Trong một số tiểu thuyết huyền huyễn nhân vật nam chính khi sinh ra đều có đại kim quang xuất hiện, hồng quang chợt ẩn chợt hiện còn không cũng phải có Thất Tinh bắc đẩu xuất hiện, sấm sét liên tục kéo dài.
Nếu như bạn lặng lẽ được sinh ra, bầu trời trong xanh nắng ấm, gió thổi hiu hiu, trong đất trời không có dị tượng nào trợ oai cho bạn sau này bạn đi ra ngoài sẽ không được người thiên hạ nể trọng.
Tần Lạc sinh ra vào một buổi chiều đầu mùa hè. Thời điểm đó thời tiết không nóng cũng không lạnh. Ngày hôm đó thực sự là một ngày bình thường như bao ngày khác trong năm.
Thế nhưng có một số việc bất thường làm cho Tần Lạc bất phàm hơn so với người khác. Đó là lúc giữa trưa xuất hiện một cơn mưa thế nhưng cơn mưa giảm dần sau nửa giờ rồi ánh nắng chói chang bắt đầu xuất hiện.
Đây chính là mưa mặt trời.
Tần Lạc được sinh ra thuận lợi, hai bàn tay Tần Lạc nắm chặt lại. Sau khi người y tá kiểm tra toàn bộ cơ thể Tần Lạc cũng như lòng bàn tay hắn không phát hiện ra bất kỳ ảnh hưởng nguy hiểm nào của các loại thuốc ngừa thai, lại càng không phải hô to: "Tiểu Dạng, muốn giết chết ta, không dễ dàng như vậy" vân vân.
Đương nhiên bố Tần Lạc cũng rất ít khi sử dụng loại thuốc tránh thai có dược chất ảnh hưởng tới sức khoẻ người phụ nữ này.
Khi người y tá phụ đẻ bế Tần Lạc, bà ta vui mừng chỉ vào vật nhỏ ở khoảng giữa hai đùi Tần Lạc nói: "Tần tiên sinh, chúc mừng. Là con trai".
Lúc đó Tần Hạ, bố Tần Lạc cũng không phát hiện ra điều dị thường của con mình, chỉ khi Tần Tranh bế cháu mình mới phát hiện ra cháu mình có điều bất thường.
"Tại sao da của đứa bé này lại đỏ như vậy?" Tần Tranh hỏi. Đúng thế khi Tần Lạc vừa mới sinh ra, cả người trơn nhẵn, da tay đỏ giống như lợn sữa bị quay chín.
"Đó là màu đen chứ" Tần Hạ nói. Dù xuất thân từ thế gia Trung y Tần Hạ thực sự không có hứng thú với với Trung y của bố mình. Nhưng thực ra ông cũng làm lợi cho bố của mình khi tiến hành buôn bán dược liệu và dược phẩm. Vào lúc đó buôn bán dược liệu là ngành mang lại lợi nhuận kếch xù, nhà nước lúc đó cũng không giám sát ngành này. Dù là một người bình thường tham gia vào ngành này cũng kiếm bộn tiền.
"Thúi lắm, tao còn không biết phân biệt màu đỏ hay đen sao?" Tần tranh tức giận mắng.
"Để cho mày học một ít kiến thức Trung y thế mà mày lại không biết gì. Ngay cả chăm sóc con mình cũng không biết. Làm bố cái kiểu gì vậy?"
Vào thời gian đó khi Tần Lạc chưa trưởng thành để thừa kế y bát của Tần Tranh, trong lúc đó Tần Hạ lại không muốn tiếp nhận, điều này cứ canh cánh trong lòng Tần Tranh.
Dù Tần Tranh phát hiện cháu mình khác thường nhưng sau khi kiểm tra chi tiết cũng không phát hiện ra thể chất Tần Lạc có bất kỳ thay đổi nào.
Vì Tần Lạc là cháu trai duy nhất trong Tần gia nên Tần Tranh đặc biệt coi trọng. Thậm chí ông còn lo rằng mình chẩn đoán sai lầm nên ông đã nhờ các thiết bị y tế trong bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa, kết quả vẫn không phát hiện ra cơ thể Tần Lạc có vấn đề gì.
Tần Tranh cũng phát hiện ra một vài khiếm khuyết nhỏ. Tần Lạc không khóc, không hiếu động, thể chất nhìn rất yếu đuối.
Thể chất suy nhược thì sao nào? Tần gia là thế gia Trung y, Tần Hạ lại là ông chủ buôn bán dược liệu. Linh chi trăm năm, nhân sâm ngàn năm cũng có cất giữ một ít trong kho.
Cháu trai của ông hoàn toàn có thể lớn lên trông như một củ cải trắng mập mạp.
Nếu bạn đã sinh ra trong Tần gia, bạn sẽ không phải chịu thiệt thòi gì.
Thế nhưng dù đã bồi bổ nhiều năm, thể chất Tần Lạc không được tăng cường mà ngược lại ngày càng suy yếu, dương thịnh âm hư. Thể chất hắn thuộc về tính Vượng Hoả.
Bị ngọn lửa bừng bừng này thôn tính, các cơ quan trong cơ thể trở nên suy nhược và không phát triển. Hơn nữa mạch tượng của Tần Lạc rất kỳ lạ. Nhiễm nhiệt thì trở nên hỗn loạn vô cùng, nhiễm lạnh thì lại trở nên ôn hoà.
Tần Tranh là "Dược Vương", cả đời ông cứu người vô số nhưng với bệnh tình của cháu mình thì bó tay, không có biện pháp nào. Cảm giác bất lực này vô cùng đau xót thực sự đã làm ông phải chịu gánh chịu sự thất bại và đả kích rất lớn.
May mắn Tần Lạc tương ngộ cao nhân, được tặng hai cuốn cổ thư: Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm và Dẫn Thể Thuật. Một trúc cơ, một luyện thể cả hai hỗ trợ lẫn nhau mới có giữ được cái mạng nhỏ của Tần Lạc tới ngày nay.
Tần Lạc ôm Lâm Hoán Khê hắn nhỏ nhẹ kể lại mọi chuyện của mình cho nàng nghe.
Lâm Hoán Khê mê mẩn nghe, nàng không ngờ một lần nữa lại nảy sinh cảm xúc với người chồng ít tuổi của mình, đã gặp phải đại kiếp như vậy, số mệnh gian nan như thế. Thậm chí chỉ thiếu chút nữa đã từ giã cõi đời này từ rất sớm.
"Loại bệnh này khác hẳn với những căn bệnh thông thường, trăm năm hiếm gặp. Khi anh cùng ông đi bái phỏng danh y, có nghe một người già nói năm đó vào thời Mãn Thanh cũng có một người mắc bệnh này. Người đó là Bối Lặc thừa kế, gia thế hùng mạnh nhưng người đó không thế sống qua tuổi mười tám".
Tần Lạc nồng nàn nhìn Lâm Hoán Khê nói: "Loại bệnh này chỉ tạm thời khống chế, không có thuốc chữa khỏi. Nói cách khác anh chỉ có thể…đừng, em bịt miệng anh làm gì? chúng ta đều là người hành nghề y, thường xuyên tiếp xúc với chuyện sinh, tử, sao em vẫn chưa thông suốt?"
"Em đã thông suốt với người khác, với anh thì không" Lâm Hoán Khê nói.
Mặc dù câu này của nàng khá ích kỷ nhưng đây chỉ tâm lý chung của phụ nữ.
Trong bệnh viện hàng ngày đều có người sinh ra, người chết đi. Bạn có thấy bao nhiêu người vì sự sinh tử của người khác mà vô cùng bi thương, khóc đến chết đi sống lại?
Nhưng khi tai nạn rơi xuống đầu mình, cảm giác đau khổ, đau xót cũng chỉ bản thân mình với cảm nhận được. Lúc đó mới có thể giải thích được tâm trạng tuyệt vọng trong câu nói: Không có thì mới hiểu được thế nào là mất đi" về động đất Đường Sơn.
"Bởi vì căn bệnh này nên từ trước tới nay anh không dám có tình cảm gì với bất kỳ người con gái nào. Em xem anh đẹp trai không? Gia đình anh có xe Mercedes-Benz, có biệt thự, còn có nhà xưởng, anh là mẫu người nhiều cô gái rất thích. Trừ em ra, không phải không có người con gái nào thích anh. Nhưng anh tuyệt đối cự tuyệt các cô ấy" Dù sao nói khoác cũng không ai tính thuế, da mặt Tần Lạc cũng dầy để hắn khoe khoang về bản thân hắn như vậy.
"Kỳ thật, từ khi anh còn chưa sinh, ông anh đã định chuyện hôn nhân cho anh. Lần này anh tới Yến Kinh thực sự cũng vì chuyện của cô gái đó" Tần Lạc nói. "Anh cảm thấy với tình trạng sức khỏe của mình sẽ làm liên lụy tới người khác. Hơn nữa cho tới lúc đó hai người bọn anh vẫn chưa từng gặp mặt, chứ đừng nói tới có tình cảm với nhau. Lần này anh tới Yến Kinh chính là để thối hôn".
Trong đầu Tần Lạc lại hiện lên vẻ xinh đẹp, kiều diễm cùng vẻ mặt lãnh đạm của Văn Nhân Mục Nguyệt, sắc mặt thờ ơ của nàng khi nói: "Tôi là người máy", dáng vẻ vô cùng đáng yêu đó làm tim Tần Lạc đập loạn xạ.
Phải là một người tài hoa cùng gia thế gia đình mới có thể tương xứng với cô gái đó sao?
Tần Túng Hoành?
Bạch Phá Cục?
Tần Lạc thầm nghĩ có lẽ ở Yến Kinh không tìm ra người thứ tư có thể sánh bước cùng nàng mà không cảm thấy tự ti.
Đương nhiên người thứ ba chính là Tần Lạc.
"Cô ấy nhất định rất xinh đẹp" Lâm Hoán Khê dịu dàng nói.
"Đúng, cô ấy rất đẹp, giống như em vậy" Tần Lạc gật đầu. "Anh vốn tưởng chỉ nguyện ý theo đuổi y thuật, anh có thể ở lại Yến Kinh làm giảng viên, hoặc làm một thầy thuốc, anh sẽ truyền dạy cho đệ tử của mình, chữa bệnh cho càng nhiều bệnh nhân càng tốt thế nhưng anh đã không thể làm được như vậy".
Trong bóng đêm ánh mắt Tần Lạc loé lên, trong mắt hiện lên tình cảm sâu đậm, hắn nói: "Không ngờ anh được gặp em vì thế anh nhất định vượt qua kiếp nạn của mình".
Có người nói mỗi một đứa bé trai chính là thiên sứ chơi mạt chược trên trời. Khi đứa trẻ đó yêu thương một bé gái nào đó nó sẽ bẻ gãy đôi cánh của mình và xuống trần gian.
Vì lý do đó người con gái được thiên sứ yêu thương phải che trở cho người đó, không nên mắng lại, càng không được cắn hay kéo tay người đó, phải nấu cơm, giặt quần áo, xoa bóp cho người đó, phải sinh ra một bé trai giống người đó.
Đây là lần đầu tiên Tần Lạc chủ động bộc lộ tâm tình với Lâm Hoán Khê, hơn nữa còn trong tình trạng loã lồ. Lần trước dù bọn họ đã đột phá qua bước quan trọng nhất trong mối quan hệ nam nữ, Tần Lạc vẫn không nói với Hoán Khê câu: Anh yêu em.
Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự được ba chữ: Anh yêu em. Nếu như ba chữ này phát ra từ miệng người đàn ông yêu thương của mình thị bọn họ càng không thể kháng cự lại.
Dù Tần Lạc không thực sự nói ra ba chữ đó nhưng thâm tình của hắn đã thể hiện điều đó. Ánh mắt nóng bỏng của hắn cũng đã biểu lộ ý nghĩ chân thật của hắn.
Giây phút này Lâm Hoán Khê cũng cảm thấy xúc động, hơn nữa nàng càng cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.
Bất chấp bản tính rụt rè vào lúc này Lâm Hoán Khê muốn thể hiện khát vọng yêu thương của một người phụ nữ.
Lâm Hoán Khê ngẩng đầu nàng chủ động hôn lên đôi môi không lấy gì làm thơm tho của Tần Lạc.
Ban đầu nàng chỉ chạm nhẹ vào môi Tần Lạc nhưng khi Tần Lạc bắt đầu đáp trả nàng cũng nhiệt tình, hai tay nàng vươn ra ôm cổ Tần Lạc, nàng nồng nhiệt hôn hắn.
Không thể không nói Lâm Hoán Khê học rất nhanh. Thời kỳ đầu kỹ thuật của nàng còn chưa tốt. Khi hai người hôn nhau vẫn va phải răng của nhau, không phối hợp hài hoà.
Nhưng dưới sự hướng dẫn hết lòng cùng những buổi thực hành bây giờ kỹ thuật của nàng đã thành thục, khéo léo, đôi khi nàng còn có những tiểu xảo kích thích cảm giác của Tần Lạc.
Sau một lúc hai người thở hổn hển, cả hai mới lưu luyến tách rời ra. Vừa mới ăn vụng trái cấm, những người con trai, con gái trẻ tuổi luôn có khát vọng dính chặt vào nhau càng nhiều càng tốt.
"Căn bệnh này không có phương pháp chữa trị sao?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"Cũng có, nhưng phương pháp trị liệu này chưa có bất kỳ ai trải qua, không biết có hữu dụng không. Hơn nữa loại thuốc dẫn đó cũng vô cùng quý hiếm trên thế gian này. Không có duyên phận, cả đời có khi cũng không tìm được" Tần Lạc nói.
"Là cái gì vậy?" Mắt Lâm Hoán Khê sáng lên. Chỉ cần có một cơ hội mong manh, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Bởi vì thể chất của anh thộc về thiên dương chi mạch vì thế phải tìm được vật chí âm để tiến hành trung hòa. Vật chí âm chính là động vật trời sanh chí âm hoặc các vật cực phẩm khác. Cực kỳ hiếm có" Tần Lạc khổ não nói.
Kỳ thật trong y học bí truyền Tây tạng còn một phương thuốc bí truyền là có thể dùng thân thể một người phụ nữ chí âm để dung hòa thế nhưng thiên hạ bao la người phụ nữ chí âm lại càng hiếm gặp hơn.
Hơn nữa Tần Lạc lo là nếu tìm được một người phụ nữ như vậy nhưng người đó là một phụ nữ trung niên hay là một bà già cốc đế, chẳng lẽ hắn cũng muốn hiến thân sao?
Cực kỳ hoang đường!
Lâm Hoán Khê nắm tay Tần Lạc nói: "Em tin tưởng chúng ta nhất định sẽ tìm được vật như vậy. Cho dù chúng ta phải nỗ lực như nào cũng phải tìm được".
Tần Lạc cười gượng: "Nếu như không tìm được thì sao?"
"Cho dù không tìm được cũng không có vấn đề gì" Lâm Hoán Khê dũng cảm đón nhận ánh mắt của Tần Lạc nói: "Em nghĩ cho dù là bậy giờ hay là mai sau em cũng không bao giờ hối hận vì đã thương yêu anh".
Tần Lạc không ngờ sự thẳng thắn của hắn đã nhận được sự chân tình của chị Lâm