"Xin lỗi ư?" Cừu Trọng Mưu tức thì phản ứng lại cách giải quyết đó, "con phải xin lỗi hắn ư?"
"Con phải làm như vậy". Trong lòng La Minh Tú chất đầy oan khuất. "Nếu không, lúc này con cứ nằm yên trong bệnh viện, chờ khi nào hắn rời khỏi đây con hãy trở về".
"Mẹ nói như vậy là có ý gì? Hắn nổ súng làm người khác bị thương giờ một chút trách nhiệm cũng không có là sao?" Cừu Trọng Mưu cố gắng giơ bàn chân lên, nói: "Bàn chân con bị thương như này tất cả đều do hắn, hắn cũng không phải có trách nhiệm gì sao?"
" Trọng Mưu, con đừng quá kích động như vậy. Xảy ra chuyện này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Hai ngày tới sẽ có người đến gặp hắn để nói chuyện, nếu như có điều gì bất lợi, thông tin lập tức sẽ được truyền ngay tới đây, người đại diện khẳng định sẽ phát sinh nhiều biến động… điều quan trọng là con không được manh động." La Minh Tú khuyên nhủ. Là người phụ nữ được sinh ra trong gia đình quan chức hiển nhiên bà biết rõ tầm quan trọng của quyền lực của gia tộc.
Cừu Trọng Mưu trợn mắt, khuôn mặt anh tuấn bỗng biến sắc, cười méo mà nói: "Để con được thăng chức, chẳng lẽ mặc cho bị bắn cũng không nói một tiếng sao?"
"… Trọng Mưu, trong chuyện này con cũng có phần trách nhiệm mà, lấy quyền lực nhà chúng ta ra mà nói thì con chỉ cần động não một chút là có thể bắt hắn rồi thích làm gì thì làm. Trong nhà có nhiều bảo tiêu như vậy sao con không sai ai làm đi? Nuôi bọn họ trong nhà để làm gì chứ?"
Cừu Trọng Mưu có chút buồn bực, nếu bảo tiêu có thể rút súng đảo ngược tình thế chắc chẳng đến lượt hắn ra tay.
"Con có biết một khi đã dùng đến súng thì tính chất vụ việc có thể bị thay đổi, cho dù con có muốn mẹ giúp chuyện nhỏ thôi xem chừng cũng không có cơ hội rat ay đâu. Nói cách khác, Tần Lạc đã bắt được điểm yếu của chúng ta. Nói như vậy tức là tình cảnh của con càng thêm bất lợi". La Minh Tú dốc lòng khuyên nhủ. Cách xử lý vụ việc như vậy đừng nói là vì tính tình con bà có chút kiêu ngạo mà thực chất chính bản thân La Minh Tú cũng không thể chấp nhận được.
Cừu Trọng Mưu cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, thân thể nằm yên trên chiếc giường lớn, hỏi: "Không biết bây giờ hắn đang ở đâu nhỉ?"
"Con tiện nhân Cừu Yên Mị vừa đi gặp hắn về. Cha con còn nói muốn mời hắn về chữa bệnh cho gia gia cơ. Sau này con sẽ là người một nhà với hắn, điều này thật không tốt chút nào".
"Bây giờ chúng ta đi mời thầy thuốc Đái Duy Tư ở đâu được nhỉ?"
"Hắn cũng được cha con giữ lại. Gia gia con lần bệnh nặng, nếu như Tần Lạc chữa được bệnh cho gia gia thì chúng ta càng trở nên đơn độc yếu thế hơn".
"Con muốn xuất viện." Cừu Trọng Mưu lạnh lùng nói.
"Trọng Mưu, con không nên dính dáng đến mấy việc nhỏ này. Trước hết cứ nhẫn nại, mẹ sẽ chiều theo ý con, sau này nhất định sẽ trả thù cho con." La Minh Tú nắm tay con mình, khẩn cầu nói.
"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Cừu Trọng Mưu đột nhiện nở nụ cười tươi nhưng không phát ra âm thanh, cảm giác có chút thần kinh. "Con trở về chỉ là vì thật sự quan tâm đến bệnh tình của gia gia, chỉ muốn xem bọn họ chữa bệnh cho gia gia như thế nào. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không chủ động tìm hắn chuốc phiền toái đâu."
"Trọng Mưu, lời con nói là sự thật đấy chứ?"
"Sự thật mà mẹ. Mẹ có thể cho người theo sát con hai bốn trên hai bốn giờ mà." Cừu Trọng Mưu nói. "Hơn nữa, con cũng chán ghét phải ở trong viện này cả ngày chỉ có mỗi việc uống thuốc rồi".
"Thôi được rồi. Vậy để mẹ đi hỏi thầy thuốc một lúc. Nếu như bọn họ nói chân con không có vấn đề gì nghiêm trọng, mẹ sẽ mời một người đặc biệt về nhà chăm sóc con. Chúng ta cùng trở về nhà tĩnh dưỡng." là một người mẹ, La Minh Tú luôn không có biện pháp từ chối yêu cầu của con mình.
…
Tại phòng lãnh đạo cục cảnh sát, Dịch Bằng cùng với Trác Việt đang nói chuyện, Tần Lạc đi nhanh ra phía đại sảnh của cục cảnh sát.
Đợi mãi không thấy có chuông báo khiến cho tâm trạng của đám học trò Tần Lạc có vẻ không hài lòng. Dáng vẻ của hắn đi cố gắng tỏ ra thanh tao vì có một đám người tiền hô hậu ủng, Tần Lạc cảm thấy nở mày nở mặt
"Tần tiên sinh, thỉnh thoảng tới cục chúng tôi ngồi nói chuyện." Trác Việt cầm tay Tần Lạc nói. Lo lắng nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, hắn vội vàng nói thêm: "Ý tôi là, anh đến chỉ đạo hướng dẫn công việc cho chúng tôi. Cũng cho chúng tôi có cơ hội được thụ giáo. Có đúng không? Chỉ cần anh không chê những người trong cục chúng tôi là thô tục, tôi cùng mọi người đây rất thích kết giao bằng hữu với những thanh niên tuấn kiệt."
Chuyện có thể giải quyết hòa giải, người có lợi lớn nhất chính là Trác Việt. Hắn rốt cuộc không muốn hai bên làm rối rắm thêm chuyện này, như thế vừa không vi phạm nguyên tắc mà có thể làm thỏa mãn cả hai bên. Vì vậy, đòi hỏi tiên quyết là phải giải quyết êm đẹp chuyện này.
"Tôi sẽ đến". Tần Lạc gật đầu cười.
"Tần tiên sinh, lần này có nhiều mạo phạm. Mong thứ lỗi." Dịch Bằng cũng đi lên nói. Không có cách nào khác, người là hắn mang về, ở đây hắn tỏ một thái độ là cấp dưới của Tần Lạc.
"Các anh cũng là theo pháp luật mà làm thôi." Tần Lạc độ lượng nói.
"Tôi tin rằng nhất định sẽ có chứng cứ việc tiên sinh được phép dùng súng lúc đó. Lúc đó anh sẽ không cần phải đến phân cục chúng tôi nữa." Dịch Bằng căn dặn.
Tần Lạc cười cười, không nên từ chối thiện ý nhỏ của người khác.
Nếu như không nhất thiết hắn cũng không có hi vọng những người chứng kiến chứng nhận việc hắn được phép dùng súng khi đó.
Bởi vì hắn không phải cảnh sát hiển nhiên không có khả năng được sử dụng thân phận đó. Nhưng cũng không biết bằng cách gì mà hắn lại có được giấy chứng nhận được phép dùng súng.
Những đơn vị cấp dưới này nếu nhìn thấy đại danh của cục quốc an e là sợ đến không ngủ được mất...
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cửa phòng, Trác Việt đứng ra cạnh xe mở cửa cho Cừu Yên Mị .
"Đã có văn bản phóng thích người trong vụ án dùng súng đả thương người chưa? Cũng không đến hai mươi bốn giờ tạm giam nhỉ." Cừu Yên Mị vừa cười vừa nói.
"Lại một lần nữa tôi được mở mang kiến thức về hiệu quả làm việc của Cừu đại tiểu thư." Tần Lạc cười trêu ghẹo mỹ nữ trưởng thành đang đứng trước mặt. Một bộ ngực nguy nga đồ sộ, một cái mông căng tròn, làn da mịn màng, cô toát lên một vẻ đẹp chín muồi rất tự nhiên của người phụ nữ trưởng thành.
"Anh vẫn không muốn gọi tôi là Yên Mị, anh không cảm thấy áy náy khi đã phụ bạc tôi sao? Không gọi tên tức là trong lòng anh vẫn chưa coi tôi là bạn." Cừu Yên Mị chớp đôi lông mi dài hớp hồn mà hỏi.
Tần Lạc đã lợi dụng cô để tiết lộ bí mật của Cừu gia rồi đến uy hϊế͙p͙ Cừu Dật Hòa , Cừu Yên Mị quả là có lý do để tức giận.
Vì Cừu Dật Hòa có một vạn lý do để tin tưởng rằng chính Cừu Yên Mị cố tình tiết lộ tin tức này cho Tần Lạc, sau đó nó lại từ miệng Cừu Yên Mị truyền ra ngoài, rồi ép ông vào khuôn khổ. Cừu Yên Mị quả đúng là có gây ra những chuyện rắc rối này.
"Tôi đã sớm nói, tôi nợ cô một chữ tình mà." Tần Lạc nhìn cô nói. "Hơn nữa, tôi bây giờ coi cô là bạn."
Không phải cứ hai người quen biết là có thể trở thành bạn bè. Trước Tần Lạc có quen Cừu Yên Mị, nhưng trong lòng hắn quả thật không coi cô là một người bạn.
Chỉ có cảm giác đây là một phụ nữ xinh đẹp, hào phóng, sâu sắc, trí tuệ hơn người. Mặc dù cô luôn cố ý đến gần hắn, nhưng trong tiềm thức Tần Lạc thậm chí còn có ý muốn tránh né kiểu phụ nữ này.
Nhưng qua chuyện kiện cáo lần này, Cừu Yên Mị luôn trợ giúp cho hắn, là người của Cừu gia mà đứng ra nói giúp cho hắn… cô đúng là toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ hắn.
"Tôi nghĩ rằng ở Yến Kinh có rất nhiều người còn không có kiến thức trở mặt che giấu thủ đoạn bằng anh đâu nhỉ? Ví như Tần Túng Hoàng?" Cừu Yên Mị tiến vào trong xe ngồi ở vị trí sát cửa, vẻ mặt cười quay ra nói với Tần Lạc.
"Tôi không có hứng thú với hạng tiểu nhân đó." Tần Lạc lắc đầu.
"Anh đánh giá thấp chính mình rồi đó." Cừu Yên Mị tuơi cười, nụ cười hiện lên cả trong mi mắt trông có phần giốn Lệ Khuynh Thành. Chỉ khác là nụ cười của cô trông thoải mái, xinh đẹp còn nụ cười của Lệ Khuynh Thành có kiểu yêu mị. "Chỉ cần dựa vào việc Văn Nhân Mục Nguyệt thích anh thì anh đã có thể nở nụ cười kiêu ngạo ở Yến Kinh được rồi."
"Tôi theo chủ nghĩa nam nhi đại trượng phu, nếu bản thân có thích vật gì thì sẽ chính tay mình đi lấy."
"Anh có thể nghĩ như vậy nhưng người khác lại không thể nghĩ như vậy. Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự thích anh, thì kẻ thù của anh kiểu gì cũng lấy điểm này để tính toán."
"Tôi đây cũng không có cách nào." Tần Lạc bất đắc dĩ nhún vai. Chính mình cũng còn không thể khống chế việc mình thích người khác, chẳng lẽ còn có thể khống chế được không để người khác thích mình sao?
Lần thứ hai đi đến Cừu gia khiến cho Tần Lạc có một chút ảo giác.
Cứ như đây là lần đầu tiên hắn đến vậy. Phía trước chỗ kia… chính là chỗ hắn làm thương Cừu đại thiếu gia… căn bản người sai chính là hắn.
Lần này đến lại có sự hoan nghênh chào đón. Xe vẫn tiếp tục tiến tới ngôi nhà lớn và dừng lại ở cánh cửa cũ. Ở đây đã có một đám người chờ hắn ở cửa.
Cừu Dật Hoà nhìn thấy Tần Lạc từ trong xe bước ra, tiến từng bước đến, từ xa đã vươn tay chào đón, sau đó cầm tay Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Xem xét lý lịch của cháu mới biết được, ông nội cháu với Cừu gia trước kia vốn là bạn cũ. Xảy ra chuyện lần này đúng là nước lớn vào miếu Long Vương. May là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, bằng không sẽ bị người ngoài chê cười rồi. Thanh niên trẻ tuổi dễ bị xúc động, Trọng Mưu đã chịu sự trừng phạt, Tần Lạc là người hiền đức cũng xin đừng để trong lòng."
"Cháu sẽ không để bụng chuyện này đâu. Chỉ là lo lắng luẩn quẩn trong lòng rồi… thật sự cháu thật lòng không nghĩ là sẽ nổ súng bắn Cừu Trọng Mưu. Do hắn đột nhiên rút súng ra, cháu cũng là vì sợ quá mới vậy. Nhớ đến trên người mình có súng mới liền rút ra bắn lung tung một tràng. Không nghĩ là bắn phải chân hắn."
Thật ra lúc đó Tần Lạc tưởng rằng hắn đã có thể bắn trúng tiểu đệ trong quần Cừu Trọng Mưu rồi.
"Tốt lắm. Chuyện này coi như cho qua. Chúng ta cũng không nên nói nhiều làm gì nữa." Cừu Dật Hoà nói. "Được biết cháu là dược vương, tuổi còn trẻ nhưng danh tiếng lẫy lừng, y thuật nhất định tương đương bậc phi phàm. Lần này cha chú lâm trọng bệnh, đã có ý muốn nhờ đến bàn tay thần diệu của cháu."
"Cháu nhất định sẽ làm hết sức có thể". Tần Lạc sảng khoái đáp lời. Gia đình tỏ ra thân thiện như vậy, dù sao cũng khiến cho người ta thấy có chút nở mặt nhân tài.
"Trọng Mưu mời tới quý phủ một chuyên gia về bệnh tâm lý Đái Duy Tư, lúc này đang khám và chữa bệnh cho cha chú. Chú nghĩ, một người tài đức như cháu chắc chắn sẽ chữa được bệnh tâm lý cho cha chú. Chú một lòng tin tưởng vào Trung Y."
Tần Lạc làm bộ không nghe thấy lời hắn nói mặt khác nghĩ đến ẩn ý khác, thừa nhận quan điểm liền gật đầu nói: "Cháu cũng có một lòng tin tưởng vào Trung Y."