Là một anh chàng đẹp trai, Tần Lạc phải chịu áp lực rất lớn trong cuộc sống.
Mỗi lần nhìn thấy ai đẹp trai hơn hắn. Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn thoi cho đối phương mấy quyền vào mặt.
Không sai, đứng sau bọn họ là một người đàn ông ưa nhìn. Mắt to, mày rậm giống như thần tượng điện ảnh Đài Loan mà không cần trang điểm.
Thế nhưng tiếng nói của hắn lạnh băng, đôi môi mỏng làm cho người khác cảm thấy hắn rất tàn nhẫn.
"Lý Thanh Ương, đây là chuyện của chúng tôi, không quan hệ gì tới anh" Lệ Khuynh Thành nhíu mày, lạnh nhạt nói.
"Ái chà. Con nhện độc danh tiếng lẫy lừng lại chủ động đứng ra bênh vực cho một thanh niên. Thật đúng là như mặt trời mọc ở hướng tây ấy nhỉ?" Ánh mắt người đàn ông nhìn Tần Lạc một cách khó chịu, hắn châm chọc nói.
Lệ khuynh thành?
Tần Lạc nghiêng đầu, tập trung suy nghĩ. Hình như cái tên này nghe rất quen tai. Hắn chắc chắn đã nghe qua ở đâu đó.
"Đây là chuyện của chúng tôi. Không liên quan gì tới anh" Lệ Khuynh Thành bĩu môi, khinh bỉ nói.
"Đương nhiên không quan hệ gì tới tôi" Lý Thanh Ương gật đầu: "Thế nhưng cô muốn thay đàn ông thì cũng kiếm người cho tử tế. Cái loại mặt búng da sữa này đầy ngoài phố".
Tần Lạc định len lén rời khỏi đây. Hắn không quen biết hai người này. Bọn họ chửi mắng nhau, thậm chí vác dao chém chết nhau cũng không liên quan gì tới hắn. Hơn nữa có thể bây giờ Lâm Hoán Khê đang đợi hắn ở bên ngoài.
Người đàn ông này tự dưng lại chĩa mũi dùi vào hắn làm cho Tần Lạc thực sự khó chịu.
Con người đều do cha sinh mẹ dưỡng. Tại sao anh ta lại dám lặng nhục hắn?
"Này họ Lý kia. Tôi và chị ấy không quen biết nhau. Chuyện của hai người không dính dáng gì tới tôi. Đừng làm liên lụy tới tôi. Tôi không có bất kỳ liên quan nào tới chuyện này cả" Tần Lạc nói với Lý Thanh Ương.
Lý Thanh Ương cười miệt thị, hắn chỉ Tần Lạc rồi nói với Lệ Khuynh Thành: "Lần này tìm được đàn ông quá kém nhỉ? Không biết cậu ta có dũng khí leo lên giường của cô không đây?"
"Lý Thanh Ương, tôi nói lại cho anh biết tôi và cậu ấy không có quan hệ gì. Tôi cự tuyệt anh vì tôi không thích anh. Cả ngày nhìn thấy cái bộ mặt ghê tởm của anh tôi không nhổ vào mặt anh đã là may rồi. Anh thực sự chỉ là loại công tử tốt mã hèn hạ" Lệ Khuynh Thành tức giận, hai tay chống nạnh mắng Lý Thanh Ương.
"Thế cô cái gì cũng tốt ư? Không phải ai cũng muốn làm chồng gái điếm đâu?"
"Đúng vậy, anh ngay cả " ngủ" với gái điếm cũng không được, anh còn sống làm gì? Không bằng hãy chết quách đi" Xem ra Lệ Khuynh Thành rất có kinh nghiệm ứng phó với những chuyện như này. Sắc mặt bình thản, nàng bình tĩnh đáp trả.
"Cô- đồ tiện nhân. Hãy chờ xem tôi xử trí cô như nào" Mặt Lý Thanh Ương méo xệch. Hiển nhiên hắn bị Lệ Khuynh Thành đả kích trầm trọng.
"Một người đàn ông chỉ biết dọa dẫm phụ nữ. Anh vẫn còn mặt mũi sống trên đời này ư? Sao anh không chết quách đi cho rồi?"
"Lệ Khuynh Thành, cô láo xược như thế. Một ngày nào đó chắc chắn cô sẽ phải cầu xin tôi tha thứ" Lý Thanh Ương chỉ tay vào mặt Lệ Khuynh Thành mắng lại.
Hắn lại quay đầu chỉ tay vào mặt Tần Lạc nói: "Còn cậu nữa. Nhóc con. Cậu cứ chờ đấy".
Tần Lạc gật đầu, hắn lấy di động từ trong túi ra, mở máy tìm kiếm, sau đó hắn quay sang đọc cho Lý Thanh Ương nghe một dãy số.
"Gì vậy?" Lý Thanh Ương ngạc nhiên hỏi.
"Số điện thoại của tôi" Tần Lạc nói.
"Làm gì vậy? Muốn xin tôi tha thứ hả? Lý Thanh Ương cười nhạt hỏi.
"Không phải. Tôi sợ anh lúc muốn thu thập tôi mà không tìm được. Tôi đưa anh số di động của tôi. Anh muốn thu thập tôi, cứ gọi điện cho tôi. Tôi sẽ hợp tác cùng anh" Tần Lạc cười nói.
Chúa Giê Su nói: Khi người khác đánh vào má trái của bạn, bạn phải giơ tiếp má phải ra. Tần Lạc cảm thấy về vấn đề này hắn làm rất tốt.
"Mày, con mẹ mày. Can đảm lắm. Giỏi lắm" Lý Thanh Ương giận đến run người, chỉ chỉ vào mặt Tần Lạc rồi xoay người bỏ đi.
Lúc sắp bỏ đi ánh mắt hắn ngập tràn cừu hận, không dễ gì bỏ qua.
Đợi khi Lý Thanh Ương đi xa, Tần Lạc quay nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt hắn, hắn ngập ngừng muốn nói gì xong lại thôi.
"Em trai, muốn hỏi gì hả? Nếu tôi biết những điều cậu muốn biết tôi sẽ trả lời. Chỉ dựa vào việc cậu giúp tôi vừa rồi, nếu cậu muốn biết số đo ba vòng của tôi cũng không thành vấn đề" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc cười tủm tỉm đầy quyến rũ nói với hắn.
"Chị là Lệ Khuynh Thành? Tần Lạc hỏi, hắn cố tránh ánh mắt ướt át của nàng.
"Đúng vậy" Lệ Khuynh Thành thẳng thắn thừa nhận.
"Tôi có nghe nói" Tần Lạc nói. Hình như mỗi lần hắn nghe bàn luận chuyện của Lâm Hoán Khê luôn có tên Lệ Khuynh Thành. Hình như hai người được gọi là nhóm "băng hỏa" gì đó.
"Có phải thườmg xuyên nghe thấy chuyện xấu của tôi à? Bọn họ nói tôi thế nào?" Lệ Khuynh Thành tò mò hỏi. Lúc này vẻ mặt nàng hồn nhiên như một đứa trẻ.
"Toàn chuyện vớ vẩn" Tần Lạc trả lời kín đáo.
"Ừ, có phải nói Lệ Khuynh Thành tôi là gái điếm, mỗi tuần đổi một người đàn ông, mỗi năm đều lên giường với rất nhiều đàn ông, vv?"Vẻ mặt Lệ Khuynh Thành đầy giễu cợt hỏi hắn.
"Cũng đại loại như thế" Tần Lạc ngạc nhiên. Cái gì nàng cũng biết.
"Vậy cậu có nguyện ý làm bạn trai mới của tôi không? Tôi đã qua tay rất nhiều đàn ông, công phu trên giường rất xuất sắc đó" Lệ Khuynh Thành căn chặt môi nói.
"Chúng ta không hợp nhau" Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn hận nhất là người khác mê hoặc hắn. Mỗi khi gặp phải chuyện này hắn đều không làm chủ bản thân được.
Hắn ghê tởm phải lựa chọn.
"Vẫn chưa thử qua sao đã biết không hợp? Tôi sẽ hợp tác ăn ý" Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. Nàng ngạc nhiên khi thấy gã thanh niên này có vẻ ngốc ngốc thế nào ý.
"Tôi có việc tôi đi trước. Chào chị" Tần Lạc không dám tiếp tục nói chuyện với Lệ Khuynh Thành, hắn xoay người bước đi.
"Ha, cậu em. Hãy nhớ cậu vẫn còn nợ tôi đấy" Lệ Khuynh Thành ở sau nói to, sau đó nàng không giữ ý gì cười ầm lên.
Tần Lạc run lên, hắn bước vội như chạy trốn.
Phụ nữ thành phố như cọp. Lời nói này quả không sai.
Khi Tần Lạc chạy tới cổng trường, Lâm Hoán Khê đã đang ngồi trong chiếc BMW màu sâm banh đợi hắn.
Tần Lạc vốn muốn tránh ánh mắt soi mói của người khác. Nhưng hắn quên mất sức quyến rũ của Lâm Hoán Khê. Ở cổng trường, trong các cửa hàng, quán cơm, trạm xe buýt có rất nhiều sinh viên y khoa. Bọn họ làm ra vẻ bận rộn nhưng ánh mắt luôn liếc nhìn Lâm Hoán Khê đang yên lặng ngồi chờ trong xe.
Sau sự kiện Lâm Hoán Khê "yêu sinh viên" nàng đã trở thành nhân vật đáng chú ý nhất ở trường. Bây giờ nàng ngồi trên xe đợi ở cổng trường, ai cũng cảm thấy thể nào cũng có chuyện gì đó sau việc này.
Quả nhiên khi Tần Lạc miễn cưỡng đi tới. Không khí xung quanh huyên náo hẳn lên.
Có rất nhiều người xì xào bàn tán, tranh luận, có người lại giơ tay chỉ chỏ. Có người lại móc điện thoại ra chụp hai người.
Tần Lạc đột nhiên thấy rất hãnh diện. Một ngôi sao màn bạc liệu có hơn thế này không?
"Sốt ruột không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không!" Lâm Hoán Khê lắc đầu. nàng bắt đầu nổ máy.
Nếu không phải nàng đã hẹn với Tần Lạc ở đây, nàng đã lái xe đi rồi. Bị nhiều đứng xem, chỉ chỏ trông giống như một vật kỳ dị không phù hợp với tính cách của nàng.
Nhưng không hiểu tại sao nàng không gọi điện giục Tần Lạc hoặc hẹn hắn ở chỗ khác.
"Tính cách mình đã thay đổi" Lâm Hoán Khê thầm nghĩ.
Cùng là con người bình thường với nhau. Tại sao nàng không thích hợp với nhưng điều bình thường trong cuộc sống như: Yêu nhau, kết hôn, sinh con đẻ cái? Hay nói cách khác là tại sao nàng không tiếp nhận những điều đó?
Nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy đàn ông nàng lại chán ghét? Tại sao nàng không có cảm giác gì mỗi khi nói chuyện với bọn họ?
Lâm Thanh Nguyên đang tưới hoa ở trong sân. Thư ký Trần Lôi đứng bên cạnh phụ giúp.
Trần Lôi thấy Tần Lạc, hắn cười nói: "Tần Lạc, nghe nói cậu đã làm giảng viên. Chúc mừng!".
"Cám ơn" Tần Lạc vỗ vỗ vai Trần Lôi. Hắn rất thích người bạn Trần Lôi này.
Đến khi Trần Lôi đưa mắt nhìn Lâm Hoán Khê thì mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên, hắn lắp bắp nói: "Chị Lâm, chị đã về".
"Ừ" Lâm Hoán Khê lạnh lùng trả lời.
Nhìn thấy Lâm Hoán Khê và Tần Lạc trở về cùng nhau. Lâm Thanh Nguyên cười nói: "Tần Lạc, hai người đã về".
"Lâm gia gia, sao hom nay ông về sớm vậy?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
Bình thường công việc trong bệnh viện rất bận rộn, hôm nào Lâm Thanh Nguyên cũng làm việc tới khuya mới về.
Lúc này sắc mặt Lâm Thanh Nguyên không tốt lắm, có vẻ như ông chỉ cố gượng cười. Sự thay đổi này không qua được con mắt quan sát của Tần Lạc.
Xem ra bệnh viện của Lâm Thanh Nguyên đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Ha, ha. Tuổi tác cao, tưới hoa, trồng rau không phải là phúc khí sao?" Lâm Thanh Nguyên cười nói. Nhưng trong giọng nói của ông co cái gì đó chua chát, không cam lòng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, Lâm gia gia?" Tần Lạc đi tới trước mặt Lâm Thanh Nguyên và hỏi ông.
"Ồ. Cháu cũng là người cơ trí" Lâm Thanh Nguyên thở dài. Ông để vòi nước trên chậu hoa rồi nói: "Hôm nay cấp trên tìm ông nói chuyện. Họ muốn cho ông nghỉ hưu sớm".
"Nghỉ hưu? Vậy cũng tốt. Có thể tưới hoa, trồng rau mà" Tần Lạc cười nói.
"Ông cũng hiểu đạo lý này. Không phải ông tham quyền cố vị, cũng tới lúc nghỉ hưu, nhưng ông vẫn không cam lòng" Lâm Thanh Nguyên tức giận nói: "Nếu vị trí viện trưởng giao cho những người khác, ông sẽ vui vẻ. Nhưng ông rất lo lắng khi giao cho Mã Hữu Tài".
"Mã Hữu Tài làm viện trưởng? Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Sao tên tiểu nhân bỉ ổi đó cứ như một bóng ma vậy? Luôn núp sau gây chuyện. Sao hắn không chết bắt đắc kỳ tử?
"Ôi. Trước kia cấp trên cũng đã tìm ông, khuyên ông chủ động xin nghỉ hưu. Ông không muốn giao vị trí viện trưởng lại cho Mã Hữu Tài nên mới không từ bỏ. Khi đó cháu mới giúp ông lập công nên cấp trên không thể gây khó dễ cho ông".
"Bây giờ không biết hắn có tác động ở chỗ ô dù nào mà cấp trên đã nhanh chóng gửi quyết định bổ nhiệm xuống" Lâm Thanh Nguyên thở dài lắc đầu. Thật sự uất ức khi không thể thay đổi thực tế được.
"Xem ra ông ta có quan hệ rất mật thiết với cấp trên" Tần Lạc cười cay đắng.
"Đúng vậy. Nếu chỉ dựa vào năng lực của hắn thì sẽ không bao giờ làm viện trưởng được" Lâm Thanh Nguyên khinh bỉ nói. "Một quan chức gian giảo không xứng đáng làm thầy thuốc. Thầy thuốc phải có y đức. Hắn có không?"
"Vậy hãy nghĩ biện pháp không cho hắn làm viện trưởng" Lâm Hoán Khê ở bên cạnh lạnh lùng nói.
"Có biện pháp gì? Lâm Thanh Nguyên lắc đầu. "Đối với việc bổ nhiệm này , ông chỉ có quyền đề cử, không có quyền quyết định bất cứ điều gì. Hơn nữa dù ông có đề cử, cấp trên cũng không nhất thiết phải nghe ông".
"Lâm gia gia không nên nóng vội. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt" Tần Lạc an ủi: "Bây giờ người xấu cũng có thói quen ghi nhật ký, không chừng ngày nào đó sẽ lộ ra ánh sáng".