Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 52: Âm hiểm độc ác


"Tư Tuyền, cậu lần này về, khi nào thì có cơ hội trở lại thăm bọn mình thế?" Nhiễm Ngọc kéo tay Tư Tuyền, cười hỏi.
"Chắc sẽ nhanh. Gần đây công ty có một vài công việc hợp tác với nội địa. Nói không chừng chúng ta sẽ gặp lại sớm đó". Trần Tư Tuyền cười nói.


"Hì hì, gã thối này thật có phúc. Lại có thể nhìn đùi đẹp vô địch của Tư Tuyền chúng ta".
Trần Tư Tuyền liếc nhìn Tần Lạc đi sau đám người một cái, nói: "Cậu không nên ác như vậy chứ? Bọn mình chỉ vì công việc mà".


Động tác này của nàng bị một cô gái phát hiện, cười lớn hỏi: "Sao thế? Có phải không nỡ xa anh chàng đẹp trai của chúng ta không? Không sao. Bảo người đẹp Lệ cho cậu mượn về chơi vài ngày là được. Người đẹp Lệ, cậu có ý kiến gì không?"


"Mình đương nhiên là có ý kiến rồi" Lệ Khuynh Thành quay đầu lại mắng. "Cho người khác mượn, mình làm sao sống qua mấy ngày này được?"
"Người đẹp Lệ thật không có nghĩa khí nha. Vì chị em thì nên giúp không tiếc cả mạng sống chứ. Cậu cứ lấy dưa leo, cà,... dùng tạm đi". (DG: tự hiểu)


"Mình ngất, các cậu thật quá ác tâm mà. Lão nương cứ mặc kệ đấy. Mình muốn tiểu nam nhân của mình. Vì hắn, mình tình nguyện đâm chị em hai đao".
"Đi chết đi". Cả đám xông lên, lấy túi xách trong tay công kích Lệ Khuynh Thành "nói năng lỗ mãng".


Tần Lạc thế mới biết Trần Tư Tuyền phải về. Chẳng qua cũng có thể lý giải được, chân nàng cũng đã chữa khỏi, tự nhiên phải trở về làm việc rồi. Những ngôi sao như các nàng mỗi ngày hái được rất nhiều tiền, ai mà nguyện ý trì hoãn thời gian dài như vậy chứ?


Nhớ lại hôm nay có người chạy đến bảo Trần Tư Tuyền đi bồi rượu, bỏ ra giá một vạn một ly, trong lòng Tần Lạc cũng rất hâm mộ.
Xã hội đúng là không công bằng. Vì sao không có nữ nhân mời nam nhân đi bồi rượu chứ?


Chẳng qua, bất công nhất vẫn là mình. Cho dù một cô gái xinh đẹp thực sự nguyện ý bỏ giá một vạn đồng một ly bảo mình uống rượu. Mình cũng không có mạng đi kiếm số tiền đó.
Đời người à, như một giấc mộng!


Bước chân Trần Tư Tuyền thả chậm, cố ý đợi Tần Lạc đi tới. Hiển nhiên, nàng có lời muốn nói riêng với Tần Lạc.
Lúc đang muốn mở miệng nói, một chiếc xe tải màu đen đột nhiên lao tới.


Cửa xe đẩy ra, một nữ nhân trang điểm đậm nhảy xuống xe, la lớn: "Trần Tư Tuyền. Con đĩ mày còn dám chạy tới Yến Kinh à? Mày có biết xấu hổ không vậy? Ôi, đã cướp đàn ông nhà người ta, còn dám quang minh chính đại mà tới dụ dỗ. Sao mày không chết đi hả?"


Nữ nhân vừa chửi ầm lên, vừa xông vội tới chỗ Trần Tư Tuyền.
Những người khác vì đùa giỡn truy cản Lệ Khuynh Thành, nên đều đi ở trước.
Trần Tư Tuyền vì chờ Tần Lạc đi ở sau cùng, lại cố ý thả chậm bước chân. Cho nên, nàng đã thoát ly khỏi trận doanh của đám nữ nhân kia.


Bây giờ, chỉ có Tần Lạc ở cùng nàng.
Xe tải màu đen đột nhiên dừng lại, hơn nữa người đàn bà kia lại xuất hiện mau lẹ như vậy, căn bản là để cho người khác phản ứng không kịp.
Mà ngay cả Trần Tư Tuyền cũng há to mồm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh phát sinh trước mắt.


"Gái điếm thúi, đồ đê tiện, cướp bạn trai của người khác... tao phải xé nát cái miệng thúi của mày..." Người đàn bà kia đã tới gần Trần Tư Tuyền, sau đó nhằm khuôn mặt còn đang ngơ ngác của Trần Tư Tuyền định tát một cái.


"Tư Tuyền, cẩn thận". Lệ Khuynh Thành hô lớn. Nàng đã ở phía trước chạy lại.
Nhưng mà, thời gian đã không còn kịp nữa rồi.


Bàn tay nữ nhân kia chỉ còn cách mặt Trần Tư Tuyền xíu xiu, trên mặt ả còn xuất hiện sự châm biếm đắc ý. Ở trên cửa sổ của xe tải đen, ló ra màn hình cameras. Hiển nhiên, có người đang chuẩn bị dùng cameras chụp cảnh phấn kích này.
Đối với minh tinh mà nói, cái gì là trí mạng nhất? Đó chính là scandal.


Scandal có thể khiến một người trở nên nổi tiếng, giá trị người đó cũng cao lên. Ví dụ như Thú Thú môn.
Cho dù vốn một người đàn ông không quen biết nàng, nhưng nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp ra sức biểu diễn vì nghệ thuật. Chắc chắn, mỗi người đàn ông đều cảm kích trong lòng.


Cho nên, sau đó, cảnh quen thuộc thường là nguyện ý theo đuổi nàng, thanh toán hết thảy mọi hóa đơn vì nàng.
Nhưng mà, có scandal lại có thể hủy diệt hoàn toàn một minh tinh chuyên nghiệp đang phát triển không ngừng. Ví dụ như Tiểu Tam môn.


Thời điểm nào, cũng đều có nữ nhân oán hận khinh thường Tiểu Tam. Các nàng nghiến răng nghiến lợi, nói những lời ác độc làm tổn thương người khác, nói móc rất bỉ ổi, chỉ hận không có cơ hội xông lên nhổ nước miếng.


Cho dù là nam nhân, lúc xem một vài tác phẩm điện ảnh và truyền hình khi thấy người thứ ba xuất hiện, cũng đều có cảm xúc căm thù.


Cho nên, loại scandal này là khiến người ta đau đầu nhất. Một khi để công chúng biết, minh tinh đang được mọi người yêu mến lập tức sẽ trở thành chuột chạy qua đường, bị mọi người đuổi đánh.


Nhϊế͙p͙ ảnh ở trong cửa kính xe ló ra, cũng đang thuyết minh một vài câu bọn chúng sớm nghĩ ra. Hơn nữa còn chuẩn bị rất chu đáo.
Đến khi lấy được đoạn video này, thì ném thẳng cho giới truyền thông xung quanh đưa tin, hoặc đưa cho nghệ sĩ để bắt nàng hy sinh. Tất cả đều phải xem tâm tình của bọn chúng.


Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra được chiêu này, những người này thật là âm hiểm độc ác.
Lúc người đàn bà kia muốn tát Trần Tư Tuyền, Tần Lạc đột nhiên ra tay. Chụp cổ tay ả giữ lưng chừng.


"Phu nhân, có lời gì thì từ từ rồi nói. Tôi nghĩ, có phải là có hiểu lầm gì đó không". Tần Lạc lộ nét cười khuyên giải.
Hắn là cậu bé thiện lương thuần khiết, vẫn không nghĩ chuyện này thật ra là do đám người vừa nãy trả thù.


Điều này cũng là vì hắn không biết gì về tính cách của Trần Tư Tuyền cả. Dù sao, hai người tổng cộng mới gặp có hai lần. Nếu người đứng cạnh hắn là Lâm Hoán Khê, hắn sẽ không chút do dự mà bạt tai ả.
"Mày mới là Tiểu Tam đó. Cả nhà mày đều là Tiểu Tam".


Nữ nhân không ngờ đang nửa đường thuận lợi lại bị chặn lại, trong lòng mắng hắn không biết sống chết. Ả vốn là một tiểu thư dựa vào thân thể để duy trì cuộc sống, hôm nay làm việc này mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không bất ngờ.


Hơn nữa, đối phương đã hẹn giá với mình rồi. Một bạt tai một ngàn đồng. Vừa rồi lúc ả ra tay, liền cho rằng một ngàn kia đã tới tay. Ai ngờ lại có một nam nhân ngăn trở, tiền sắp vào túi lại bay mất.


"Con mẹ nó mày buông tay ra cho tao. Mày là ai hả? Tao đánh con hồ ly tinh kia thì có quan hệ gì với mày hả? Mày có biết cảm thông không hả?" Người đàn bà kia liều mạng giãy tay ra, nhưng Tần Lạc lại nắm rất chặt. Ả căn bản là không thể giật ra.


"Phu nhân, bà có phải nhận lầm người không? Tôi thực sự không biết bà. Cũng không cướp chồng ai cả". Trần Tư Tuyền rốt cục cũng đã phản ứng, giải thích rất thành khẩn.
"Mày có phải Trần Tư Tuyền không?"
"Vâng".


"Con đĩ. Đúng là đánh mày đó". Nữ nhân nói, lại vung tay trái nhanh như chớp đánh Trần Tư Tuyền.
Tần Lạc lại một lần nữa ra tay, chặn công kích của nữ nhân lại. Trần Tư Tuyền la lên né qua, cuối cùng lại tránh được một kiếp.


"Phu nhân. Không nên vọng động. Có chuyện thì từ từ nói đi. Động thủ không tốt đâu... tôi nghĩ đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tư Tuyền nàng không phải loại người như vậy..."
Hai cánh tay Tần Lạc chế trụ hai cổ tay của nữ nhân, tư thế hai người có chút quái dị, giống như tình lữ đang khiêu vũ điệu Tango.


Đương nhiên là nếu bạn không xem biểu tình trên mặt bọn họ rồi.
"Hiểu lầm con mẹ mày. Đồ ngu. Mau buông tay tao ra". Nữ nhân nóng nảy. Lại giơ chân đá vào bụng Trần Tư Tuyền.
Một cước hai nghìn, giá này cao hơn.
Bốp!


Tần Lạc cũng nhanh chóng nhấc chân, dùng chân đá vào bàn chân của nữ nhân. Ả kêu thảm một tiếng, liền nhăn nhó mặt mày rên lên.


"Bà có thể mắng tôi. Nhưng không được mắng mẹ tôi". Tần Lạc cảnh cáo. Loại nữ nhân này, thật không có đạo đức. Động một tí lại công kích cha mẹ của người khác.


Trải qua ba lượt ngăn cản của Tần Lạc, toàn bộ công kích của người đàn bà kia đều trở nên vô dụng. Hơn nữa, ở trong cái thời gian này, Trần Tư Tuyền đã dời đến một khoảng cách đủ an toàn. Các nàng Lệ Khuynh Thành cũng chạy tới, vây nữ nhân kia lại.
"Bà là ai? Muốn làm gì?" Lệ Khuynh Thành quát.


"Tao là ai? Tao là ai mày quản được chắc? Trần Tư Tuyền cướp chồng của người khác, nên tao đến đánh nó đấy. Tiện nhân. Con đĩ".


Nữ nhân không hổ là ở trong chốn phong nguyệt, hai tay ả bị một nam nhân giữ chặt. Cẳng chân đau vô cùng. Hơn nữa còn bị mười mấy cô gái vây lại. Nhưng không hề khẩn trương, mà còn có một sự cay độc càng ép càng hăng.


"Chồng bà là ai? Bà dựa vào cái gì mà nói Tư Tuyền quyến rũ chồng bà?" Nhiễm Ngọc tức giận hỏi. Người đàn bà này bị bệnh thần kinh sao?


"Chồng tao là ai thì liên quan cái rắm gì tới mày? Bọn mày là kiểu người gì thế? Hừ hừ, gặp phải một đám chó đột lốt người bọn mày, vừa thấy thì đã biết toàn bộ là Tiểu Tam rồi. Cướp nam nhân của người khác, bọn mày không thấy thẹn à?" Nữ nhân tất nhiên không có cách nói ra nam nhân của mình là ai, nên bắt đầu cố ý nói lảng sang chuyện khác.


Quả nhiên, ả này vừa cãi liền chọc giận toàn bộ đám con gái kia.
"Bà mới là Tiểu Tam đó. Mắt chó của bà bị mù rồi, lão nương chính là hoàng hoa đại khuê nữ".
"Người đàn bà này thực thích bị ăn đòn mà. Chả trách không giữ nam nhân của mình được".


"Mình nếu là chồng bà ta, mình cũng không nhịn được mà bao hai cô ở ngoài. Đây mà là đàn bà sao? Đây mà là người sao?"


Lệ Khuynh Thành suy nghĩ cẩn thận một phen, cảm thấy có chút bất bình thường. Phất tay ý bảo mọi người không được ồn, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn bà kia, hỏi: "Bà có thù với Tư Tuyền à?"


"Đương nhiên là có thù rồi. Nếu nam nhân của mày bị người ta cướp, mày cũng hận nó thấu xương thôi". Không biết tại sao, nữ nhân lại không dám đối mặt với Lệ Khuynh Thành. Giống như mình sẽ bị đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia nhìn thấu hết.


"Tôi đang nói tiếng người với bà. Bà cũng đừng nói chuyện ma quỷ với tôi. Bằng không, đợi đến khi tôi nói chuyện ma quỷ với bà, bà sẽ không còn cơ hội để nói đâu". Lệ Khuynh Thành cười lạnh nói. Nàng phát hiện sự chần chờ và trốn tránh trong mắt nữ nhân này.


Khi một nữ nhân không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của kẻ khác thì sẽ chứng minh lòng nàng đang có quỷ.
Đương nhiên, nếu bạn đang tỏ tình nàng, vậy thì không cần phải bàn. Bởi vì, có thể khi đó trong lòng nàng đang ngượng ngùng hoặc giả bộ ngượng ngùng.


"Tôi không rõ cô đang nói gì". Nữ nhân lén liếc về sau một cái, chiếc xe tải chở ả tới lại đang cách phía trước một đoạn. Không ở vị trí ban đầu. Điều này khiến lòng ả có chút sốt ruột.


"Tôi nói, là ai sai bà tới bôi nhọ danh dự của Tư Tuyền?" Lệ Khuynh Thành thu liễm nụ cười trên mặt lại không ít. Ngay cả vẻ cười cũng trở nên âm trầm.
"Bản thân muốn tới. Không cần người khác sai khiến". Nữ nhân mạnh miệng nói.


"Xem ra bà đã không thuốc nào cứu được nữa rồi". Lệ Khuynh Thành cười lạnh nói. "Nhiễm Ngọc, gọi điện báo cảnh sát. Bảo người ta cứ từ từ mà tra khảo ả. Mình không tin ả có thể mạnh miệng mãi".