng muốn ngươi có vài lời tại hội nghị, ngươi chuẩn bị tốt một phen đi." Lão Trác nói.
Tần Lạc không biết phải nói thế nào nữa. Hắn thật sự muốn nói lên một câu của Đường Dần trong Đường Bá Hổ điểm Thu Hương (các bác cứ google cái này là ra thôi): Nhân sinh thay đổi rất mau, nhanh tới mà cũng mau qua (Nhân sanh đích đại khởi đại lạc lai đích thái khoái – chẳng tìm được dịch nghĩa của câu này, dịch tạm như thế thôi). Thật sự là vô cùng kích thích mà.
Lúc trước đã ước định cùng Lâm Hoán Khê cùng nhau đi ăn tối nên sau đó Tần Lạc đã miễn cưỡng cự tuyệt lời mời của Vương Dưỡng Tâm ở lại ăn tối cùng mọi người.
Thế nhưng khi mấy người bọn họ vừa đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy một đám phóng viên giơ camera và microphone đổ xô tới.
"Vương tiên sinh, nghe nói hôm nay người muốn so đấu với truyền nhân Thái Ất thần châm, đúng là có chuyện này không vậy?"
"Vương tiên sinh, người và truyền nhân Thái Ất thần châm kia ai lợi hại hơn vậy?"
"Vương tiên sinh, người có thể tiết lộ một chút tin tức về truyền nhân kia được không? Hắn là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?"
Tần Lạc thật không nghĩ tới vốn dĩ chuyện này tưởng vô cùng bí mật, sao giờ lại có một đám phóng viên ở đâu tới đây?
Vương Dưỡng Tâm là người đi đầu tiên trong nhóm, quay đầu lại nhìn gia gia Vương Tu Thân dò hỏi, thấy lão khẽ gật đầu. Vương Dưỡng Tâm đột nhiên chỉ tay về phía Tần Lạc nói: "Hắn chính là truyền nhân Thái Ất thần châm. Tần Lạc!"