Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 238: Khiêu chiến cùng ứng chiến

Nói thật Tần Lạc thực sự hy vọng Cừu gia có thể giữ Davis ở lại.
Lần trước hai người phối hợp với nhau khá tốt. Tần Lạc cực kỳ hài lòng với Davis tiên sinh người đóng vai yêu quái mắ xanh hai tròng.


Mặc dù bản thân Davis tiên sinh không có nhiều lời thoại cùng diễn xuất thậm chí ông ta cũng không biết mình đang diễn trò nhưng nhân vật yêu quái mắt xanh của ông ta có thể nhanh chóng là Cừu lão gia tham gia diễn trò mà bản thân Tần Lạc cũng có cơ hội tốt thiết lập trạng thái giao tiếp cùng Cừu lão gia, dò xét tâm tư tình cảm và nguyên nhân gây bệnh của Cừu lão gia.


Đương nhiên cũng có thể tìm một người ngoại quốc khác tới đóng vai nhân vật này nhưng thay đổi diễn viên là điều tối kỵ. Liệu những người đó có thể làm cho Cừu lão gia tham gia trò chơi không?


Hơn nữa còn một yếu tố nữa. Trước kai Tần Lạc chưa từng có kinh nghiệm chữa bệnh tâm thần thành công. Lần này hắn vội vàng tới xem bệnh của Cừu lão gia chính là muốn kiểm nghiệm kết quả thực tế. Phương pháp chữa bệnh của hắn đều căn cứ vào kiến thức y học vững vàng. Mỗi phương pháp hắn lựa chọn một ít vì vậy hắn cũng không dám chắc có hiệu quả trị liệu với người bệnh hay không.


Davis tiên sinh là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Ông ta đã có nhiều kinh nghiệm thành công trước đây. Kinh nghiệm của ông ta chắc chắn sẽ có lợi cho Tần Lạc.


Nói cách khác Tần Lạc hy vọng có thể học lỏm được một vài điều từ Davis tiên sinh. Nếu ông ta bỏ đi, vậy bản thân hắn sẽ đi học ở đâu? Sau này làm thế nào hắn có thể có cơ hội học tập miễn phí ở đâu nữa?


Về phần chi phí khám chữa bệnh trả cho Davis tiên sinh, bản thân hắn có cần quan tâm tới không?
Đương nhiên tất cả chi phí đều do Cừu gia chi trả.
Cừu Trọng Mưu cảm thấy bất ngờ khi hắn nghe thấy Tần Lạc muốn giữ Davis tiên sinh lại.


Khi Tần Lạc mới tới Cừu Trọng Mưu đã từng rất khinh bỉ Trung y, hơn nữa hắn còn lợi dụng Tây y để công kích Trung y. Bây giờ Davis tiên sinh không có cách giao tiếp để trị bệnh cho ông hắn, rõ ràng Tần Lạc nhận được tín nhiệm của ông hơn. Đúng là gió đông thổi bạt gió tây, Trung y chiếm thượng phong. Hắn có nên lên tiếng châm chọc nữa không?


Chẳng lẽ Cừu Trọng Mưu hắn có gan làm như vậy?
Cừu Yên Mị khẽ gạt mấy lọn tóc vương trên tán, động tác của nàng vô cùng thanh nhã. Nàng nhìn Tần Lạc hỏi: "Ông ta ở lại có giúp đỡ gì cho việc trị bệnh của anh không?"
"Có. Có một số vấn đề chúng tôi có thể trao đổi với nhau" Tần Lạc nói.


Cừu Yên Mị gật đầu, nàng cười nói với Davis tiên sinh: "Davis tiên sinh, chúng tôi rất tôn trọng danh dự của ngài cũng như chúng tôi cũng rất cần kiến thức chuyên môn của ngài. Thầy thuốc Trung y của chúng tôi cũng lên tiếng mời ngài ở lại. Anh ấy hy vọng có thể hợp tác cùng tiên sinh để hoàn thành một cộng việc đầy thách thức này".


Davis tiên sinh nghe nói chính vị thầy thuốc Trung y mà mình rất tán thưởng đề nghị mời mình lại, ông ta nhìn Tần Lạc nói: "Cảm tạ tiên sinh đã mời tôi ở lại. Anh ấy thầy thuốc mà tôi rất khâm phục. Tôi tình nguyện ở lại phối hợp với anh ấy chữa trị cho ông của tiểu thư".


Cừu Yên Mị gật đầu nàng nói với Tần Lạc: "Davis tiên sinh nói ông ấy rất cám ơn yêu cầu của anh. Ông ấy sẵn lòng ở lại trợ giúp anh chữa bệnh".
"Tốt lắm" Tần Lạc nói: "Cứ để ông ấy tiếp tục đóng vai con yêu quái mắt xanh hai tròng".


"Yêu quái mắt xanh hai tròng là gì?" Cừu lão gia đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Là một yêu quái trong truyện Tây Du Ký" Tần Lạc cười trả lời qua quít. Hắn đương nhiên không thể nói sự thật cho Cừu lão gia biết, nếu không cừu lão gia sẽ không thể nhập vai một cách tự nhiên được.


"Tây Du Ký? Sao ông không nhơ trong đó có một yêu quái như thế nhỉ?"
"Cháu muốn nói đây là Tân Tây Du Ký".
"Ôi, mấy cái bộ cải biên làm loạn hết cả lên. Cái bộ Tam Quốc hay như thế mà cải biên thì như vậy, xem không vào mắt" Cừu lão gia than thở. Ông ta có vẻ rất đam mê Tây Du Ký.


Sau khi bắt mạch cho Cừu lão gia Tần Lạc nói: "Ông à, có phải ông rất hay có một thời kỳ chán ăn phải không?"
"Đúng vậy. Rất chán ăn" Cừu lão gia nói. "Chỉ có thể uống ít cháo loãng".


Tần Lạc nói: "Như vậy không được. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ông không bình thường. Đau đầu, mất ngủ, ác mộng là do thân thể không được nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu thật sự ông không chú ý tới vấn đề dinh dưỡng, ông không bao giờ có sức khoẻ tốt được".


"Ồ? Vậy sao? Không phải người ta thường nói người già cần ăn nhiều cháo loãng và rau sao?"


"Thế nhưng vẫn phải chú ý tới dinh dưỡng" Tần Lạc nói. "Nhưng ông cứ yên tâm. Lát nữa cháu sẽ kê một đơn thuốc bồi bổ thân thể cho ông. Chỉ cần sau này ông chú ý ăn uống hàng ngày chắc chắn sức khoẻ của ông sẽ không có vấn đề gì".


"Vậy của ông… tinh thần của ông không có vấn đề gì, đúng không?" Cừu lão gia hỏi. Không phải đã bảo bản thân mình có bệnh tinh thần sao? Tại sao bây giờ lại bảo mình bồi dưỡng sức khoẻ?
"Thân thể tốt, tinh thần khoẻ mạnh" Tần Lạc nói.


"Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi" Cừu lão gia vui mừng, liên tục gật đầu . "Trung y quả thực vẫn rất hay. Bác sĩ Tần, làm phiền cháu quá".
"Đây là chuyện cháu nên làm" Tần Lạc đưa mắt ra hiệu cho Cừu Yên Mị sau đó hai người lần lượt đi ra khỏi phòng.


"Vậy thực sự có thể trị hết bệnh cho ông tôi không?" Cừu Yên Mị nghi ngờ hỏi.
Rõ ràng ông của nàg bị bệnh tâm thần. Bồi dưỡng sức khoẻ có trị hết bệnh không?
"Không thể" Tần Lạc lắc đầu.
"Vậy anh?"


"Nếu như bệnh này có thể trị khỏi, Cừu gia của chị có còn rầu rĩ vì vấn đề này không?" Tần Lạc hỏi ngược lại.


Cừu Yên Mị bắt đắc dĩ thở dài. Nếu quả thực bệnh này có thể chữa trị thì những người đàn ông của cừu gia sao có thể còn lo lắng về căn bệnh tâm thần di truyền chết tiệt này nữa?
Hơn nữa Cừư gia cũng đã đi khắp nơi tìm danh y. Nếu như có thể chữa khỏi, bọn họ còn để tới bây giờ sao?


"Trong tâm Cừu lão gia vượng hoả, thân thể suy nhược. Trạng thái tinh thần vô cùng kém. Tại sao ông chị hay sinh ra ảo giác? Bởi vì chính nguyên nhân tinh thần kém này. Trong lúc đang ngủ gà ngủ gật, đó chính là lúc thân thể yếu nhất. Đây cũng chính là lúc rất dễ nằm mơ cũng như bị hoảng. Trước tiên chúng ta dùng thuốc bồi bổ nguyên khí cho lão gia, để có thể làm giảm bớt thời gian cùng tần suất phát bệnh" Tần Lạc kiên nhẫn giải thích.


"Còn có phương pháp điều trị hỗ trợ nào không?"
"Đây cũng chính là nguyên nhân tôi bảo chị giữ Davis tiên sinh lại" Tần Lạc gật đầu nói.


"Đợi lần tới cừu lão gia phát bệnh, tôi sẽ tiếp tục hình thành trạng thái giao tiếp cùng lão gia để xem rốt cuộc trong thâm tâm lão gia có vấn đề gì, lúc đó sẽ đối chứng kê đơn, hẳn là chữa khỏi".


"Tần Lạc, thật phiền anh quá" Ánh mắt ẩn đáng yêu, ẩn chứa tình cảm của Cừu Yên Mị nhìn Tần Lạc, nàng cảm kích nói.
Tần Lạc cười nói: "Tôi vẫn còn một chuyện muốn thương lượng cùng chị".
"Chuyện gì?" Cừu Yên Mị hỏi.


"Bệnh của Cừu lão gia không phải là chuyện một sớm một chiều có thể chữa khỏi. Trường học cũng sắp bắt đầu. Bản thân tôi cũng còn nhiều chuỵên cần phải làm ở Yến Kinh" Tần Lạc nhìn thẳng vào hai mắt Cừu Yên Mị, thành thật nói: "Tôi thực sự không thể ở lại đây quá lâu. Tôi nghĩ liệu có thể đưa Cừu lão gia tới Yến Kinh ở một thời gian không?"


"Đi Yến Kinh?" Cừu Yên Mị kinh ngạc. Sau đó nàng hiểu ra liền gật đầu nói: "Tôi cũng biết nếu như một mực yêu cầu anh ở lại đây thì chỉ là gượng ép. Sau hai ngày nữa tôi cũng phải quay lại Yến Kinh để quản lý Danh Viện hội. Thế này đi tôi đồng ý với đề nghị của anh nhưng chuyện này tôi không thể tự quyết định được. Tôi phải bàn bạc với bố tôi và chú tôi rồi mới có thể quyết định, tới lúc đó tôi mới có thể trả lời anh cụ thể, được không?"


"Được" Tần Lạc gật đầu. "Tôi cảm thấy có lẽ thay đổi chỗ ở, không khí có khi Cừu lão gia sẽ hồi phục nhanh hơn".
"Tôi sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ" Cừu Yên Mị nói.


Mặc dù Cừu Trọng Mưu về nhà dưỡng thương nhưng vết thương ở chân của hắn chưa hoàn toàn bình phục, hắn chỉ có thể ngồi xe lăn thay vì đi lại tự nhiên.


Cừu Trọng Mưu thấy Tần Lạc và Cừu Yên Mị nói chuyện với nhau ở bên ngoài hắn đẩy xe lăn đi tới trước mặt Ly, hắn chìa tay phải ra nhã nhặn giới thiệu: "Xin chào cô. Tôi là Cừu Trọng Mưu. Chữ Trọng Mưu như Tôn Trọng Mưu ( Trọng Mưu là tên chữ của Tôn Quyền nhà Đông Ngô thời Tam Quốc ). Chào mừng cô tới Cừu gia".


Ly liếc mắt nhìn Cừu Trọng Mưu, tay cầm con dao nhỏ, nàng bỏ đi ra ngoài. Ly hoàn toàn không để ý tới việc trả lời hắn.
Cừu Trọng Mưu cười tươi xem ra khi nhìn theo kiều đồn rất đầy đặn của nàng.
"Một cô gái có cá tính" Hai mắt Cừu Trọng Mưu sáng lên: "Rất hợp với khẩu vị của mình".


Việc có đưa Cừu lão gia tới Yến Kinh chữa bệnh hay không Cừu Yên Mị cần phải triệu tập các thành viên gia đình bàn bạc. Tần Lạc là người ngoài nên đương nhiên hắn không tham dự.


Bởi vì Kính Hải cách Dương Thành khá xa nên hôm nay Tần Lạc và Ly đành phải ở lại Cừu gia. Đi tới đi lui liên tục thực sự cũng không thuận tiện lắm.
Cũng may Cừu Yên Mị cũng nhận ra Tần Lạc và Ly không phải là đôi bạn tình nên nàng đã sắp xếp cho mỗi người một phòng.


Đương nhiên Tần Lạc cũng không cảm kích Cừu Yên Mị vì chuỵên này.
Tần Lạc vừa mới vào trong phòng, chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại di động trong túi hắn vang lên.


Số điện thoại trên màn hình là của Vương Dưỡng Tâm. Tần Lạc thầm nghĩ mấy người này gọi điện chắc là giục hắn mau quay lại Yến Kinh.


Một năm mới bắt đầu, Nghiệp đoàn Trung y có rất nhiều cần phải xử lý, tất cả đều cần có người phụ trách. Vương Tu Thân là một trong những người phụ trách ngiệp đoàn Trung y, chắc chắn sẽ bận rộn tới mức không thể nhấc chân lên được.


Mà Tần Lạc, người sáng lập ra nghiệp đoàn Trung y cùng với Lâm Hoán Khê người quản lý nghiệp đoàn lại đang xây tổ ấm ở phương nam, không muốn về. Nói không chừng việc này đã khiến nhiều người tức giận.


"Sư huynh, khi nào anh quay lại Yến Kinh?" Quả nhiên câu hỏi đầu tiên của Vương Dưỡng Tâm chính là vấn đề này.
"Sau hai ngày nữa" Tần Lạc cười nói.
"Có một chuyện khó giải quyết. Ông bảo em gọi điện hỏi ý kiến anh" Vương Dưỡng Tâm cười gượng nói.
"Chuyện gì vậy?"


"Anh còn nhớ Âu Dương Lâm không?"
"Âu Dương Lâm? Quỷ Y phái?" Tần Lạc giật mình. Bởi vì Quỷ Y phái là mối hoạ ngầm trong lòng hắn nên Tần Lạc đương nhiên nhớ kỹ cái tên Âu Dương Lâm này. Mấy hôm trước khi hắn nói chuyện với ông mình còn đặc biệt nói tới vấn đề này.


Quan điểm cơ bản của Tần Tranh trong chuyện này là: nếu có thể tránh thì hãy tránh, tránh xung đột trực diện. Đương nhiên bản thân ông cho rằng Tần Lạc không thể chống lại một môn phái Trung y sừng sững hàng ngàn năm này, từ thời cổ đại.


"Đúng là bọn họ" Vương Dưỡng Tâm nói. "Bây giờ vừa mới đầu năm bọn họ đã tới tìm anh".
"Tìm anh làm gì? Đòi anh huỷ bỏ nghiệp đoàn Trung y hả?" Tần Lạc cười nhạt hỏi.
"Không phải. Họ tới tìm anh khiêu chiến".
"Khiêu chiến?" Tần Lạc ngẩn người. "Khiên chiến về cái gì?"


"Đương nhiên là khiêu chiến về y thuật. Bọn họ còn tuyên bố là sẽ lấy y thuật để quyết định bên nào là Trung y chính thống. Bên nào thua thì sẽ huỷ bỏ nghiệp đoàn Trung y của chính mình. Bây giờ không chỉ có Quỷ Y phái tham gia mà còn có Bồ Tát môn gì đó và Chính Khí môn cử đại biểu tham gia".


Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Hãy đồng ý với bọn họ".
"Thực sự phải đồng ý sao? Nếu chúng ta bị thua thì sao? Ông em đang có ý muốn tìm ký do gì đó để từ chối bọn họ" Vương Dưỡng Tâm khuyên nhủ.
"Nếu từ chối là chúng ta đã thua" Tần Lạc kiên định nói.