Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 279: Kỳ tích

Lúc Tần Lạc mở mắt, trong phòng tối om.
Tất cả vật thể đều chỉ có thể thấy một hình dáng mà không thể thấy rõ hình ảnh chân thực của nó.


Bàn kia, ngăn tủ, TV cùng chủy thủ chằng chịt trên tường kia... hắn chỉ có thể nhìn thấy cái bóng. Hắn biết chúng là vật gì, nhưng mà, lại không thể thưởng thức vẻ đẹp của chúng.
"Bật đèn đi". Tần Lạc nói.


Một bóng đen từ bên người Tần Lạc đứng lên, sau đó "soạt" một tiếng, đi tới bên cửa sổ giật bức màn ra.


Ánh nắng tràn vào, làm sáng cả căn phòng. Tần Lạc rốt cuộc có thể thấy cái bàn màu vàng nhạt, ngăn tủ, TV Plasma màu bạc cùng các loại đao màu cổ, màu đen, màu bạc hoặc dài hoặc ngắn... không cần đoán, hắn cũng biết đây là phòng của ai.


Nhưng mà, thẩm mỹ của cô gái này cũng quá kém thì phải?
Chẳng lẽ nàng không biết, ở trong phòng lấy màu vàng nhạt đáng yêu làm chủ, không nên đặt nhiều dao nhỏ lạnh lẽo như vậy sao?
Đương nhiên, Tần Lạc cũng chưa ngu ngốc đến độ đưa mặt đi đặt vấn đề.


"Có nắng à? Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm". Tần Lạc cười nói. Đưa tay chống xuống giường, muốn đứng dậy, nhưng hai tay mềm nhũn, lại nằm xuống.
Hắn cảm giác được, thể lực trong cơ thể giống như bị rút sạch, ngay cả thân thể của mình mà cũng không chống dậy được.


"Sao lại thế nhỉ?" Tần Lạc cười khổ hỏi.
"Anh thoát lực". Ly nói. Giọng nói nhu hòa rất nhiều, chỉ là tạm thời Tần Lạc vẫn chưa phát hiện.
"Tôi đương nhiên biết tôi thoát lực. Nhưng mà... tôi muốn đi toilet thì làm sao?" Tần Lạc buồn rầu hỏi.


Ly hơi chút chần chờ, rồi kéo mền ra, bế Tần Lạc từ trong ổ chăn lên.
Giống như người mẹ ôm đứa con đi tiểu vậy, hoặc là nói, giống như nam nhân ôm nữ nhân đi trên thảm đỏ lúc cưới nhau... Ly một tay ôm cổ Tần Lạc, một tay nâng hai chân của hắn, cứ như vậy ôm Tần Lạc đi tới cửa phòng.


Ly một cước đá văng cửa toilet, sau đó ôm Tần Lạc đứng ở cạnh bồn cầu, hỏi: "Anh có thể tự mình cỡi quần không vậy?"
"Chắc là có thể". Tần Lạc nói. "Nhưng mà, cô sẽ không định đứng vậy để nhìn tôi đi tiểu đấy chứ?"
Ly ngẩn người, nói: "Nam nhân không phải đều đứng tiểu sao?"


Tần Lạc có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường, nói: "Nhưng mà, bây giờ là cô đứng, không phải tôi đứng... cô đừng ở đây nhìn, tôi sao có thể đi tiểu được?"
Ly nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén anh".


"Vẫn có chút quái đó". Tần Lạc cười khổ không thôi. Để một cô gái ôm đi tiểu, đây là chuyện gì chứ? Thật nhiều năm trước, Tần Lạc đã không làm loại chuyện dọa người này rồi.


Ly liền nổi giận, nói: "Anh rốt cuộc muốn đi tiểu không? Nếu không đi tiểu, tôi liền ném anh ra ngoài. Anh đi tiểu trên giường cũng được".


Tần Lạc biết Ly thật có thể làm ra loại chuyện không có tim không có phổi này, vội nói: "Như vậy đi. Cô đặt tôi trên bồn cầu. Sau đó cô đóng cửa đi ra ngoài trước. Đợi tới khi tôi tiểu xong, tôi lại gọi cô vào".


"Phiền phức". Ly ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng vẫn dùng chân hất bệ cầu xuống, sau đó thả Tần Lạc lên trên.
Lúc Tần Lạc còn đang tốn sức nghĩ làm sao cởi quần ra, nàng đã cúi người xuống, "soạt" một tiếng lột quần Tần Lạc xuống, sau đó là qυầи ɭót tứ giác...


Rất nhanh, Tần Lạc liền bị cởi sạch chỗ đó.
Rầm!
Cô gái kia kéo cửa đi ra, giống như nàng chỉ làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng mà, Tần Lạc lại mắt trợn tròn, ngồi ở đó vẻ mặt kinh ngạc.
Cô gái này... sao lại thế?


Chẳng lẽ nàng không biết, quần nam nhân là không thể cỡi tùy tiện sao?
Con gái à, nếu không thể chịu trách nhiệm vì một người đàn ông, tay xin dừng cởi dây lưng của hắn... đây là một câu nói rất hot trên truyenfull.vn, hầu như trong từng server QQ đều đăng lại một thiên văn chương này.


Chẳng lẽ cô gái này cũng không đọc sao?
Cuối cùng, Tần Lạc rút ra được một kết luận: Cô gái này là một tay mơ, xem chừng nàng cũng không biết cái gì gọi là QQ.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Tần Lạc mới coi là cân bằng một chút.


Vì vậy, Tần Lạc giải quyết vấn đề sinh lý của mình rất thông thuận.
Nhưng mà, lại có một vấn đề xuất hiện.
Hai chân của hắn, căn bản là không cách gì đứng lên. Hai chân của hắn bủn rủn, căn bản là không cách gì dùng sức.


Nói như vậy, người hắn sẽ không đứng dậy nổi, quần hắn sẽ không mặc được.
Đương nhiên, Tần Lạc cũng từng nghĩ, gọi Ly vào mặc quần giúp hắn.
Nhưng mà... hắn vẫn không thể làm loại người này được.


Hắn chỉ có thể tựa lưng vào thùng, dựa vào bồn cầu cố gắng đỡ sức nặng của cơ thể, cố gắng nâng người lên...
Hắn cắn răng, đang dùng sức nâng khiến đầu đầy mồ hôi, chỉ nghe "rầm" một tiếng, nữ chiến sĩ xinh đẹp của chúng ta lại lần nữa mở cửa ra.
"Sao lâu thế?"


Khi nàng thấy động tác Tần Lạc, sắc mặt cũng không khỏi cứng đờ.
Ánh mắt vội dời khỏi bảo bối đang nhô lên cao kia, vẻ mặt lạnh lùng đi tới, nhấc Tần Lạc từ trên bồn cầu lên, sau đó giúp hắn kéo qυầи ɭót tứ giác, quần dài lên...
Tiếp theo, lại ôm, nâng người hắn lên khỏi mặt đất.


Tần Lạc liên tục gặp hai lần nhục nhã lộ vẻ bi thương, vùi trong ngực Ly lặng lẽ lau nước mắt.
"Nàng sao lại thế chứ? Nàng sao có thể như thế chứ?"
Ly lại lần nữa bỏ Tần Lạc vào mền, giúp hắn kéo mền lên, hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Tần Lạc lắc đầu.


Đã bị người ta nhìn thấy hết, còn có thể nuốt trôi cái gì chứ?
Trong phim ảnh trên TV, những cô gái kia bị nam nhân nhìn thấy hết sạch, một số người không phải là núp trong chăn khóc đến ba ngày sao?


"Cháo và dịch dinh dưỡng, anh nhất định phải chọn một loại. Nếu không, thân thể của anh chẳng đầy một tuần thì không phục hồi như cũ được. Chẳng lẽ anh định nằm ở đây một tuần sao?" Cách nói.
Lúc này Tần Lạc mới nhớ tới một chuyện trọng yếu, sốt ruột hỏi: "Thầy thế nào rồi?"


"Tốt lắm". Ly nói. Trên mặt còn mang theo nụ cười hơi trẻ con rất khó thấy.
"Tốt lắm à?" Tần Lạc sắc mặt vui mừng, không chắc chắn hỏi.
Cách vươn một đầu ngón tay ra, nói: "Đầu ngón tay này, có thể cử động".
"Chỉ một ngón?"
"Một ngón".


Tần Lạc thở dài, hy vọng quá lớn, thất vọng cũng càng nhiều. Có điều, có thể chữa khỏi một đầu ngón tay này, chứng minh những thứ khác cũng có hy vọng. Xem ra, loại phương pháp trị liệu này vẫn rất hữu hiệu.
"Không sao. Anh thử thêm vài lần, là cha nuôi có thể đứng lên".
Thử thêm vài lần?


Tần Lạc nằm trên giường suy nghĩ một chút, thân thể của thầy hình như cũng không thiếu hụt linh kiện gì, nói cách khác, gã có mười ngón tay, có mười ngón chân, còn có một... cái gì, hơn nữa còn có một số bộ vị khác...
Tần Lạc khóc!


Nếu tiếp tục tính thế thì còn phải té xỉu bao nhiêu lần mới đủ chứ?


"Lần sau trị liệu, có lẽ phải vài ngày sau. Cô trước tiên đưa tôi về Khổ Tế Đường đi, ngày mai tôi còn phải tham gia cuộc so tài đấu y". Tần Lạc nói. Làm việc không thể bỏ vở giữa chừng, nếu như đã tham gia, phải đi đến nơi đến chốn.


"Vương Dưỡng Tâm gọi điện tới, tôi đã giải thích giúp anh". Ly nói. "Cuộc so tài hôm nay, anh đã bỏ cuộc".
"Cuộc so tài hôm nay? Bỏ cuộc? Hôm nay?" Tần Lạc lại lần nữa mở to hai mắt nhìn.


"Tôi tưởng anh đã biết rồi". Khóe miệng Cách có một nụ cười không dễ dàng phát hiện. "Anh đã ngủ cả đêm. Đây là hôm sau rồi".
"..."


Buổi sáng ngày thứ ba sau khi Tần Lạc té xỉu thấy Long Vương, mặc dù hắn hai ngày qua liều mạng uống dịch dinh dưỡng cao cấp do Long Tức cung cấp để bổ sung thể lực, nhưng mà chân nguyên trong cơ thể tiêu hao vô cùng lợi hại, hắn trên đường đi tới vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo.


Hai ngày không thấy, Long Vương phảng phất như thay da đổi thịt, cảm xúc vốn chán cường và uể oải hoàn toàn biến mất, gã mặt mày hồng hào, tiếng nói càng vang, mang trên mặt nụ cười vui sướng.


Thấy Tần Lạc đi vào, gã cười lớn nói: "Tiểu tử, con đã làm được, để cho ta thấy lực lượng kỳ tích trên người mình".
"Con đã nói rồi, người nhất định có thể đứng lên". Tần Lạc cười gật đầu.
"Cảm ơn". Long Vương vẻ mặt chăm chú nhìn Tần Lạc, nói.


"Thầy, người cũng đừng trịnh trọng nói cảm ơn như vậy. Đây là việc con phải làm mà". Tần Lạc cười khổ nói.


"Ta không phải thay mình nói lời cảm ơn. Ta là thay quốc gia nói lời cảm ơn". Long Vương vẻ mặt cuồng vọng nói. "Nếu ta thật lại có thể đứng lên, ta tất nhiên sẽ giết hết những bọn trộm cướp xâm lược biên cương lãnh thổ của chúng ta. Lúc đó, ta nhất định phải chết trên chiến trường".


Tần Lạc gật đầu, trong cơ thể cũng có thứ gì đó thiêu đốt.
"Thầy, con xem ngón tay của người một chút". Tần Lạc nói. Hắn nôn nóng muốn kiểm tra thành quả lao động của mình.


Long Vương cười đáp ứng, sau đó ngón trỏ tay trái đã lâu không thể nhúc nhích... nhẹ nhàng bún ra, còn cử động mấy cái.
"Không cần kích thích cũng có thể động đậy sao?" Tần Lạc vui mừng hỏi.


"Ừ. Có thể tự do hoạt động. Nếu những ngón tay kia cũng có thể như vậy, vậy có thể ra trận giết địch". Long Vương cười nói. Thấy hy vọng bệnh có thể chữa khỏi, tiếng cười Long Vương cũng phá lệ nhiều hơn. Mà ngay cả Trương bên cạnh luôn nghiêm túc, hộ y không nói cười tùy tiện cùng hộ vệ trên mặt đều tràn đầy ý cười.


"Thầy, yên tâm đi. Ngày này sẽ tới rất nhanh". Tần Lạc vẻ mặt tự tin nói.
Vì quốc gia này, mình dù có té xỉu mấy lần cũng đáng.
Cáo từ Long Vương, lúc Tần Lạc cùng Ly đi ra cửa, lão già mặc áo quân đội, tóc rối như cỏ dại giống như bị hai người đánh thức.


Lão há miệng ngáp một cái, gọi Tần Lạc: "Tiểu tử, tiện cậu một lễ vật nhỏ".
Sau đó, tay của lão liền đút vào trong áo khoác lục lọi.
Khi Tần Lạc lo lắng lão có thể lấy ra một viên bùn đen không thì một vật thể màu đen đột nhiên bay tới hắn.


Thân thể hắn thoát lực, căn bản là không cách gì tiếp lấy cái lễ vật bay nhanh này. Cũng may Cách kịp thời ra tay, chụp lấy vật màu đen đó.
Ly nhìn thoáng qua vật thể trong tay, sắc mặt cả kinh rõ ràng, sau đó nhìn lão đầu tử lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà lão đầu tử sau khi nói câu tặng lễ vật, lại ngủ tiếp.


"Cất kỹ". Ly nhét lễ vật vào trong tay Tần Lạc, nhỏ giọng nói.
Tần Lạc nhận lấy nhìn, thấy là một tấm bài màu đen. Phát ra ánh sáng đen sì, phía trên còn khắc một con cự long giương nanh múa vuốt. Tần Lạc lật mặt sau tầm bài, kết quả có chút thất vọng, phía sau ngay cả chữ cũng không có.


Mãi cho đến khi ngồi trên xe Hummer của Ly, Tần Lạc vẫn nắm khối bài tử trong tay.
"Cô nói xem, có phải mượn tấm bài này để đuổi tôi không?" Tần Lạc nói.
"Có ý gì?" Ly hỏi.


"Bài tử của cô đều là màu vàng kim, mà màu của tôi lại đen thui. Phía sau của các người đều có chữ, nhưng của tôi ngay cả chữ cũng không có. Tôi rốt cuộc thuộc bộ phận nào? Tấm bài này có ích lợi gì? Có phải cũng để người ta xem khi qua cửa không?" Tần Lạc buồn bực hỏi.
"..."


Thấy Ly không nói lời nào, Tần Lạc cho là mình đoán đúng, nói: "Dù sao cô đã đáp ứng cho tôi tầm bài của Long Tức. Khối bài tử này là người khác tặng, cũng chẳng cần tính toán".


Ly rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cả giận nói: "Khối bài tử này là minh bài của người sáng tạo Long Tức, cả Trung Quốc chỉ có ba cái, chức quyền giống Long Vương. Nếu anh không muốn, tôi đổi một một với anh".
Tần Lạc sửng sốt, nói: "Lợi hại vậy sao? Lão già kia... không phải người gác cổng à?"


"Là người phòng thủ biên giới". Ly vẻ mặt tôn kính.
"Tấm bài này của tôi... quyền còn lớn hơn cô sao?"
"Lớn giống quyền của Long Vương".
"Vậy tôi... có thể tùy tiện đánh người?"
"Có thể. Nhưng không cho phép". Ly nói.


Tần Lạc nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Tôi muốn... tát cô một cái được không?"
"... tôi liền giết anh".
Con gái à, tên của họ chính là lừa đảo!