Khi tổ chuyên gia rời đi thì vội vội vàng vàng, trực tiếp thông qua đường đi của quân đội để đến thẳng phi trường, không có một tiếng động nào cả, gần như là không có một ai biết đến. Còn khi quay về thì lại đi qua đường khách quý của sân bay để đi ra bên ngoài, để gặp mặt giới truyền thông báo chí cùng với những người chờ đợi ở bên ngoài.
Đúng vậy, bộ y tế đã cho ra tin tức là virut muỗi mặt người đã được giải quyết, đội cứu viện hôm nay sẽ quay trở lại Yến Kinh.
"Cậu không lo lắng gì chứ? Tôi nhận được tin tức là người dân nhiệt tâm đều đã đổ xô đến sân bay đợi gặp cậu đấy." Minh Hạo nói khẽ bên tai Tần Lạc. Hai người vừa nói vừa tiến nhanh về phía đám người trước mặt.
"Có lẽ là không đến nỗi thế đâu." Tần Lạc nói.
"Ý từ bên trên là, nếu cần thì cậu hãy trả lời những câu hỏi của giới báo trí, truyền hình, không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần chọn ra vài câu hỏi trọng điểm để trả lời là được rồi." Minh Hạo nói.
Tần Lạc biết là bây giờ bọn họ muốn thông qua mình để đánh lạc hướng tính tò mò của giới báo chí truyền hình này, nếu ai cũng im lặng không nói gì, thì những phóng viên vốn có tính nhạy cảm này chắc chắn sẽ cảm thấy có gì kỳ quặc. Sự xuất hiện của kiềm, vẫn còn thuộc vào vấn đề quân sự cơ mật của Trung Quốc.
"Tôi hiểu." Tần Lạc nói.
Đoàn người vừa mới đi ra khỏi đường sân bay thì lập tức bị một trận thế khổng lồ ở trước mắt làm cho kinh hãi.
Có vô số người dân nhiệt tâm cầm băng rôn, biển đứng chờ ở đó cùng với những phóng viên nhà báo đứng ở những địa thế thuận lợi hơn, và còn những quan viên đến đây với mục đích duy nhất là đón tiếp họ quay trở về, đó là còn chưa kể đến một đám bảo vệ mặc quần đen áo trắng đứng đó cố hết sức để duy trì trật tự______
"Cái trường hợp này sao mà quen mắt đến vậy? Chúng ta không giống anh hùng mà giống với minh tinh trong làng giải trí hơn đấy." Vương Dưỡng Tâm đứng ở phía sau nói.
Tần Lạc vẫn chưa kịp trả lời thì những tên phóng viên mắt sắc lẹm đó đã nhìn thấy những thành viên trong tổ cứu viện bước ra bên ngoài, thì lập tức giơ máy ảnh lên chiếu vào bọn họ chục tành tạch.
Những khuôn mặt đầy xúc động đứng đợi từ lâu để được chứng kiến tận mắt gương mặt anh hùng, ai cũng hò hét cái gì đó. Bởi vì không có ai đứng ra thống nhất tổ chức, nên nội dung mà mọi người hò hét đều không giống nhau, vì thế mà vừa mới đầu âm thanh có phần ồn ào, hỗn tạp.
Dưới sự chỉ huy của một người có dáng người mập mạp, âm thanh thì cực lớn, vì thế mà tiếng ồn mới dần dần được thống nhất.
"Hoan nghênh anh hùng cứu viện trở về. Hoan nghênh anh hùng cứu viện trở về Kinh______"
Minh Hạo vẫy vẫy tay trước ống kính của phóng viên và với dân chúng, ra ý cho Tần Lạc bảo hắn cũng làm thế.
Vì vậy mà Tần Lạc cũng đành phải giơ cổ tay lên vẫy vẫy, cười gượng với dân chúng, chẳng khác gì một chú hề cả.
"Tần Lạc, Tần Lạc, Tần Lạc."
Trong nháy mắt, mọi người lại đột nhiên thay đổi khẩu hiệu, lớn tiếng hô hào tên Tần Lạc.
Tần Lạc thất kinh, sao mình có thể có sức thu hút đến vậy chứ?
"Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi virut muỗi mặt người đã được giải quyết chưa vậy?"
"Tần tiên sinh, số người tử vong trong khu dịch bệnh có đồng nhất với số người mà bên trên đã thông báo xuống không? Chúng tôi nghe nói đến một số tin đồn không tốt_____"
"Tần Lạc tiên sinh, anh là một bác sỹ trung y, lần này anh cũng là dùng biện pháp trung y để giải quyết vấn đề virut muỗi mặt người sao?"
"Tần Lạc tiên sinh______"
Minh Hạo dừng bước, vẫy vẫy tay với dân chúng và phóng viên nhà báo, ra ý bảo mọi người hay yên tĩnh lại, sau đó cười nói: "Các bạn phóng viên nhà báo, chúng tôi có thể bớt chút thời gian để trả lời vài câu hỏi của mọi người, nhưng, xin mọi người hãy hỏi từng câu một, như thế thì Tần Lạc mới tiện trả lời một cách dễ dàng được. Như vậy có được không?"
"Tần Lạc tiên sinh, virut muỗi mặt người thực sự đã được giải quyết rồi sao? Anh đã dùng biện pháp gì để giải quyết vậy?"
"Virut muỗi mặt người đúng là đã giải quyết rồi." Tần Lạc nhìn Minh Hạo một cái rồi cười nói. "Hiện giờ tất cả bệnh nhân đã được di rời đến Yến Kinh, tiếp nhận bước trị liệu khang phục tiếp theo. Yên tâm đi, bọn họ không làm sao đâu."
"Tần Lạc tiên sinh, anh có thể giảng giải cho chúng tôi biết quá trình giải quyết virut muỗi mặt người được không? Virut muỗi mặt người rốt cuộc là thuộc loại virut gì? Có vắc-xin hay không?"
"Muỗi mặt người là một loại muỗi bị biến dị, nó truyền độc tố thông qua cơ thể của con người, khi bị nó cắn phải thì có thể dẫn đến tử vong, hiện giờ vẫn chưa có vắc-xin. Tạm thời chúng tôi dùng trung dược để giải quyết loại virut này. Cái này____là dùng phương thuốc trung y. Bởi vì có dính dáng đến vấn đề bản quyền, nên hiện giờ tôi không tiện công bố cho mọi người biết được." Tần Lạc cười đáp. Cảm giác nói dối đúng là không thoải mái chút nào.
Nhưng, đôi khi hắn không thể không đảm nhận một nhân vật như vậy.
"Tần Lạc tiên sinh, anh và tiểu thư Vương Cửu Cửu có quan hệ như thế nào vậy? Anh có tiếp nhận việc theo đuổi của cô ấy không?"
"Chúng tôi là những người bạn tốt." Tần Lạc cười nói.
Thấy Tần Lạc làm náo động cả một vùng trước mặt đám phóng viên, thì mấy người bên tây y cảm thấy không hề dễ chịu chút nào.
Ngày trước, họ mới là tâm điểm của quần chúng. Khi bọn họ đứng trước ống kính tuyên bố từng thành quả nghiên cứu mới nhất của mình, thì trung y làm gì có phần đứng ra nói gì cơ chứ?
Nhưng giờ đây, tình hình không giống với trước kia nữa rồi____
Tần Lạc trả lời mấy câu hỏi một cách hàm hồ, Minh Hạo liền chỉ huy cho đám bảo vệ cùng cảnh sát tạo thành một tường vây xung quanh, không cho dân chúng cùng phóng viên đứng chặn lại, để tiện cho thành viên trong đội cứu viện đi qua.
Khi bọn họ sắp rời đi, thì đột nhiên từ trong đám đông vang lên một âm thanh dõng dạc của một người đàn ông: "Tần Lạc, vậy ruốt cuộc thì anh có cưới Vương Cửu Cửu hay không? Nếu anh không lấy thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy. Một cô gái tốt thế anh còn không muốn thì anh muốn ai nữa đây?"
Câu nói này chẳng khác nào một quả đạn pháo được quăng vào trong hồ nước, chỉ trong chốc lát đã khiến cho sóng nước dâng trào hết lên.
Dân chúng lại một lần nữa thay đổi khẩu hiệu, bọn họ giờ đây hét lên từng hồi: "Tần Lạc. Vương Cửu Cửu. Tần Lạc, Vương Cửu Cửu. Tần Lạc, Vương Cửu Cửu______"
Đám phóng viên báo chí kia thì cũng lẵng nhẵng theo sau như một cái đuôi, sắc mặt ai cũng xúc động không tả nổi, đồng loạt giơ chiếc máy ảnh ở trong tay mình lên không ngừng chụp Tần Lạc cùng đám người luôn miệng hô khẩu hạo kia.
Tần Lạc không dám quay đầu lại, hắn dẫn theo một đám người tiến thẳng ra phía ngoài sân bay, rồi bước nhanh vào chiếc xe bảy chỗ ngồi đã được chuẩn bị từ trước. Chờ cho đến khi đã ngồi yên trên ghế rồi thì hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Người đòi nợ đều đã chạy hết đến đây rồi này." Minh Hạo trêu ghẹo nói.
"Những người này đều là những người không rõ chân tướng." Tần Lạc nói.
"Tôi cảm thấy thật là kỳ quái. Vương Cửu Cửu muốn nhan sắc thì được nhan sắc, muốn vóc dáng thì có vóc dáng, gia thế lại tốt, đã thế còn yêu cậu đến chết đi sống lại nữa chứ_____Người con gái như vậy mà cậu còn không thích, thì rốt cuộc là cậu thích một người như thế nào?" Minh Hạo hỏi.
Tần Lạc nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Mặc dù vẫn nói chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không liên quan gì đến người khác, nhưng, tình trạng hiện giờ của Tần Lạc thì_____rõ ràng là có liên quan đến người thứ ba.
Thấy Tần Lạc không muốn trả lời thì Minh Hạo liền nói: "Các vị có thể quay về trước nghỉ ngơi một chút đi, chỉ có điều là tối nay các vị phải tham gia đông dủ bữa tiệc mà phó bộ trưởng làm cho các vị. Cậu về Công Hội Trung Y hay là về nhà thế?"
Tần Lạc quay đầu lại nhìn Vương Dưỡng Tâm một cái , Vương Dưỡng Tâm thấy vậy liền nói: "Yên tâm đi, Âu Dương Lâm và Lâm Đống đều đến ở chỗ tôi, dù sao thì chỗ tôi ở có khá nhiều phòng."
Tần Lạc gật gật đầu nói: "Thế thì tôi về nhà trước nhé, không đến Công Hội Trung Y nữa."
Tần Lạc vừa mới xuống xe thì chiếc di động trong túi đã rung lên từng hồi.
"Em không sao chứ?" Tần Lạc cười hỏi. Vừa rồi mới nhớ tới là gọi điện cho nàng để hỏi thăm tình hình sức khỏe của nàng ra sao, thì nàng đã chủ động gọi cho mình rồi.
"Không sao." Vương Cửu Cửu biết là cái hắn muốn hỏi đó là muốn biết xem mông mình có bị biến thành màu đen hay không, nàng cười nói: "Cảm giác được làm anh hùng không tồi chứ?"
"Ừm, không tồi chút nào." Tần Lạc đáp.
"Đám quần chúng đến chờ máy bay đó không nói gì sao?" Vương Cửu Cửu tò mò hỏi.
"Họ đồng thanh hò la tên tôi và em." Tần Lạc thẳng thắn nói. Cho dù giờ hắn có không nói ra thì Vương Cửu Cửu cũng có thể nhìn thấy những điều này ở trên mặt báo ngày mai. Hoặc có thể chỉ tối nay thôi là nàng đã có thể nhìn thấy những cảnh quay video ở trên mảng tin tức cuối ngày mà thôi.
"Tốt thật." Vương Cửu Cửu tràn ngập hạnh phúc nói. "Đáng tiếc là em không có ở đó, không được nhìn thấy cảnh tượng xúc động lòng người này."
Tần Lạc hỏi: "Mấy người này không phải là em bỏ tiền ra thuê họ đến đây sao?"
"Em nhổ vào. Bà cô này không rỗi hơi đến thế đâu." Vương Cửu Cửu tức giận nói. "Em còn bị chuyện này làm cho phiền chết đi được."
"Sao vậy?"
"Thầy không biết, từ khi việc giữa chúng ta được đăng lên tờ báo《Hoa Hạ Nhật Báo》thì tất cả bạn bè người thân của chúng ta đều biết hết cả rồi. Biết em trở về thì điện thoại nhà em sắp bị gọi cho vỡ tung ra rồi_____Mọi người đều là gọi đến để hỏi xem quan hệ giữa thầy và em hiện giờ là thế nào. Em nói là không có gì thì họ lại không tin_____" Vương Cửu Cửu khổ não nói. Bây giờ nàng mới hiểu được là cái quyết định được đưa ra lúc xúc động quả thực là hại người lại hại cả mình.
Tần Lạc nghĩ đến khả năng này thì vui vẻ cười trong điện thoại.
Vương Cửu Cửu hung hăng nói: "Thầy cũng đừng có cười tươi như vậy. Bao nhiêu là bạn chiến đấu của cha em gọi tới, nói là muốn gặp mặt thầy đấy, muốn nhìn xem người đàn ông ý trung nhân của Vương Cửu Cửu là người như thế nào______Còn nữa, ông nội em, chú em và những người khác cũng đều muốn gặp thầy đó."
"_____" Qủa nhiên, Tần Lạc im luôn, không cười lên được nữa.
"Sợ rồi phải không?" Lúc này thì đến lượt Vương Cửu Cửu cười ngặt nghẽo trong điện thoại.
Đợi đến khi nàng cười cũng đã rồi, thì Tần Lạc lên tiếng hỏi: "Sao em lại đẩn hết công lao lên người tôi vậy? Nếu em có những công lao như thế này thì sẽ có lợi rất nhiều với em sau này mà."
Vương Cửu Cửu đã tốt nghiệp rồi, bất luận là nàng làm nghề gì thì chỉ cần biết là nàng đã có công lao phát hiện ra "kiềm"thôi, cùng với thao túng của người nhà nàng thì chắc chắn là nàng sẽ được thăng quan tiến chức một cách nhanh chóng nhất.
Đầu dây bên kia không có một tiếng động nào nữa, sau đó, Vương Cửu Cửu trầm giọng nói: "Em chỉ là một người đàn bà, cần những công lao đó để làm gì cơ chứ? Thầy là đàn ông, còn phải làm nhiều việc khác nữa, nó ít nhiều sẽ trợ giúp được thầy ở một phương diện nào đó____"
Tần Lạc quay về ngôi nhà chung cư của nhà họ Lâm, Bối Bối phi thẳng đến bên Tần Lạc, nũng nịu nói: "Anh Tần Lạc, anh Tần Lạc, em nhớ anh quá đi."
"Anh cũng nhớ em lắm." Tần Lạc hôn lên trán của Bối Bối, rồi hỏi: "Ông đâu?"
"Ông đi làm rồi ạ. Chị Lâm thì đang tắm ở trên lầu ấy. Cô thì đang nấu cơm. Bối Bối thì đang xem《Tom và Jerry》." Không đợi Tần Lạc phải hỏi thì Bối Bối đã báo cáo hết hành tung của từng người trong nhà rồi.
"Ừ. Bối Bối ngoan lắm. Nhưng em phải làm xong hết bài tập mới được xem phim hoạt hình đấy nhé, biết chưa?"
Bối Bối gật đầu đáp lại. Tần Lạc lại nhéo nhéo vào mũi cô bé, rồi sau đó mới xách túi đi lên lầu.
Khi Tần Lạc bước vào phòng thì Lâm Hoán Khê cũng từ trong phòng tắm bước ra. Mái tóc dài óng mượt của nàng rủ xuống đôi bờ vai mềm mại, nàng khoác trên mình bộ đồ ngủ bằng lụa, trông nàng thật dịu dàng, duyên dáng, vóc dáng thướt tha muôn màu muôn vẻ. Mỗi lần nàng đi làm về thì đều phải vào nhà tắm tắm một cái, đây là một thói quen trước giờ của nàng.
Tần Lạc nhìn mà như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn buông luôn hành lý xuống rồi nói: "Tối nay thời gian rất nhiều, anh đi tắm một cái cho tỉnh táo."