Trước kia ông Tần Lạc gọi hắn vào thư phòng, đợi khi Tần Lạc vào bên trong đều do ông tự mình đóng cửa nhưng hôm nay ông không có tâm tình để làm điều đó, ông đi thẳng vào trong phòng rồi ông cầm ấm trà rót ra chén và bưng uống.
Tần Lạc xoay người đóng cửa rồi hắn đi tới ngồi vào chỗ của mình, trước mặt ông.
"Tần Minh đâu?" Tần Tranh hỏi. "Tại sao không mang nó về?"
"Chết rồi" Tần Lạc nói. Có lẽ vẫn còn chưa chết nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.
Dù Tần Minh có muốn trứng Phong Điệp hoá thành bướm cũng mất hẳn một tuần, vấn đề là cánh tay cụt của hắn vẫn đang chảy máu. Liệu máu trong người hắn còn có thể chảy trong bao lâu?
Xem ra Tần Minh không còn cách nào để được ngắm nhìn những con bướm xinh đẹp bay, múa trên đỉnh đầu mình. Muốn thưởng thức cảnh này chỉ có cách duy nhất là tiêm vào đầu người khác.
Vì thế Tần Lạc nghĩ dù Tần Minh có chết hắn cũng chết vì chảy máu. Nói cách khác trên thực tế Tần Minh bị Ly giết chết chứ hoàn toàn không có quan hệ gì tới Tần Lạc hắn.
"Phật tổ từ bi!" Tần Lạc nghĩ bản thân hắn vẫn là một đứa bé đáng yêu, thường ngửa mặt bốn mươi lăm độ đếm những vì sao trên bầu trời. Những chuyện giết người phóng hoả, bắt cóc, cướp bóc tài sản của người khác hắn thật sự không bao giờ làm.
Nghe Tần Lạc nói Tần Minh đã chết, Tần Tranh trầm lặng. Ông lặng lẽ bưng cốc trà uống, tâm trạng vô cùng buồn bã.
"Nó báo thù cho bố nó hả?" Tần Tranh hỏi.
"Cũng có một phần nguyên nhân" Tần Lạc gật đầu. Nguyên nhân thực sự là ngay từ nhỏ Tần Minh bị bố dượng ngược đãi nên bị tổn thương tâm lý dẫn tới biến thái, hơn nữa sau khi tới Tần gia thì lại ghen ghét chính hắn.
Tần Minh không ghen ghét với bản thân mình, hắn chỉ ghen ghét vì mình có số mệnh tốt hơn hắn. Đây thực sự mới là nguyên nhân chính nhưng vấn đề là bản thân Tần Minh cũng không nhận ra.
"Cháu còn nhớ Tần Long không?" Tần Tranh đột nhiên hỏi.
"Dạ nhớ" Tần Lạc nói. Đó là một người đàn ông tướng mạo bình thường, vẻ mặt chất phác, thật thà. Thân hình gầy gò, đen sạm, đầu húi cua, quanh năm suốt tháng chỉ mặc mỗi trường bào đen.
Kể cả sau này khi Tần Long học nghề y, trở thành một danh y ở Dương Thành, hình ảnh của ông ấy vẫn như thế.
Thật sự vẻ đẹp trai của Tần Minh là hưởng di truyền từ mẹ mình. Mẹ Tần Minh là người phụ nữ rất xinh đẹp, bà vốn là y tá của Tần Long. sau đó hai người đột nhiên kết hôn và tới năm thứ hai thì sinh ra Tần Minh.
Đương nhiên những điều này do bà Tần Lạc trong lúc trò chuyện thường nói ra. Thật ra Tần Lạc không có một chút ấn tượng nào về mẹ của Tần Minh.
Hơn nữa hắn sao có thể có ấn tượng với mẹ của người khác? Hắn không phải là người như vậy.
"Ông đã kể cho cháu nghe về cái chết của Tần Long rồi" Tần Tranh nói.
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu. "Ông đã nói, trên đường đi xe của ông bị một xe tải cán phải. Chú Tần Long vì cứu ông nên đầu chú ấy đập vào kính xe".
Tần Lạc vẫn vô cùng cảm kích và day dứt với Tần Long. Hắn cũng tin tưởng bất kỳ ai trong Tần gia cũng có suy nghĩ đó.
Cũng chính vì nguyên nhân này bọn họ mới chuyển tình yêu thương lên Tần Minh. Từ trong nội tâm mỗi người trong Tân gia đều xư xử rất tốt với Tần Minh. Thế nhưng chính vì tâm lý biến thái nên Tần Minh mới cho đó là sự giải dối.
Có ai nguyện ý nguỵ trang bản thân mình trong gần hai mươi năm không? Đó là một công việc cực kỳ khổ sở.
"Không phải bọn ông bị xe tải cán mà là chú ấy chủ động đâm vào xe khác" Tần Tranh nói.
Tần Lạc trợn tròn mắt hỏi: "Tại sao? Tại sao chú ấy lại làm như vậy?"
"Tần Long cũng là…" Tần Tranh hình như không muốn dùng từ không hay ho để nói về Tần Long. Ông suy nghĩ một lát rồi nói: "Là bị người khác phái tới làm nội gián trong Tần gia chúng ta".
"Cái gì?" Đêm hôm khuya khoắt giọng nói của Tần Tranh giống như một tiếng sấm, Tần Lạc giật mình sửng sốt.
"Năm đó Tần Long ngất xỉu trước cửa nhà chúng ta, quần áo tả tơi, người xanh xao vàng vọt. ông thấy chú ấy đáng thương mới thu nhận chú ấy vào Tần gia. Hơn nữa ông còn đem toàn bộ sở học của mình truyền thụ cho chú ấy. Ông còn coi chú ấy con rể của mình".
"Cái này cháu đều biết. Có phải trên đường đi đã xảy ra chuyện gì không, ông?"
"Đúng vậy. Khi bọn ông đi tìm danh y ở tỉnh ngoài, cách Dương Thành mấy trăm km. Sau khi xe của ông ra khỏi tình nhà, ông phát hiện có một chiếc xe theo sau, lúc đó ông cũng không để ý vì ông nghĩ bọn họ cũng đi cùng đường với mình".
"Nhưng sau khi xe tới chân núi Đan Sơn chiếc xe đó đột nhiên tăng tốc vựơt lên và chắn ngang đường sau đó Tần long cũng dừng xe lại.
"Bọn họ thông đồng với nhau hả?" Tần Lạc hỏi.
Tần Tranh gật đầu: "Đúng vậy. Bọn chúng bảo Tần Long xuống xe, hơn nữa còn hỏi Tần Long là ông mang theo cái chúng muốn không?"
"Chúng muốn cái gì?"
"Phương thuốc Kim Hạp".
"Gì? Bọn chúng cũng muốn phương thuốc Kim Hạp?" Một ý tưởng loé lên trong đầu Tần Lạc, hình như hắn đã nghĩ ra điều gì đó.
"Đúng vậy. Ông đã đồng ý với vị danh y kia. Ông mang phương thuốc Kim Hạp tới cho ông ta xem, ông ấy cho ông đơn thuốc trị chứng Dương mạch của cháu" Tần Tranh nói.
"Tần Long đã truyền tin đó ra ngoài vì thế những ke đó mới đi theo ông đúng không? Nếu không người ngoài sao có thể biết ông mang theo phương thuốc Kim Hạp ra ngoài chứ?"
"Có thể là như thế" Tần Tranh trầm ngâm nói. "Sau khi chúng lục soát người ông, chúng đã lấy mất phương thuốc Kim Hạp".
"Vậy chuyện sau đó xảy ra như thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Những kẻ đó lấy đi phương thuốc nhưng vẫn không cam lòng. Chúng còn bắt Tần Long giết ông diệt khẩu".
Tần Lạc giật mình nhìn ông hỏi: "Tần Long có đồng ý không? Tại sao chưa bao giờ ông nói với cháu chuyện này?"
"Tần Long đồng ý" Tần Tranh nói: "Nó khởi động xe nó chuẩn bị lôi ông lên xe đưa tới một nơi hẻo lánh để giết ngưởi diệt khẩu. Ông vốn cứ tưởng Tần Long sẽ làm như vậy".
Tần Lạc sốt ruột nhìn ông mình. Bây giờ hắn cảm thấy bản thân mình đang lạc vào thế giới xa lạ.
Tần Lạc không ngờ bản thân ông mình lại gặp biến cố khung khϊế͙p͙ như vậy trên đường, thiếu chút nữa mất cả tính mạng của mình. Bản thân ông đã vì cháu của mình mà không tiếc sức lực của mình. Có một số việc bản thân mình cũng biết, vậy còn bao nhiêu chuyện mà mình không biết đây?
Tần Lạc toát mồ hôi lạnh khi hắn nghĩ tới cảnh tính mạng ông mình gặp nguy hiểm.
"Tần Long để ông ngồi ở ghế sau sau đó Tần Long lái xe chạy đi nhưng nó không lái xe vượt qua chiếc xe đó mà đâm thẳng vào chiếc xe đó. Tần Long vẫn còn nhớ tới tình cảm của Tần gia chúng ta" Tần Tranh cúi đầu xuống, dùng tay gạt nước mắt, giọng nói khàn khàn.
"Vì vậy ông mới nói chú Tần Long chết vì cứu ông để không làm hỏng danh tiếng của chú ấy" Tần Lạc đã hiểu. Hắn móc chiếc khăn tay ở trong túi đưa cho Tần Tranh.
Tần Tranh cầm khăn lau khoé mắt rồi nói: "Dù Tần Long ban đầu tới Tần gia chúng ta với động cơ xấu nhưng khi đó nó mới chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Nó có thể hiểu điều gì không? Bị người khác ép buộc, nó cũng đành phải làm theo. Hơn nữa khi nó ở Tần gia chúng ta, nó không coi là người ngoài. Cuối cùng nó lại dùng tính mạng bản thân mình để cứu ông. Nó đã không làm hại gì Tần gia chúng ta mà là Tần gia chúng ta đã nợ nó quá nhiều".
"Cháu hiểu. Ông đã làm đúng" Tần Lạc n ủi nói. "Cháu cũng rất cảm kích chú ấy".
Hình như Tần Tranh cảm thấy khóc lóc trước mặt cháu nội là chuyện rất xấu hổ nên ông lau khoé mắt, cố gắng đè nén sự xúc động của mình và nói tiếp: "Ông bị thương vào chân. Tần Long chết ngay tại chỗ. Hai người trong xe kia cũng chết ngay tại chỗ. Ông lấy lại phương thuốc Kim Hạp".
"Ông biết có người nhắm vào bảo vật của Tần gia chúng ta vì thế mấy năm nay ông mới ít ra ngoài chữa bệnh. Ông cũng không muốn cho cháu đi ra ngoài. Ông chỉ sợ những người đó giở trò với cháu".
"Vậy ông đã điều tra chuỵên này thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Ông đã điều tra nhưng không tìm hiểu được manh mối gì. Ngoại trừ Tần Long và hai người trên xe đó, ông cũng không tìm được bất kỳ đầu mối nào. Hơn nữa Tần Long và hai người muốn cướp phương thuốc Kim Hạp đều đã chết, chuyện này không còn đối chứng. Muốn điều tra ra cũng rất khó" Tần Tranh nói.
"Có thể những người đó lại xuất hiện rồi" Tần Lạc nói: "Lúc sắp chết Tần Minh nói bản thân hắn mang họ Hà, hơn nữa còn nói sau này sẽ có người tới tìm cháu. Cháu nghĩ Tần Minh nhất định đã tiếp xúc với những người đó. Bọn chúng còn nói gì đó với hắn, còn nói bố hắn không hoàn thành nhiệm vụ bây giờ tới lượt hắn phải hoàn thành. Chính vì thế hắn mới vội vàng ra tay".
"Họ Hà?" Tần Tranh trầm tư hỏi.
"Ông có quen biết ai có họ này không?"
Tần Tranh lắc đầu nói: "Nổi tiếng cũng có mấy nhà nhưng không có ai họ Hà. Hơn nữa người này bày một ván cờ trong nhiều năm như vậy chỉ vì phương thuốc Kim Hạp chắc chắn người này không đơn giản. Sau này ra ngoài cháu nhất định phải cẩn thận, làm việc gì cháu cũng phải vô cùng cẩn thận".
"Cháu hiểu. Ông và mọi người cũng phải cẩn thận" Tần Lạc dặn dò.
"Cháu yên tâm. Bọn chúng không dám làm xằng bậy ở Dương Thành. Hơn nữa Hạ gia gia của cháu sẽ không để bọn chúng làm bậy".
"Ôi, ông chỉ hy vọng sẽ sớm điều tra ra chân tướng sự việc. Ông thực sự muốn biết ai là người đứng sau lưng làm ra cái chuyện tuyệt tình với con cháu của mình như vậy" Tần Tranh giận dữ nói.
"Ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ điều tra ra" Tần Lạc nói.
"Cháu ra ngoài đi. Ông muốn đi nghỉ" Tần Tranh khoát tay nói.
Khi Tần Lạc quay ra phòng khách, tất cả mọi người đã đi ngủ. Chân trời phía đông đã hửng sáng, xem ra đã qua một đêm, trời sắp sáng rồi.
Tần Lạc không muốn đi ngủ vì thế hắn đi tới ao cá cảnh sau nhà.
Tần Lạc lấy ra một phần ba trứng Phong Điệp còn lại, hắn nghiến răng định ném vào ngọn giả sơn đập nát.
Những vật con người chán ghét, tốt nhất là huỷ đi.
"Một vật quý giá như vậy, ngay cả ngoài chợ đen còn không có hàng. Anh thực sự muốn đập bỏ sao?" Giọng nói của một cô gái vang lên.
Ly đứng ở cửa sổ một trong căn phòng ở lầu một. Hai mắt nàng sáng quắc trong đêm tối giống như ánh mắt của loài mèo. Nàng nhìn Tần Lạc chằm chằm, không chớp mắt.
"Tại sao cô lại không ngủ" Vừa rồi Ly chợt lên tiếng làm Tần Lạc giật nẩy mình.
"Quá giấc rồi không ngủ được" Ly nói: "Anh cứ giữ lấy nó. Nói không chừng sau này lại cần đến. Hơn nữa nếu anh không cần đến anh có thể mang ra đấu giá, chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tiền".
"Thôi được, vậy thì giữ lại" Tần Lạc cất ống trứng Phong Điệp bỏ vào túi. Hắn cũng không biết sau này trứng Phong Điệp sẽ thực sự có giá trị thật không.
"Vừa lúc tôi cũng không ngủ được. Tôi tới nói chuyện với cô" Tần Lạc nói.