Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 195: Anh hãy cút xuống địa ngục

Tần Lam mở phong thư ra, móc ra một bức ảnh. Trong bức ảnh có người trẻ tuổi, có người già còn có cả mấy đứa trẻ. Nàng không biết một ai trong những người này.


Những người này có một đặc điểm chung: Sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Thoạt nhìn giống như người mắc bệnh lâu ngày, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đau khổ, trông rất yếu ớt.


Đau lòng nhất là một là một bé gái nhỏ tuổi, đầu trọc lốc, trên trán có một nhúm tóc màu vàng chanh giống như tóc nhuộm.
Nhìn cô bé bản tính phụ nữ của Tần Lam nổi lên, tâm trạng vô cùng đau xót cùng thương tiếc.
"Bọn họ là ai?" Tần lam chỉ vào người trong bức ảnh hỏi.


"Là ai? Có chuyện gì ư? Em không nhận ra hả?" Lý Quốc Tân cười nhạt nói: "Vì chúng ta cũng có chút tình nghĩa vợ chồng, anh nguyện ý giải thích cho em hiểu".
"Bọn họ là người dùng sản phẩm của Thân Tâm, cũng là khách hàng của chúng ta. Nói thế em đã hiểu chưa" Lý Quốc Tân cười ha hả nói.


Lý Quốc Tân cầm tấm ảnh trong tay Tần Lam, chỉ vào một bà già trong ảnh nói: "Em xem, bà lão này đã hơn sáu mươi tuổi. sau khi ăn sản phẩm Thân Tâm của chúng ta đã bị bệnh liệt giường đã hai năm. Còn nữa đứa bé này lớn tuổi hơn Bối Bối nhà chúng ta nhưng em hãy nhìn nó có lớn hơn Bối Bối bao nhiêu không?"


Lý Quốc Tân thở dài nói: "Tên đứa nhỏ này là Lý San San. Anh có tới nhà nó mấy lần. Nó là một đứa bé rất đáng yêu. Đáng tiếc bây giờ nó không thể ra ngoài nhìn thấy ánh ắng mặt trời. Khi nó ra ngoài gặp gió thổi, sẽ thổi tung tóc của nó. Ôi, cuộc đời nó coi như xong rồi".


Lý Quốc Tân yên tâm nhét tấm ảnh vào tay Tần Lam, anh ta không lo lắng chuyện nàng sẽ tiêu huỷ chứng cớ này. Anh ta nhìn Tần Lam vẻ âu yếm nói: "Bố mẹ Lý San San đều là giáo viên tiểu học, khi con gái họ gặp phải chuyện này, bọn họ vô cùng đau xót. Bọn họ vốn định kiện em ra toà nhưng anh đã tới thương lượng với bọn họ. Anh nói bọn họ hãy suy nghĩ kỹ, cháu bé bị như vậy chúng ta nên nỗ lực tìm cách cứu cháu bé. Bây giờ bà chủ của chúng tôi tình nguyện chịu trách nhiệm về chuyện này, nguyện ý bỏ tiền ra chữa bệnh cho con gái của hai người. Nếu như hai người kiện bà chủ công ty, bà chủ phải ngồi tù, lúc đó con cái hai vị sẽ làm sao? Ai sẽ trả tiền viện phí chữa bệnh cho cháu bé? Ai sẽ bồi thường cho hai vị? Công ty chúng tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn, công ty phá sản, tất cả tiền bạc cũng tiêu tan".


Lý Quốc Tân nhìn Tần Lam nói: "Lam Lam, em thấy đó anh đối với em rất tốt. Anh không muốn em bị tổn thương gì cả".


"Anh có ý gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cái đó thì có liên quan gì tới tôi?" Tần Lam phẫn nộ nói. Sự việc xảy ra trước mắt nàng làm nàng không thể ngờ đây chính là người đàn ông mấy năm trước nàng đã yêu một cách điên cuồng, được vô số sinh viên nữ yêu thích lại là người đàn ông táng tận lương tâm như vậy.


"Lam Lam, sao em có thể nói như vậy? xí nghiệp Thân Tâm của chúng ta, em mới là đại diện hợp pháp. Chủ sở hữu công ty mang tên em. Tất cả các hợp đồng đều do em ký kết. Làm gì có chuyện không liên quan tới em?" Lý Quốc Tân ra vẻ đau lòng nói.


"Tôi ký kết lúc nào? Lúc nào tôi cũng để anh ký kết. Tôi làm gì có để anh đi làm cái chuyện hại người thế này. Việc này căn bản không liên quan tới tôi".


Lý Quốc Tân lắc đầu anh ta lại mở cặp da màu đen lấy ra một tập tài liệu, mở phần cuối có ký tên nói: "Em xem ở day có chữ ký. Trên đó còn có chữ ký Tần Lam của em. Bút tích của em còn rõ ràng thế này, cho dù em tìm chuyên gia có uy tín nhất thế giới này kiểm tra lại, bọn họ vẫn khẳng định đó là chữ ký của em"


"Hơn nữa nếu không có chữ ký của em liệu anh có thể để xí nghiệp sản xuất ra sản phẩm đó không? Nếu như không có chữ ký của em, anh có thể lấy được chứng nhận chất lượng cho sản phẩm đó không?"


Hai mắt Tần Lam đỏ ngầu, nàng nhìn chằm chằm Lý Quốc Tân, thanh âm run rẩy: "Lý Quốc Tân, anh đang lợi dụng tôi".


Tần Lam nhận ra những hợp đồng này. Đây là những hợp đồng Lý Quốc Tân mang đến cho nàng ký lúc nàng mang thai. Lúc đó Lý Quốc Tân còn chưa bộc lộ bản chất của anh ta. Lúc đó anh ta thực sự là người chồng có trách nhiệm. Hơn nữa lúc đó Tần Lam hoàn toàn tin tưởng anh ta.


Một người phụ nữ sao có thể nghi ngờ chính người thân của mình? Một người phụ nữ đang mang thai sao có thể nghi ngờ bố của đưa con trong bụng mình bầy ra các hợp đồng để bẫy mình?
Ngay lúc này Tần Lam tức giận đến run người. Hình như tất cả sức lực của nàng đều tan biến hết.


Nàng cứ tưởng rằng trước khi anh ta phản bội nàng bọn họ đã có tình yêu thực sự nhưng bây giờ nàng mới biết được ngay từ đầu anh ta đến với nàng là có dụng ý xấu.
Đối với một người phụ nữ mà nói còn có chuyện gì tuyệt vọng hơn chuyện này?


"Thực ra không phải là anh lợi dụng" Lý Quốc Tân giải thích. "Có ai muốn xảy ra chuyện như vậy không? Trước đây anh chỉ muốn tiêu thụ được sản phẩm, kiếm ít tiền. Dù sao đây cũng là sản nghiệp của hai vợ chồng chúng ta nhưng khi xảy ra chuyện như vậy chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm".


"Tại sao sản phẩm như vậy vẫn nhận được chứng nhận chất lượng sản phẩm? Tại sao anh không tiến hành giai đoạn thí nghiệm trước khi xuất xưởng?" Tần Lam hỏi.


"Cái này đương nhiên dựa vào mối quan hệ của em. Bố em là người tôn quý. Đối với hệ thống kiểm dịch y tế, khi anh cầm hợp đồng có ký tên của em, còn có ai không nể mặt đây? Hơn nữa sản phẩm cũng trải qua các bước kiểm tra rất nghiêm ngặt. Xảy ra chuyện này thì chỉ có thể trách số mệnh của chúng ta không tốt thôi".


"Số mệnh không tốt? Cái cớ đó mà anh cũng viện ra được sao? Số mệnh của anh không tốt, còn những nạn nhân đó thì sao? Bọn họ là gì? Bọn họ cũng tự nhận là xui xẻo ư? Tại sao người khác không mắc phải chuyện này mà anh lại gặp phải chuyện này?"


"A, Tần Lam, em nói vậy không đúng rồi. Đây là công ty của em… anh chỉ là một nhân viên của em. Nếu như lúc ban đầu công ty mang tên anh bây giờ anh không tới tìm em, đúng vậy không? Anh cảnh cáo em dù bây giờ anh dùng tiền ngăn chặn bọn họ tố cáo nhưng nếu anh bảo cho bọn họ biết em không muốn tiếp tục chịu trách nhiệm chuyện này…lúc đó bọn họ gây ra chuyện gì anh cũng không biết được".


"Ai da, thật đáng tiếc. Tần gia là một cái tên danh tiếng. Chỉ cần nhắc tới đại danh của Tần lão gia, ở phương nam này ai ai cũng phải kính nể. Nhưng nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, em nghĩ gia đình em vẫn giữ được danh tiếng sao? Gia đình em là thế gia Trung y trăm năm nay, đúng không? Danh tiếng sẽ bị phá huỷ, không bao giờ gượng dậy nổi. Nếu như để Tần lão gia biết em làm ra cái chuyện thương thiên hại lý này, em nghĩ ông còn nhận một người con gái như em sao? Còn nữa em hãy cân nhắc cho kỹ, nếu như gia đình em biết chuyện này, mọi người trong Tần gia có còn nhận em nữa không?"


"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cuối cùng Tần Lam cũng tỉnh táo lại. Lúc này nàng cần phải nói chuyện rõ ràng với tên mặt người dạ thú kia.
Nàng không ngờ Lý Quốc Tân lại giở thủ đoạn đó với nàng. Nàng có thể không cần danh tiếng của bản thân mình nhưng nàng không thể không quan tâm tới danh dự của Tần gia.


Tần gia là thế gia Trung y trăm năm, đời đời truyền thừa y bát vì giữ gìn danh dự của Tần gia, mỗi đời Tần gia đều nỗ lực rất lớn. Ngay cả người cháu trai khi còn nhỏ tuổi, thân mắc bệnh trọng vẫn bị ông nội bắt học Trung y, chỉ sơ xẩy một chút sẽ bị giáo huấn nghiêm khắc.


Nếu như chuyện này bị phơi bày trên các phương tiện truyền thông, danh dự của Tần gia sẽ bị huỷ. Không chỉ có danh tiếng của Tần gia bị huỷ hoại, công ty mới lập của nàng cũng đi đứt, ngay cả công ty của anh trai Tần Hạ, bệnh viện tư của chị dâu cũng bị ảnh hưởng lớn, còn có cả nghiệp đoàn Trung y của Tần Lạc…


Chiêu này thực sự rất độc ác!
"Thực tế anh cũng phải là người vô tình như vậy. Dù bất kỳ điều gì xảy ra anh cũng vẫn là bố của Bối Bối, đúng không?" Lý Quốc Tân muốn ôm Tần Lam nhưng bị nàng đẩy ra.


"Dù sao chúng ta cũng có tình nghĩa vợ chồng, anh không thể để gia đình em lâm vào hoàn cảnh như vậy. Nếu như em có thể giúp anh có được phương thuốc Kim Hạp bí truyền, anh sẽ tiêu huỷ tất cả chứng cớ, trả lại em tất cả các tài liệu có chữ ký của em, thế nào?"


"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh? Sao tôi có thể tin anh được? Khi anh có được phương thuốc Kim Hạp, anh lại muốn các phương thuốc khác thì sao? Lòng tham của anh tôi đã lĩnh giáo đủ rồi" Tần Lam cười nhạt nói.


"Không phải anh đã nói với em sao? Anh sẽ đưa trả lại tất cả chứng cớ cho em. Hơn nữa anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ với các nạn nhân, để bọn họ vĩnh viễn không buộc tội em được" Lý Quốc Tân nói. "Hơn nữa anh có điều không hiểu gai đình em có nhiều phương thuốc bí truyền như vậy. Tần lão gia có thể cho chúng ta một ít cũng đủ cho chúng ta cả đời sống sung túc. Tại sao hết lần này tới lần khác ông ấy chỉ muốn bo bo giữ lấy đơn thuốc? Không phải bởi vì em chỉ là con gái, ông ấy muốn giữ những đơn thuốc đó cho cháu trai của mình sao?"


"Cũng may tôi vẫn chưa giao phương thuốc đó cho anh" Tần Lam cười cay đắng nói. Bây giờ nàng cảm thấy thực sự may mắn.
Người tốt nắm giữ nhiều tiền bạc có thể tạo phúc bốn phương. Người xấu lắm tiền nhiều của, chúng có thể gây hoạ khắp nơi.
Đương nhiên Lý Quốc Tân thuộc về loại người thứ hai.


"Lam Lam, em không cần phải nói những lời châm chọc đó. Chuyện của em đã rất rõ ràng, em cứ suy nghĩ cẩn thận đi. Anh biết Tần gia của em là một thế lực lớn, một người nhỏ bé như anh không thể trêu vào thế nhưng em đừng ép anh tới mức cá chết lưới rách. Anh khác với em, anh còn là một thằng lưu manh. Anh hiểu rõ hơn em gia đình em rất coi trọng danh tiếng gia đình".


"Thôi được, bây giờ anh về Thâm Quyến trước. Nếu em có được phương thuốc bí truyền cứ gọi điện cho anh, chúng ta sẽ tiến hành trao đổi. Trong tay em có thứ anh muốn, trong tay anh có thứ em muốn, nói vậy chắc Tần gia em càng phải quan tâm tới vấn đề này hơn".


Lý Quốc Tân cười với Tần Lam rồi hắn cầm túi của mình rời đi.
Khi âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng "bịch", Tần Lầm mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế.
Làm gì bây giờ?


Sau khi ngồi ngây người một lát, Tần Lam móc túi lấy điện thoại bắt đầu gọi điện, nàng nói: "Tần Lạc hả? Bây giờ cháu có thời gian không? Cô có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng cháu".