Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 216: Khuyến nhân hoà cứu nhân

Tuổi của phụ nữ chính là một điều bí mật, nếu người ta không chủ động nói ra, người khác tuyệt đối không nên hỏi.


Cừu Yên Mị chính là người thuộc vào nhóm cần phải bí mật nhất về cái bí mật kia. Luận về ngoại hình, dung mạo, mặc dù cô là người xinh đẹp mê hồn, các đường cong ẩn hiện vô cùng hấp dẫn. Thế nhưng toát lên trên tất cả là một vẻ thành thục "già đời", mỗi một cái nhấc chân giơ tay của cô đều khiến cho người khác cảm thấy một cái gì đó từng trải, giống như một người phụ nữ đã từng làm mẹ.


Tuy nhiên, nếu chỉ xét đến sắc vóc bên ngoài rồi khóe mắt hoa văn cũng như giọng nói và cách nói chuyện đi vào lòng người thì cô cũng có thể được coi như một thiếu nữ hoài xuân mới chừng mười tám đôi mươi.


Ngay sau khi Tần Lạc và Lâm Hoán Khê trở về, hai người lập tức được Tần Minh dẫn đến chỗ sân ngoài, nơi gia gia hắn đang nói chuyện với Cừu Yên Mị.


Khoảnh sân đó thuộc khu hậu viện, nơi có ngọn giả sơn to với một gốc cây cổ thụ tỏa bóng mát rượi, tạo nên một khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, mãn nhãn người nhìn và tạo sự dễ chịu cho người thưởng ngoạn. Dưới chân ngọn giả sơn là một bể cá to với những con cá chép đuôi đỏ đang đuổi nhau khiến nước bắn tung tóe.


Thật lòng mà nói, nếu như thưở nhỏ Tần Lạc không mắc nhiều khuyết điểm đến thế thì Tần Tranh chắc sẽ không quản giáo hắn nghiêm ngặt đến vậy. Nhà hắn thuộc dạng kinh tế khá giả, có của ăn của để, hắn không phải là không có điều kiện cùng các phú nhị khác vui chơi thỏa thích, du hành chỗ này, thưởng ngoạn chỗ kia hoặc ngày ngày đùa giỡn với các minh tinh trẻ tận hưởng cuộc sống.


Vậy nhưng trong cuộc sống, phước họa luôn xảy đến bất ngờ khiến con người ta không biết đường nào mà lần. Một gã thiếu niên với những tài năng tiềm tàng bỗng dưng lọt vào thế giới hiện đại, dùng y thuật cổ đại làm mưa làm gió. Điều đó không biết là phúc hay là họa đây?


"Cừu tiểu thư. Chào mừng tiểu thư đến chơi", Tần Lạc mỉm cười bước tới lên tiếng chào hỏi Cừu Yên Mị.


Cừu Yên Mị cũng đứng lên, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng mê hồn nói: "Tần Lạc, anh không cần khách khí với tôi như thế. Không phải khi ở Yên Kinh chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi sao? Anh cứ gọi tôi là Yên Mị được rồi".


Nghe Cừu Yên Mị nói vậy, Tần Lạc chỉ còn biết mỉm cười chứ không biết nói sao cho phải phép.
Với ai Cừu Yên Mị cũng giở bài đó, yêu cầu người khác chỉ gọi mình là Yên Mị. Điều này thật ra rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm.


Cừu Yên Mị đã được coi là xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hoán Khê đứng phía sau Tần Lạc, cô ta cũng phải ngầm thừa nhận đây là người phụ nữ vô cùng quyến rũ. Lịch sự mỉm cười, Cừu Yên Mị cất tiếng hỏi: "Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai vậy?"


"Đó là bạn gái tôi, tên là Lâm Hoán Khê", Tần Lạc đáp lời thay cho người yêu.
Rồi chỉ vào Cừu Yên Mị, hắn quay người nói với Lâm Hoán Khê: "còn vị này chính là bà chủ trẻ của viện Yến Kinh hội sở nổi tiếng Cừu Yên Mị".


"Xin chào", Lâm Hoán Khê gật đầu chào Cừu Yên Mị, lòng thầm cảm thấy kinh ngạc trước người phụ nữ và những câu chuyện mà mình đã được nghe về người phụ nữ đang đứng trước mặt mình này.


Mặc dù Lâm Hoán Khê không phải là người giao tiếp rộng, cũng chưa từng đến danh viện hội sở, nhưng danh tiếng của viện hội sở Yên Kinh thì hầu như không ai là không biết đến. Đó là danh viện, nơi tụ hội của những cô gái trẻ nổi tiếng. Việc được tham gia vào danh viện này quả thật là một niềm mơ ước và tự hào của bất kỳ cô gái trẻ nào.


Lúc trước, khi còn đi học trong trường, Lâm Hoán Khê cũng đã đi làm thêm ở một danh viện hội sở theo sự giới thiệu của Trần Hiểu Tuyết, một người bạn học của cô. Tuy chỉ được vài ngày thì cô lại quay trở lại phòng làm việc, nhưng cũng đã khiến những đồng nghiệp của cô ở đó lườm nguýt và thêm phần đố kị.


Không ai ngờ là đích thân bà chủ của danh viện hội sở lại chủ động đến thăm viếng hôm nay.


"Người phụ nữ được Tần đại thiếu gia dẫn về nhà giới thiệu thì nhất định không phải là người tầm thường. Tôi là Cừu Yên Mị, rất vinh hạnh được làm quen với cô", Cừu Yên Mị mỉm cười, vẻ mặt đầy sự chân thành.


Mặc dù đã biết rằng Tần Lạc sẽ đưa bạn gái về nhà để giới thiệu nhân dịp lễ mừng năm mới này, nhưng khi được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của người phụ nữ đó, Cừu Yên Mị không khỏi có chút cảm thán.
Hắn ta chẳng phải là một người đào hoa lắm sao?


Bọn họ tính ra thì mới gặp nhau được dăm ba lần chứ mấy, nhưng mỗi lần gặp nhau, cô lại thấy hắn dắt theo một người phụ nữ khác nhau.


Lần đầu tiên khi Cừu Yên Mị gặp Tần Lạc ở danh viện hội sở, người phụ nữ đi cùng với hắn là Vương Cửu Cửu. Nhìn vào cách hai người nói chuyện rồi cử chỉ thân mật mà Vương Cửu Cửu dành cho Tần Lạc, không ai là không có ý nghĩ cô ta đang yêu hắn.


Người thứ hai đi cùng với Tần Lạc càng khiến Cừu Yên Mị ngạc nhiên hơn nữa. Đó không phải ai khác mà chính là cô gái được đa phần mọi người công nhận là kinh thành đệ nhất mỹ nhân tên là Văn Nhân Mục Nguyệt. Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt không có nhiều biểu hiện hay cử chỉ thân mật đối với Tần Lạc nhưng vì từ trước đến giờ người đời không mấy khi thấy cô dẫn theo bất kỳ một nam nhân nào đi dự tiệc nên lần này, khi thấy Tần Lạc đi cùng với cô, mọi người đương nhiên nghĩ hai người phải có cái gì đó với nhau.


Lần thứ ba gặp mặt là lúc hắn dẫn bạn gái về ra mắt nhân dịp lễ mừng năm mới. Cũng không kém phần xinh đẹp, không kém phần thông minh và cũng được xếp vào hàng ngũ những người phụ nữ trẻ xinh đẹp, thành đạt. Hình như hắn có khả năng cưa đổ mọi mỹ nữ trên thiên hạ này vậy.


Nhận thấy được điều đó, Cừu Yên Mị không thể không nhân cơ hội này để ý một chút đến dung nhan Tần Lạc.


Đôi mắt sáng ngời trong suốt, lông mi dài và mảnh. Chóp mũi tuy không thể coi là cao nhưng cánh mũi rồi sống mũi lại kết hợp với nhau rất hài hòa. Tuy nhiên, nét hấp dẫn nhất có vẻ là ánh mắt. Hắn có ánh mắt mà khi nhìn vào ai cũng như đang chiếu một tia điện khiến người đối diện bị mê mẩn. Vậy thì hắn có thể hút hồn từng đó cô gái đẹp cũng là điều dễ hiểu.


Một khuôn mặt hấp dẫn như vậy rất có khả năng quyến rũ người khác, nếu không muốn nói là có thể thay người yêu như thay áo. Và trên thực tế, như Cừu Yên Mị đã và đang chứng kiến thì quả thật là Tần Lạc cũng có không ít bạn gái.


Tuy hắn không có diện mạo của một công tử nhưng tính cách của một công tử thì hiện diện rất rõ trong con người hắn.
"Cừu tiểu thư hôm nay đến đây có việc gì vậy?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi?


"Tôi vừa đến Dương thành thăm một vị lão tiền bối nên tiện thể ghé qua đây luôn. Mọi người ở Yến Kinh đều có thể coi là bằng hữu, cùng là chỗ phía nam với nhau, giờ có dịp sao lại không vào thăm nom nhau một chút cơ chứ? Nếu tôi không vào mà rồi sau này anh biết, khéo anh lại mắng tôi không coi anh là bạn ý chứ", Cừu Yên Mị vừa cười vừa nói.


Tần Lạc hiển nhiên không coi nàng đang nói nghiêm túc, hắn cũng cười mà đáp lại: "Lẽ ra phải là tôi đến thăm Cừu lão trước mới phải phép chứ. Chỉ là mấy ngày nay công việc bận rộn quá, tôi không có cách nào mà dứt ra được cả".


"Tôi hiểu mà. Mấy bữa nay anh đang làm mưa làm gió, liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, báo chí. Ai ai cũng muốn gặp người mẫu nổi tiếng này để có tin mới nhất đăng lên. Tôi biết mà cũng cảm thấy vui lây cho anh.


Cừu Yên Mị cảm thấy mình đang nói quá nhiều, cô ta bèn dừng lại rồi xoay người, quay qua chỗ Tần Tranh nói: "Tần lão, cháu có chút chuyện riêng muốn nói với Tần Lạc, không biết như vậy có thuận tiện không ạ?"


"Không có vấn đề gì. Bọn trẻ các cháu cứ thoải mái mà nói chuyện đi. Lão già này sẽ không làm phiền các con nữa đâu", Tần Tranh vừa đứng dậy vừa nói.


"Lâm tiểu thư, cô có vui lòng cho tôi mượn bạn trai của cô một lúc được không?" Cừu Yên Mị lại xoay người nhìn về phía Lâm Hoán Khê cất tiếng hỏi.
"Các người cứ trò chuyện thoải mái đi. Tôi lên lầu nghỉ ngơi chút", Lâm Hoán Khê gật đầu rồi cũng xoay người rời đi.


Bây giờ, ở đại sảnh chỉ còn lại Tần Lạc với Cừu Yên Mị. Tần Lạc đang ngồi trên cái ghế mây, tay cầm chén trà vừa thổi vừa uống.
Hắn rất lấy làm tò mò, không biết người phụ nữ này lịch sự mời cả gia gia hắn lẫn Lâm Hoán Khê đi chỗ khác để nói điều gì riêng với hắn đây?


Cừu Yên Mị nhìn thoáng qua chỗ Tần Lạc, thấy hắn đang thản nhiền ngồi uống trà chờ câu chuyện bắt đầu, trong lòng bỗng xuất hiện môt cảm giác gì đó đầy ý tứ.


Để phán đoán một nam nhân có chuyên nghiệp hay không, không phải là cứ để ý xem hắn nói nhiều hay ít mà phải xem hắn lắng nghe thế nào và có biết lúc nào cần phải đưa ra ý kiến của mình hay không?


"Lần này tôi đến, kỳ thật có hai sự kiện muốn mời anh tham gia", không để hắn phải chờ đợi lâu, Cừu Yên Mị lên tiếng.
"Hai sự kiện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Đệ nhất kiện muốn mời anh làm người đại diện về mặt hình ảnh"
"Ai chủ định mời tôi vậy"
"Lệ Khuynh Thành", Cừu Yên Mị trả lời.


Nghe thấy cái tên đó, Tần Lạc lập tức lắc đầu nói: "Xin lỗi. Mặc dù tôi với Khuynh Thành trước giờ vẫn có quan hệ tốt, nhưng tôi không muốn để công việc xen lẫn chuyện gia đình".


Cừu Yên Mị cảm thấy khá hài lòng trước câu trả lời của Tần Lạc, nói: "Tôi đã đoán được là anh sẽ từ chối, nhưng vẫn cứ muốn hỏi để thử anh một chút. Anh không biết chứ có lẽ anh chính là cầu nối duy nhất giữa Cừu gia với gia đình cô ta đó".


Sự tò mò trong Tần Lạc đã gần lên tới đỉnh điểm. Hắn rất muốn hỏi để biết được tại sao lại thế và giữa Lệ Khuynh Thành với Cừu gia có quan hệ như thế nào? Nhưng rồi hắn vẫn tự kiềm chế được.


Nếu như hỏi, chẳng phải là hắn đã để việc riêng của gia đình can thiệp vào công việc rồi ư?


"Tôi cảm giác rằng, nếu như cô có vấn đề gì còn băn khoăn đối với Lệ Khuynh Thành, hay là cô chủ động đi tìm cô ta hỏi cho ra nhẽ đi. Cô ta không phải là một người không biết điều đâu", Tần Lạc nói.
Cừu Yên Mị cười trừ, nhưng cũng không lên tiếng phản đối ý kiến đó của Tần Lạc.


Cô nghĩ thầm: "Anh mới chỉ thấy một mặt của sự nhiệt tình của cô ta, mà tất nhiên là anh chỉ có thể thấy đến đó thôi. Nếu như anh thấy được sự tuyệt tình đáng sợ của cô ta, chắc chắn rằng anh sẽ không nói vậy đâu".
"Chuyện thứ hai, tôi muốn nhờ anh cứu người", Cừu Yên Mị tiếp tục câu chuyện.


"Cứu người? Cứu ai cơ?" Tần Lạc hỏi.
"Ông nội của tôi". Nói đến đây, một sự do dự xuất hiện trên gương mặt Cừu Yên Mị. Ngữ điệu cô có chút trầm xuống, hình như có điều gì đó rất khó nói.
"Cừu lão gia tử làm sao vậy?" Tần Lạc hỏi.


Cừu Yên Mị thở dài nói: "Chuyện buồn này quả thực tôi không muốn nói cho người ngoài biết, nhưng đối với anh, tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng được vào nhân phẩm của anh. Nếu không, tôi không cất công chạy tới tận đây để nhờ anh đâu".


Tần Lạc cảm thấy rất kỳ quái. Nếu có bệnh cần chữa thì cứ nói ra chứ có gì đâu mà còn chuyện buồn của gia đình rồi nhân phẩm này nọ cơ chứ.


Nhìn thấy sự nghi hoặc xuất hiện trên mặt Tần Lạc, Cừu Yên Mị vội vàng giải thích: "Cừu gia có một chứng bệnh mà rất không muốn những người ngoài tộc biết được".
"Bệnh gì vậy", Tần Lạc hỏi.


"Bệnh thần kinh di truyền", Cừu Yên Mị nói. "Hơn nữa, bệnh này chỉ di truyền trên đàn ông trong tộc, còn phụ nữ thì không sao. Chưa có bất cứ phụ nữ nào trong nhà bị cả."
"Bệnh thần kinh di truyền ý hả?" Tần Lạc giật mình tưởng như không muốn tin vào tai mình.


Thật ra, hắn đã từng nghe gia gia hắn nói qua về một chứng bệnh như thế này. Nghe nói trong triều đình nhà Tống thì Tống Chân Tông Triệu Hằng cũng là một gia tộc có bệnh thần kinh di truyền. Thúc thúc hắn là Triệu Duyên Mỹ, tức là đệ đệ của Tống Thái Tông cũng bị bệnh này. Dò theo gia phả từ Tống Chân Tông đi xuống, ngoài đại đế Vương Trung còn có hai người khác mắc bệnh thần kinh di truyền đã được xác thực, đó là Tống Anh Tông Triệu Thự và Tống Triết Tông Triệu Hú. Còn hoàng đế Tống Huy Tông Triệu Cát dù căn bệnh này chưa thực sự phát tác mạnh trên người ông nhưng nếu để ý kỹ những cử chỉ hành động của ông ta thì cũng có thể thấy rõ rằng ông ta có chút bất ổn về mặt sức khỏe, dường như có một rào cản tâm lý nào đó tồn tại trong ông.


Hơn nữa, đây cũng là gia tộc mà bệnh di truyền chủ yếu là trên nam giới trong nhà.


"Đúng vậy đó. Khi còn trẻ thì còn đỡ, chứ càng về già lại càng có những biểu hiện rõ ràng hơn", Cừu Yên Mị nói. "Thời gian gần đây, gia gia tôi có những biểu hiện của chứng ảo giác, nói năng thì lung tung, lại còn hay đập phá đồ vật. Đến lúc này thì gần như không còn giữ được tỉnh táo để đi ra tiếp khách được nữa".


Đối với một người thầy thuốc, được nghe nói đến một chứng bệnh mà mình chưa có nhiều kiến thức, kinh nghiệm và chưa thử chữa qua thì ai cũng muốn bắt tay vào thử. Phải có bệnh nhân thật, rồi bắt tay vào tìm hiểu, chữa trị thì mới có được những kiến thức về bệnh đó để rồi sau này, khi gặp được những tình huống, triệu chứng tương tự mới có thể nảy ra phương thuốc chữa trị.


Tần Lạc cũng có suy nghĩ như vậy, nói: "Tôi rất muốn chữa thử cho gia gia cô. Nhưng có một điều tôi nghĩ nên nói thẳng cho cô biết trước, tôi chưa từng chữa cho ai bị bệnh thần kinh di truyền như thế này nên không có kinh nghiệm thực tế gì đâu".


"Không sao mà. Tôi cũng chỉ muốn mời anh thử xem bệnh cho gia gia tôi xem sao", Cừu Yên Mị nói. "Cho dù anh có chữa được cho gia gia hay không thì cũng coi như là đến thăm gia đình tôi một lần đi. Sau này khi có việc gì sẽ tiện hơn".


"Khi nào tôi đến thì tiện", Tần Lạc hỏi. Người bệnh loại này nếu dùng thuốc ngay thì sẽ có tác dụng hơn vì khi mới bị thì cơ thể dễ dàng hồi phục hơn. Tuy có gấp gáp nhưng với hắn thì không có vấn đề gì vì mấy ngày hôm nay hắn cũng đang khá là nhàn rỗi. Hắn chỉ có mỗi việc phải tháp tùng gia gia vài ngày rồi sẽ quay trở lại Yến Kinh. Bên đó còn có công việc của đại quán tử đang chờ hắn.


"Đi lúc nào thì tiện cho anh?" Cừu Yên Mị hỏi lại.
"Đi luôn hôm nay thì hơn. Nếu chờ thêm vài bữa đến lúc tôi phải quay lại Yến Kinh thì sẽ hơi bất tiện", Tần Lạc trả lời.
"Vậy thì phải phiền anh rồi", Cừu Yên Mị lấy làm vui mừng nói.


Tần Lạc bắt tay vào chuẩn bị ngay lập tức. Hắn lên gặp và nói chuyện với Lâm Hoán Khê trước, rồi quay ra chào gia gia hắn trước khi lên đường.
Nghe Tần Lạc kể qua về sự tình và nói sẽ đi ngay, Tần Tranh nhíu mày: "chứng bệnh này sao mà chữa được".


"Không thể chữa được ư?" Tần Lạc sửng sốt hỏi. Chẳng lẽ gia gia cũng biết về chứng bệnh này.


"Ba mươi năm trước đây ta đã từng thử rồi", Tần Tranh nói. "Nhưng dù sao con cũng đã hứa với người ta rồi thì cứ lên đường thử một lần xem sao. Biết đâu được là tuy ta thất bại nhưng 30 năm sau đó cháu ta lại sẽ thành công?"