Nghĩ tới loại khả năng này, tựa như có giòi trong xương, xua như thế nào cũng không cách gì thoát khỏi.
Chính gã cũng không hiểu, mình sao lại có thể sợ Tần Lạc chứ?
Mình là đệ tử kiệt xuất của Quỷ y phái một trong ba lưu phái lớn xưa nhất Trung y, thuở nhỏ đã theo cha cùng kỳ nhân trong phái học thuật. Đọc đủ thứ sách thuốc, y thuật cao minh. Là nhân vật nổi trội trong Quỷ y phái xuất hiện lớp lớp nhân tài. Lại làm sao có thể bại bởi kẻ nửa đường xuất gia kia được?
Chẳng lẽ là do bị hắn giũa cho một trận, bản thân mình liền khϊế͙p͙ đảm? Hay là do sốt ruột báo thù nên đã đi lên ngã rẽ khác?
Gã bây giờ trong đầu một mảnh mơ hồ, như sợi dây bị rối không rõ đầu nút.
Kết quả à?
Kết quả thế nào, đã không còn tâm tư cũng chẳng có năng lực mà để ý.
Thấy cha con Âu Dương gia một người mặt đầy tức giận, một người giống như bị đần độn, đứng ngẩn ngơ im lặng ở đó, những người khác cũng lặng im nhìn, không ai lên tiếng quấy rầy bọn họ.
Mặc dù nói chuyện này liên quan đến tính công chính của cuộc so tài đấu y này, nhưng mà, chuyện này xét đến cùng vẫn là chuyện riêng của Quỷ y phái. Rốt cuộc nên xử lý thế nào, bọn họ là người ngoài, cũng không tiện nhúng tay vào.
"Ba ba, con đã nói rồi. Con cũng có thể thấy được vấn đề, ca ca làm sao không thể nhìn ra chứ". Cô bé mặc áo đỏ kéo tay cha Cốc Thiên Phàm, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"Con cũng thấy rõ à?" Cốc Thiên Phàm nhìn chằm chằm con gái của mình một cách kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
Tuy nói khi Cốc Tử Lễ ba tuổi đã bắt đầu đi theo mình học y, nhưng hôm nay án lệ ngụy trang người bệnh này, ngay cả mình cũng không chú ý tới, nó sao có thể nhìn ra sơ hở chứ?
"Đúng ạ". Cô bé nhẹ gật đầu. "Tròng đen của con mắt khi hắn nhìn người rất tập trung, khi đi tới chân bước cũng rất có lực, căn bản không giống bộ dạng bị bệnh. Nếu bị bệnh thì sẽ thất thần, thất thị, con ngươi liền dễ mất tập trung".
Cốc Thiên Phàm im lặng một trận.
Những người bọn họ là làm theo thói quen, là một gã thầy thuốc, sau khi người bệnh vừa vào cửa đã bắt đầu tìm kiếm vấn đề trên người bọn họ.
Hơn nữa, bây giờ chính là trường hợp tỷ thí, thời gian đối với bọn họ mà nói đều phi thường quý giá. Người nào nộp bài đầu tiên, đánh giá sau đó cũng có thể tăng thêm vài phần.
Tất cả mọi người vội vàng tìm ra những vấn đề này, sau đó phân tích tật bệnh ẩn tàng dưới vấn đề. Làm gì có tâm tư mà phân biệt người bệnh là bệnh thật hay giả chứ?
Tư tưởng con nít tương đối đơn thuần, nàng không cần đuổi theo thời gian, cũng chưa có tính nghề nghiệp mà vội vã đi tìm chứng bệnh. Chỉ là theo suy nghĩ mang tính phát tán để tìm vấn đề.
Cho nên, nàng ngược lại càng có thể nhìn rõ một số vấn đề hơn mọi người.
Nhưng mà, hắn thì sao? Hắn làm sao biết người bệnh này là không bệnh giả bộ bệnh? Chẳng lẽ chỉ vì hắn viết muộn nộp bài muộn hơn người khác sao?
Người thanh niên này, thật không đơn giản.
"Ba ba, trận này là ai thắng ạ?" Cốc Tử Lễ không thích bầu không khí u sầu này, lại lên tiếng hỏi.
"Cái này... phải đợi ban giám khảo quyết định". Cốc Thiên Phàm cười nói.
Nghe được câu hỏi của cô bé, Âu Dương Mệnh lúc này mới phản ứng lại. Đi tới trước mặt ba vị lão giả Phong Hà, Trúc Y và Vũ Đình, sắc mặt xấu hổ nói: "Gia môn bất hạnh, sinh ra nghịch tử này. Âu Dương thật sự là xấu hổ vô cùng. Trận đấu này, do ba vị giám khảo quyết định thắng bại đi. Quỷ y phái là chủ nhà lần so tài đấu y này, ra đại sự lần này, chúng tôi cuối cùng phải cho chư vị cùng ngành một cái công đạo mới phải. Tôi xin cuộc so tài lần này tạm dừng một ngày, cho chúng tôi một ít thời gian để xử lý chuyện này".
Ba vị giám khảo gật đầu đáp ứng, Cốc Thiên Phàm và Mộc Hương tự nhiên cũng sẽ không phản đối. Nếu chuyện ra như vậy, Quỷ y phái quả thật phải xuất ra một chút thành ý mới được. Nếu không, trận đấu sau đó có tiếp tục cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Tần Lạc vẫn ngồi ở trên ghế của mình vẻ mặt hờ hững, không nóng không vội, mặt mỉm cười. Công phu dưỡng khí như vậy, khiến cho một số người cũng mặc cảm. Ánh mắt một số người nhìn hắn cũng có chút khác thường.
Ba lão nhân kia lại tụ cùng một chỗ, sau một phen thương lượng nhỏ, lại do Phong Hà đứng ra, mang trên mặt nụ cười khó coi, nói: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên. Tôi trước tiên thay mặt ban giám khảo xin lỗi mọi người. Tuy nói đây là trò đùa dai của cậu Âu Dương gia, nhưng khi đã vào phạm vi trận đấu, tất nhiên có thể coi là tạo thành tích. Bọn họ không chỉ giấu diếm được ba người dự thi, cũng giấu được ánh mắt của ba lão già chúng tôi".
Phong Hà nhìn Tần Lạc, vẻ mặt từ ái nói: "Trải sự thảo luận của ban giám khảo một lần nữa, thành tích tuyên bố vừa rồi hủy bỏ. Cậu Tần Lạc đạt được danh đệ nhất trong vòng đầu của đấu y. Thành tích ba vị khác hủy bỏ".
Mọi người đều biết kết quả như vậy mới là thích hợp nhất, cũng không có ai dị nghị cả. Vương Dưỡng Tâm kích động siết chặt nắm tay, thật vất vả mới đè tâm tình kích động sắp sửa bật ra xuống.
Ở nơi này, la to thì còn thể thống gì nữa?
Một người từ ngoài đến, dùng sức một mình chiến thắng hai môn một phái, đây thật đúng là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Vương Dưỡng Tâm mặc dù đối với Tần Lạc có lòng tin, nhưng mà, gã vẫn lo lắng Tần Lạc thất bại. Không có biện pháp, nhân vật hắn đối mặt đều là một đám quái vật.
Khi thắng lợi thật sự đã tới, gã mới biết, hóa ra hắn quả thật lợi hại như mình tưởng tượng. Hóa ra những người kia, hai môn một phái trong truyền thuyết kia, kỳ thật cũng có thể chiến thắng.
"Chúc mừng". Mộc Hương ngồi cạnh Tần Lạc chủ động chúc mừng Tần Lạc, cũng không vì mình thua trận đầu mà oán hận Tần Lạc.
Người đại biểu Quỷ y phái kia vẫn lạnh băng băng. Nhẹ gật đầu với Tần Lạc, xem như là công nhận y thuật của hắn. Vị đại biểu dự thi của Chính khí môn cũng đi tới chào hỏi Tần Lạc.
Phong Hà lại tiếp tục nói: "Bởi vì chuyện này nên Quỷ y phái phải giải quyết sự vụ nội bộ. Do đó, cuộc so tài đấu y tạm dừng nửa ngày. Ngày mai tiếp tục tiến hành. Hôm nay tới đây kết thúc".
Trận đấu kết thúc, lại có không ít người tới chúc mừng Tần Lạc, những cô gái của Bồ Tát môn còn mời Tần Lạc ăn cơm ầm ĩ. Tần Lạc đáp ứng từng người, thấy thế nào các nàng cũng chẳng giống nhân vật của môn phái thần bí trong truyền thuyết, mà giống một đám con gái tới cổ vũ hơn.
Rốt cuộc là môn chủ như thế nào mà có thể dẫn dắt đám con gái này được? Đột nhiên, trong đầu lại nghĩ tới giọng nói dịu dàng, quyến rũ, êm tai kia.
Đã biết mâu thuẫn Âu Dương Lâm và Tần Lạc sâu đến mức đó, Âu Dương Mệnh tất nhiên không dám để Âu Dương Lâm chở Tần Lạc nữa. Mà bảo người đặc biệt tìm xe sắp xếp xong xuôi cho Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm, lúc này mới kéo Âu Dương Lâm lên xe mình đi.
Âu Dương Lâm ngồi bên cạnh cha, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Gã biết chuyện mình làm có thể khiến Quỷ y phái rước lấy phiền toái rất lớn, nhưng mà, về phần làm sao mới có thể giải quyết phiền toái này, trong lòng gã cũng không biết.
Âu Dương Lâm lén nhìn cha, thấy khuôn mặt cứng nhắc của gã, không biết đang nghĩ vấn đề gì, căn bản không hề nhìn gã. Âu Dương Mẫn ngồi ở vị trí kế phụ lái, thông qua kính chiếu hậu nhìn gã một cái, rồi chỉ thở dài, cũng không nói gì.
Thật lâu sau, Âu Dương Lâm rốt cuộc không chịu nổi loại không gian nặng nề gây áp lực cho mình nữa, nói: "Phái chủ, người giao tôi ra đi. Tôi cam nguyện chịu phạt".
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Âu Dương Mệnh đột nhiên xoay người, tát liên tục ba cái lên mặt con mình. Vẻ mặt dữ tợn vô cùng, thớ thịt trên mặt giật giật, tức giận quát lên: "Phạt mày? Mày có tư cách gì mà chịu phạt? Đồ không biết nặng nhẹ".
Mặt Âu Dương Lâm liên tiếp gặp nạn đã sớm sưng đỏ lên, sau khi tát xong, mặt của hắn càng sưng vù, con mắt húp lại, không còn nhìn thấy ánh mắt nữa.
"Anh, nó còn nhỏ, đừng đánh nữa". Âu Dương Mẫn lên tiếng khuyên nhủ.
"Cứ coi như chưa từng sinh thứ không biết nặng nhẹ này đi. Thật là ngu xuẩn mà". Âu Dương Mệnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trong xương nó vẫn chảy dòng máu của Âu Dương gia chúng ta. Điều này luôn là sự thật. Anh đừng tức giận hại thân, hay là nghĩ cách làm sao giải thích với hai môn kia đi. Lại bảo chó không cắn người, mặc dù hai môn này hôm nay cũng không nói lời gì nặng. Nhưng mà, nếu chúng ta xử lý không tốt, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội cắn chúng ta một cái. Chuyện này, cũng thành một đại sỉ nhục của Quỷ y phái chúng ta. Lúc nào bọn họ mất hứng, đều có thể lôi chúng ta ra tát hai cái".
"Còn có thể làm sao chứ?" Âu Dương Mệnh híp mắt cười lạnh. "Gỡ chuông vẫn cần người buộc chuông. Chuyện này, còn nằm ở trên người thằng nhóc họ Tần kia".
------
"Sư huynh, có cần gọi điện cho ông không? Tối qua ông còn ở trong điện thoại lo cho anh đấy. Tôi sợ lão gia tử suốt đêm không chợt mắt. Chúng ta trước tiên tặng ông một ít điểm tâm ngọt, để ông cũng cao hứng một chút được không?" Vương Dưỡng Tâm mặt đầy vui mừng nói, Tần Lạc đại thắng, còn thắng vinh quang như vậy, trên mặt gã cũng vinh quang theo.
"Chỉ thắng một trận nhỏ thôi, gọi cho lão nhân gia sớm vậy, có hơi chuyện bé xé ra to". Tần Lạc híp mắt cười. "Có điều, lão nhân gia à, thứ gì cũng lo. Thân thể yếu thế cũng là lỗi của tôi. Cậu gọi điện về nói một tiếng cũng được".
Vương Dưỡng Tâm gật đầu cười, lập tức gọi điện báo tin vui cho Châm vương ở ngay trong xe.
Quả nhiên, nghe được tin Tần Lạc đại thắng một phái hai môn, lão ở bên kia cũng vui mừng. Có điều, lão nhân gia vẫn tương đối bình tĩnh. Lại khuyên bảo Tần Lạc sau đó một hồi, bảo không được kiêu ngạo, hữu nghị thứ nhất, trận đấu thứ hai, chờ xảy ra xung đột với bọn họ.
Cúp điện thoại, Vương Dưỡng Tâm nói với Tần Lạc: "Không ngờ Âu Dương Lâm lại làm ra chuyện ầm ĩ vậy. Trộm gà không được mà còn mất thóc".
Tần Lạc lắc đầu, nói: "Kế hoạch của hắn đúng là rất không tệ. Có thể nói, cơ hồ không có sơ hở gì. Chỉ do hắn đã quên, tôi là lần đầu tiên tham gia cuộc đấu y này. Không có loại tư duy thói quen kia. Hắn chỉ tự hỏi ba nhà khác có nhìn ra không mà không lo tôi sẽ nhìn ra. Hắn thua là ở chỗ này".
Vương Dưỡng Tâm gật đầu, nói: "Không biết Quỷ y phái làm sao xử lý hắn".
"Đây không phải là vấn đề chúng ta quan tâm". Tần Lạc cười nói.
Đoàn xe lại dừng ở trước cửa Khổ Tể Đường, Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm vừa mới xuống xe thì có một đệ tử Chính khí môn mặc trường bào màu trắng chạy tới, nói: "Tần tiên sinh, môn chủ chúng tôi muốn nói chuyện với anh một chút. Không biết anh có thời gian không?"
Cốc Thiên Phàm?
Tần Lạc rất có hảo cảm với môn chủ có vẻ mặt chính phái này, ở trong suốt trận đấu, cũng vì mình nói giúp nhiều. Liền đáp ứng, nói: "Được".