Ngồi trong xe Hummer, Tần Lạc mê mẩn ngắm khẩu súng lục màu đen trong tay.
"Tại sao lại gọi khẩu súng này là Tiểu Hắc? Tôi thấy cái tên này không uy phong. Gọi là Hắc Ưng có được không? Hay gọi là Súng Truy Hồn Đọat Mệnh?" Tần Lạc quay sang hỏi Ly.
Ly liếc mắt nhìn khẩu súng trên tay Tần Lạc rồi nói: "Hỏa Dược không chỉ là một tay súng thần, mà còn là một cao thủ chữa súng. Tiểu Hắc là khẩu súng đầu tiên anh ta sửa được, dùng cho tới tận bây giờ. Cho tới khi tặng anh khẩu súng này, anh ta chưa từng trao đổi súng".
Dừng lại một lát rồi Ly nói tiếp: "Hỏa Dược có nuôi một con chó ngao, nuôi được sáu năm. Tên của nó là Tiểu Hắc".
"Tiểu Hắc ư?" Tần Lạc hỏi. Hắn đương nhiên hỏi về con chó ngao đó.
"Chết rồi. Khi Hỏa Dược trúng mai phục nó đã nhảy lên đỡ đạn cho Hỏa Dược" Giọng nói của Ly buồn buồn.
Ngay cả động vật cũng biết giữ nhà, bảo vệ chủ nhân. Loài người chúng ta thì đang làm gì?
Tần Lạc trầm tư một lát rồi cười nói: "Cái tên Tiểu Hắc này cũng hay lắm. Sau này tôi cũng gọi nó là Tiểu Hắc".
Ly không nói gì nữa chăm chú lái xe.
Không biết tại sao tốc độ của xe cũng không nhanh lắm, xe chạy chậm như tâm tình của Ly lúc này.
Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, Tần Lạc mở cửa xe, hắn chợt nhớ ra quay đầu nói với Ly: "Tối mai tôi sẽ về nhà. Chúc cô ngày tết vui vẻ".
"Cám ơn" Ly nói. Vẻ mặt của nàng rất bình thản không giống với vẻ mặt thường ngày của nàng chút nào.
Như trước kia hoặc là nàng sẽ hung hăng chửi mắng Tần Lạc mấy câu, hay hai người sẽ đấu khẩu mấy câu sau đó nàng lái xe phóng như bay.
"Sao vậy?" Tần Lạc xuống xe nhưng hắn chưa rời khỏi mà hắn ghé đầu vào cửa xe hỏi.
"Ngày mai, tôi phải ra ngoài thi hành nhiệm vụ" Ly nói.
"Ngày mai? Sắp đến tết rồi tại sao vẫn phải đi làm nhiệm vụ?" Tần Lạc sốt ruột hỏi. Hắn không biết tại sao tự nhiên hắn cảm thấy lo lắng cho cô gái này.
"Có ai quy định ngày tết không phải đi làm nhiệm vụ không?" Ly hỏi lại.
"…" Tần Lạc há hốc mồm không trả lời được.
Đúng vậy, có ai quy định như vậy không?
Liệu kẻ thù có lợi dụng ngày tết ra tay phá hoại không?
Một người lính có vì ngày tết sắp đến mà từ bỏ nhiệm vụ, an tâm đón mừng năm mới không?
Vào đêm giao thừa trong khi bạn và gia đình đoàn tụ, uống rượu ngồi xem các chương trình đăc sắc trên ti vi. Liệu có ai nghĩ tới trong lúc đó có những người đang ôm súng tuần tra trong giá rét nơi rừng rậm, núi cao, hoặc cả người tê cóng trên trận địa trên núi cao?
Đây là một tổ chức khổng lồ. Chỉ có một số người có may mắn được ở nhà đón xuân hay xuất hiện trên truyền hình chúc tết khán giả còn đại bộ phận phải túc trực ở vùng biên giới, hải đảo. Chỉ có thể thầm chúc người thân nơi phương xa năm mới mạnh khỏe, hạnh phúc.
Tần Lạc cảm thấy u buồn, hắn hỏi: "Không đi có được không?"
"Tôi không đi thì người khác phải đi".
Đúng vậy nàng không đi người khác sẽ phải đi.
Nếu thế ai sẽ đi bây giờ?
"Xem ra lần này sẽ có người gặp tai họa rồi" Tần Lạc cười nói: "Cô ra tay với tôi tàn nhẫn như vậy. Chắc chắn sẽ không khách khí với kẻ thù đúng không?"
"Cho tới bây giờ tôi cũng không khách khí" Ly nói.
"Vậy là tốt rồi, Cô cứ tàn nhẫn đánh chúng như vậy" Tần Lạc khuyến khích nàng.
"Sang năm gặp lại" Ly nói.
"Sang năm gặp lại" Tần Lạc gật đầu.
Cho tới khi chiếc Hummer đã chạy xa tít, Tần Lạc vẫn dứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
"Nhất định phải sống sót quay về" Tần Lạc thì thào.
Khi Tần Lạc tới cổng biệt thự Lâm gia, hắn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở cạnh tường bao biệt thự. Tay người đó cầm thuốc lá, gương mặt tiều tụy, nhìn chăm chăm vào cánh cổng nhưng hình như không định đi vào.
"Anh tìm ai? Tần Lạc đi tới hỏi.
"Cậu là ai?" Người đàn ông trung niên cảnh giác nhìn Tần Lạc hỏi lại. Ông ta đưa mắt nhìn vào bên trong biệt thự Lâm gia thấy không kinh động tới người bên trong lúc này sắc mặt ông ta mới hòa hoãn trở lại.
"Tôi là Tần Lạc. Anh tìm Lâm gia gia à?" Tần Lạc hỏi.
"Không liên quan tới cậu" Người đàn ông trung niên ngang ngạnh nói một câu rồi chạy tới chiếc Mercedes-Benz màu đen ở gần đó, ông ta nhanh chóng lái xe ra khỏi tiểu khu.
Tần Lạc chăm chú nhìn theo hướng chiếc Mercedes-Benz chạy đi một lát sau hắn mới đi vào trong nhà.
Trong phòng khách không có ai, Tần Lạc nghĩ Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hóa Khê chưa đi làm về, hắn liền đi về phòng mình.
Sau khi đọc một đoạn cuốn Huyền Công Lục lão đạo sĩ tặng cho hắn, Tần Lạc lại lấy chuỗi hạt châu ra nghịch một lát, Tần Lạc cảm thấy buồn chán hắn liền đứng dậy mở computer.
Vừa truy cập vào QQ, Tần Lạc đã thấy nick của Lâm Hoán Khê đang nhấp nháy.
Tần Lạc bây giờ không phải là người ngây ngô nữa sau một thời gian tôi luyện trình độ computer của hắn đã vượt qua giai đoạn sơ cấp.
Hắn đã sử dụng thành thạo QQ, một câu hỏi xuất hiện trên màn hình: "Ông nội cậu có thích cái gì?"
"Tại sao lại hỏi vậy?" Tần Lạc gửi câu hỏi. Tốc độ đánh máy của hắn vẫn rất chậm.
Tần Lạc vốn cho rằng Lâm Hoán Khê không có ở đây, không ngờ cái avatar của nàng lại sáng lên, QQ (một chương trình giống zing chat) của Tần Lạc lại kêu lên "tít tít tít"
"Mua quà" Lâm Hoán Khê trả lời. Nàng đang nhiên đang online.
"Mua quà gì?" Tần Lạc hỏi.
Avatar của Lâm Hoán Khê lại sáng lên, sau đó nàng hỏi: "Ông thích cái gì thì mua cái đó".
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Trà".
Ông hắn có ba sở thích. Một là nghiên cứu y thuật, hai là uống trà, ba là nghe kinh kịch.
Tặng quà, chỉ có trà là phù hợp nhất.
Im lặng hồi lâu, Avatar của Lâm Hoán Khê lại sáng, nàng hỏi: "Còn cha mẹ của cậu?"
Tần Lạc mỉm cười hắn không ngờ Lâm Hoán Khê lại đáng yêu như thế. Dù vẻ bề ngoài của nàng vô cùng lãnh đạm, tâm trạng nàng lại rất khẩn trương. Trong lúc đi làm còn nghĩ xem phải mua quà tặng gì.
Không sai những người vợ không đẹp thường cảm thấy sợ hãi bố mẹ chồng.
"Chị không cần lo lắng. Ngày mai tôi và chị đi dạo phố, tôi sẽ nói cho chị biết nên mua gì" Tần Lạc cười nói.
"Tôi phải đi làm đây" Lâm Hoán Khê trả lời
Tần Lạc vừa gửi biểu tượng một nụ hôn đỏ hồng thì Avatar của Lâm Hoán Khê đã tắt làm cho hắn cảm thấy buồn bực.
Thường ngày Tần Lạc rất ít khi đi dạo phố. Cuộc sống của nàng chỉ quanh đi quẩn lại hai điều: Trường học, về nhà. Về nhà, trường học. Lúc này mối quan hệ của hai người vẫn trong tình trạng nửa kín nửa hở nhưng Lâm Thanh Nguyên rất vui mừng trước tiến triển này.
Vì thế nhiều lần Lâm Thanh Nguyên nói với Tần Lạc: Các cháu là thanh niên nên đi ra ngoài vui chơi. Suốt ngày ru rú ở nhà làm gì?
Thế nhưng ngoại trừ lần Tần Lạc lúc mới tới Lâm Hoán Khê dẫn hắn đi mua quần áo cùng điện thoai di động sau đó hai người hầu như không đi dạo phố cùng nhau. Tần Lạc và Vương Cửu Cửu lại đi dạo phố với nhau mấy lần.
Bởi vì cuối năm nên ở chợ rất đông người, Tần Lạc khệ nệ cầm túi to túi nhỏ đi theo Lâm Hoán Khê, Lâm Hoán Khê cũng cầm hai cái hộp. Thân thể hai người gần như dính sát vào nhau để tránh bị dòng người đẩy tách ra khỏi nhau.
"Tại sao có nhiều người thế?" Tần Lạc cười gượng nói.
"Sắp tới ngày tết" Lâm Hoán Khê nói. "Có ai không đi sắm tết không?"
"Mua. Lúc nào cũng mua" Tần Lạc cười ha hả nhìn Lâm Hoán Khê nói. "Chị có biết ngày hôm nay chị đã hỏi câu này bao nhiêu lần không?"
Lâm Hoán Khê tránh ánh mắt của Tần Lạc nói: "Nếu quên ai đó thì xấu hổ lắm".
Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi cứ nghĩ chị không hiểu chuyện của thế giới này chứ?"
Lâm Hoán Khê liếc mắt nhìn Tần Lạc, không nói gì.
Sau một hồi vất vả hai người mới ra khỏi chợ, Tần Lạc hỏi: "Chị có đói không? Chúng ta đi ăn cơm".
Tần Lạc cảm thấy hắn càng ngày càng giống như một người bạn trai. Lúc này đây hắn thường quan tâm chăm sóc sức khỏe, tình cảm của bạn gái.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Lâm Hoán Khê hỏi. Tính cách của nàng lại giống như một ngự tỷ. Bất kỳ cái gì cũng hỏi Tần Lạc trước, nàng coi Tần Lạc giống như em trai của mình.
"Chị thích ăn gì chúng ta ăn cái đó" Tần Lạc gượng gạo nói.
"Kìa?" Tần Lạc chỉ vào một phụ nữ mặc áo lông màu hồng từ bãi đỗ xe đi ra nói: "Kia có phải là Trần Hiểu Tuyết ở cùng học viện với chị không?"
Lâm Hoán Khê liếc nhìn và gật đầu.
Tần Lạc thấy một người đàn ông đi tới sau đó hai ngươi ôm nhau rất thân mật. Hắn cười nói: "Hình như cô ta lại thay đổi bạn trai. A, người đàn ông kia trông quen quen".
"Là chủ nhiệm học viện của tôi đó" Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc gật đầu nói: "Lần trước chiêu đãi phái đoàn đại biểu trường Daywoods hình như tôi có ăn cơm cùng với ông ta".
Một ý nghĩ bất chợt nảy đến trong đầu Tần Lạc, hắn kinh ngạc nhìn Lâm Hoán Khê hỏi: "Có phải người này là nguyên nhân chị bỏ trường?"
"Không có niềm vui trong công việc thì bỏ thôi" Lâm Hoán Khê không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tần Lạc cười gượng nói: "Cô ta thật xuất sắc, không tha cho bất kỳ người đàn ông nào".
Trần Hiểu Tuyết cũng nhìn thấy Lâm Hoán Khê đang đứng ở trên cầu thang chăm chú nhìn mình, cô ta cố ý ôm sát người bạn trai kéo tới bên đó.
"Ồ, không phải đây là Băng Sơn mỹ nhân Lâm Hoán Khê sao? Thế nào đã tìm được việc mới chưa?" Truyền Hiểu Tuyết hỏi xoáy. Trong mắt cô ta Lâm Hoán Khê nếu không dựa vào mối quan hệ của ông mình thì không bao giờ tìm được việc, chỉ có thể ở nhà gặm bánh mì.
"Tìm được rồi" Lâm Hoán Khê nhạt nhẽo nói.
"Thật vậy sao? Nếu đúng thế thì xin chúc mừng. Chức vụ gì?"
"Làm quản lý ở một công ty" Lâm Hoán Khê đáp.
"Oa. Đúng vậy sao? Thu nhập thế nào? Có bằng với ở trường không?" Trần Hiểu Tuyết cười ha hả hỏi, cô ta còn làm ra vẻ hạnh phúc dựa đầu vào vai người đàn ông kia.
"Lương một năm ba trăm vạn" Lâm Hoán Khê nói.
Trần Hiểu Tuyết chấn động, sắc mặt tái đi nói: "Chỉ mong cô thực sự tìm được việc làm".
Sau đó cô ta luống cuống kéo tay bạn trai đi khỏi, hai người đi như chạy, không cả kịp nói gì với Tần Lạc.
Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê tủm tỉm cười, Lâm Hoán Khê nói: "Không được cười".
Tần Lạc không nhịn được hắn cười một cách khoái trá.
"Cách tốt nhất trả thù một người là cho người đó biết bản thân mình đang tốt hơ so với người đó" Lâm Hoán Khê nói.
Thực tế lương hàng năm của Lâm Hoán Khê không phải là ba trăm vạn mà là ba mươi vạn, nàng chỉ thêm một số không vào đằng sau.
Lần đầu tiên Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê nói dối. Hắn không thấy chán ghét điều đó ngược lại hắn càng có cảm giác chân thật hơn. Trước kia Lâm Hoán Khê là người vô cảm, làm cho người khác có cảm giác mờ mịt nhưng thoáng cái nàng dã trở thành một người sống động ngay trước mắt hắn.
"Không sao" Tần Lạc trêu nàng. " Vì chị đã nói thế sang năm sẽ tăng lương cho chị".