Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 165: Anh dựa vào cái gì mà có thể cứu vãn Trung y?

Bầu trời sáng sủa, ánh nắng chói chang.
Tuyết lớn rơi cả tuần cuối cùng cũng dừng lại, Tần Lạc cầm xẻng quét tuyết. Nếu như không dọn sạch tuyết ra cống nước ở bên ngoài, đợi tới lúc chúng tự tan thì trong tiểu viện tử có thể nước chảy thành sông.


Lâm Hoán Khê đang nằm dưới mái nhà đọc sạch, là Tiểu Đoàn Viên của Trương Ái Linh. Đây là cô gái được gọi là "tiểu tư giáo phụ", độc giả của cô ta thực sự có rất nhiều. Tri thức nữ tính cơ hồ bị cô ta một mẻ bắt hết.


Lâm Hoán Khê trên người mặc mộ bồ đồ thể thao màu trắng, chân mang dép vải bông. Thân thể lười biếng dựa vào ghế mây, ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt xinh đẹp đang chuyên chú của cô ta, giống như là bức tranh được khảm vàng.


Lâm Hoán Khê là một cô gái cực kỳ an tĩnh, bởi vì mặc "chứng sợ nam" mấy năm, cơ hồ bỏ hết cả bạn bè ở bên cạnh.


Cho nên, trong mấy ngày vừa từ chức này, cô ta chỉ luôn ở trong nhà. Đọc sách, tập thể dục, giúp đỡ dọn dẹp phòng và một số việc trong nhà. Không thể không nói, đây là một cô gái hiền thê lương mẫu điển hình.


Đương nhiên, nếu như anh không hiềm cô ta quá trầm mặc.


Lâm Hoán Khê một mực không chịu nói nguyên nhân từ chức, Tần Lạc cũng không truy hỏi. Có điều, Tần Lạc tôn trọng quyết định của cô ta. Nếu công tác này đã không làm cô ta vui, vậy thì bỏ đi là lựa chọn tốt nhất.


Kỳ thực, với hoàn cảnh kinh tế hiện tại của Tần Lạc, cũng hoàn toàn không cần phải đi làm giáo sư mỗi tháng nhận vài ngàn đồng tiền lương. Nhưng, hắn thích nghề nghiệp của mình. Hơn nữa, hắn không bỏ được những học sinh đáng yêu đó, nhất là Vương Cửu Cửu.


Nhắc tới Vương Cửu Cửu, Tần Lạc lại có chút đau đầu. Hắn cũng không có cách nào phân rõ được quan hệ giữa hai người.
Quan hệ thầy trò? Có mấy lão sư có thể nhìn hết được cơ thể học trò?
Quan hệ yêu đương? Hình như không phải là như vậy.


"Chỉ có thể để thuận theo tự nhiên thôi." Tần Lạc bất đắc dĩ thầm nghĩ.


Lâm Hoán Khê khép sách lại, ngẩng đầu nhìn Tần Lạc đang bận bịu trong vườn, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Nhưng, giống như là sợ bị người ta phát hiện, nụ cười này rất nhanh liền biến mất.


"Nếu mệt rồi thì dừng lại nghỉ ngơi chút đi." Lâm Hoán Khê gọi Tần Lạc.
"Để xong việc đã." Tần Lạc nói, sau đó quét nhanh mấy khối tàn tuyến vào trong cống nước, rồi cầm xẻng bước tới mái hiên.


Tần Lạc đặt mông ngồi lên tay dựa của ghế mây, cầm cốc trà mà Lâm Hoán Khê đã chuẩn bị cho hắn lên uống một ngụm, nói: "Anh giới thiệu cho em một công việc nhé?"


"Hả?" Lâm Hoán Khê nghi hoặc hỏi. Đôi mắt ôn nhu xinh đẹp nhìn Tần Lạc, khiến Tần Lạc có cảm giác đê mê.
Đã là gái hai ba mươi tuổi rồi, không ngờ còn có thể lộ ra vẻ mặt thiên chân vô tà như vậy, đúng là cực phẩm.


"Là thế này..." Tần Lạc hơi chần trừ, suy nghĩ xem dùng từ gì mới không khiến cô ta hoài nghi quan hệ của mình với Lệ Khuynh Thành.
"Là Quốc Tế Khuynh thành hay là nghiệp đoàn Trung y?" Lâm Hoán Khê cất tiếng hỏi.
"Em biết rồi à?" Tần Lạc kinh ngạc.


Lâm Hoán Khê gật đầu, nói: "Giới truyền thông đưa tin suốt, gia gia cũng rất chú ý tới chuyện này."


Kỳ thực, không chỉ Lâm Thanh Nguyên chú ý. Lâm Hoán Khê cũng rất quan tâm tới việc này. Dẫu sao thì đây cũng là tổ chức Trung y mà Tần Lạc đứng đầu, hơn nữa hắn còn là hội trượng đệ nhất của nghiệp đoàn. Nếu lần này kế hoạch của nghiệp đoàn thất bại, nhất định sẽ khiến hắn bị đả kích.


Cũng may là khởi đầu vô cùng tốt đẹp. Chỉ đợi tổ chức này bắt đầu có thu hoạch và sản sinh lợi nhuận.
Sau khi tổ chức có lợi nhuận, nghiệp đoàn sẽ có thể vận chuyển bình thường, và không cần Quốc Tế Khuynh Thành phải rót tiền vào nữa.


"Vậy em sao đoán được anh và Quốc Tế Khuynh Thành có quan hệ?" Tần Lạc hỏi.


Lâm Hoán Khê ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, nói: "Tuy em chưa tiếp xúc với Lệ Khuynh Thành, nhưng cũng có chút lý giải về năng lực của cô ta. Nếu trước đây cô ta đã có phương thuốc như vậy, Quốc Tế Khuynh Thanh sớm đã được cô ta làm cho mạnh mẽ hơn rồi."


"Anh và gia gia trong bữa còn đã từng nói về vấn đề thuốc dưỡng da Kim Dũng. Chứng tỏ phương thuốc này là anh đưa ra. Ít nhất thì các ngươi là kiểu hợp tác gì đó, em cũng không biết rõ. Còn nữa, từ việc anh tham gia chụp hình quảng cáo cho phấn dưỡng da Kim Dũng cũng có thể nhận được một số tin tức.


"Em đoán không sai.Anh quả thực có cổ phần của Quốc Tế Khuynh Thành." Tần Lạc cười nói. Đúng là không thể xem thường bất kỳ cô gái nào. Lâm Hoán Khê bình thường trông có vẻ luôn thờ ờ với tất cả mọi việc, nhưng đúng là có một số chuyện không qua được mắt cô ấy.


"Ý của anh là muốn em đi làm công việc gì." Lâm Hoán Khê hỏi.
Tần Lạc cười nói: "Các này thì tùy em chọn. Bất kể là nghiệp đoàn Trung y hay là Quốc Tế Khuynh thành đều được cả."
"Vậy em tới nghiệp đoàn Trung y nhé!" Lâm Hoán Khê nói.


"Vì sao?" Tần Lạc hiếu kỳ hỏi.


Kỳ thực, hắn mon muốn Lâm Hoán Khê giúp hắn phụ trách việc ở Quốc Tế Khuynh Thành hơn. Nghiệp đoàn Trung y là một tổ chức mới, công việc rất nhiều lại rườm rà, hơn nữa còn phải giao tiếp với rất nhiều phía, giao cho cô ả đầy mánh khóe giao tiếp và cường hãn Lệ Khuynh Thành là thích hợp nhất.


"Em không thích cái tên Quốc Tế Khuynh Thành này." Lâm Hoán Khê nói.
"......"
Tần Lạc đột nhiên cảm thấy mình hình như vừa làm một chuyện rất ngu xuẩn.


Hắn kéo Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành vào làm việc cùng nhau, cái "băng hỏa nhị trọng thiên" này thực sự có thể thủy hỏa tương dung ư?
Chỉ mong sau này sẽ không xuất hiện sự tình hai cô nàng cầm dao chém nhau.


Tần Lạc đang kéo Lâm Hóa Khê vào lòng mình thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo chuông.
Trên màn hình hiện ra hàng số của Vương Dưỡng Tâm, bởi vì gần đây sự vụ bận rộn, Tần Lạc đúng là đã rất lâu rồi chưa liên lạc với hắn.


"Dưỡng Tâm, có việc gì vậy?" Tần Lạc nhấc điện thoại lên hỏi.
"Sư huynh, anh đang ở đâu vậy? Có rảnh không?" Vương Dưỡng Tâm cười hỏi.


"Ở nhà. Hôm nay không có việc gì cả." Tần Lạc trả lời. Hắn không phải là không có việc mà là đã đẩy hết mọi việc cho Lệ Khuynh Thành rồi.


Đương nhiên, nhìn Lệ Khuynh Thành giống như một cái máy cơ khí vận chuyển cao tốc không ngừng ban bố các loại hiệu lệnh, hắn cũng thực sự là không giúp được gì, cho nên dứt khoát không ở bên cạnh làm phiền cô ta.


Trong tiềm thức, Tần Lạc cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với cô ta.


Ăn tủy mới biết vị, từ sau lần Tần Lạc cởi quần áo của Lệ Khuynh Thành, hiên tại luôn không kìm được lòng mà nhìn lén ngực cô ta. Chuyển thằng em rục rịch ngóc đầu dậy thường xuyên phát sinh.


"Vậy anh đến Thần Châm Vương một chuyến đi. Có người muốn gặp anh. Tới chỗ chúng tôi đi." Vương Dưỡng Tâm cười khổ mà nói nói.
"Ai vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Lai lịch không nhỏ. Anh đến rồi sẽ biết. Gia gia đang tiếp người ta đó!" Vương Dưỡng Tâm nói.


Dập điện thoại, Tần Lạc nói: "Anh phải ra ngoài một chuyến."
Lâm Hoán Khê dường như đã đoán trước được kết quả này, mang trường bào tới giúp Tần Lạc mặc vào.


Tần Lạc rất hưởng thụ cảm giác được một ngự tỷ tuyệt sắc hầu hạ, sau đó lại rất hưởng thụ hôn cô nàng mấy cái rồi mới bước ra khỏi cửa.


Khi hắn đứng ở trước cửa đợi khoảng mười phút mới bắt được một chiếc taxi, Tần Lạc không thể không nghĩ một lần nữa: "Mình có phải là nên đi thi lái xe không nhỉ?"


Đáng tiếc hắn là một kẻ mù đường. Trong một tòa thành thị lớn như Yến Kinh, hắn ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt nói. Không biết trình độ này thì liệu có thể thuận lợi thi được bằng lái hay không.


Lúc Tần Lạc chạy tới Thần Châm Vương thì Vương Dưỡng Tâm đã đứng chờ ở cửa. Hai người lúc trước còn là cừu địch giờ đã thành huynh đệ đồng môn, mệnh vận thật đúng là thích trêu người.
"Sư huynh, anh tới rồi." Vương Dưỡng Tâm cười nói.


"Ừ, ai muốn gặp tôi vậy?" Tần Lạc hỏi. Tuy rằng Vương Dưỡng Tâm gọi hắn là "sư huynh" khiến hắn cảm thấy có chút quái dị, nhưng lại không sửa lại.


Từ trước tới giờ y võ không phân biệt gia thế, người học y và người học võ đều giống nhau, đều phi thường thích sắp xếp bối phận theo quy củ. Đây không phải là bảo thủ mà là biểu lộ lòng tôn kính đối với tiền bối.


Án theo quy củ, Vương Dưỡng Tâm quả thực nên gọi Tần Lạc là sư huynh.
"Hình như cũng là người học y. Gia gia đang tiếp bọn họ, em cũng không có cơ hội nghe ngóng. Hình như bối phận phi thường cao. Gia gia đối với bọn họ rất khách khí." Vương Dưỡng Tâm nói.


"Để tôi đi xem." Tần Lạc bắt đầu hiếu kỳ. Vương Tu Thân là thái đẩu Trung y, bối phận trong giới Trung y cao đến dọa người. Có có ai lợi hại hơn lão nữa đây.
"Trong phòng khách. Em dẫn anh đi." Vương Dưỡng Tâm nói.


Dưới sự dẫn đường của Vương Dưỡng Tâm, Tần Lạc đi tới căn phòng chuyên để tiếp khách quý của Thần Châm Vương.
Vương Dưỡng Tâm gõ gõ cửa, nói: "Gia gia, Tần Lạc tới rồi."


Bên trong không có tiếng trả lời, một lát sau, Vương Tu Thân tự mình ra mở cửa, nói: "Tần Lạc vào đi."
Vương Dưỡng Tâm bực bội đứng tránh ra, hắn còn cho rằng có thể theo Tần Lạc tiến vào thám tính tin tức.


Sau khi Tần Lạc vào, liền bị hai vị khách ngồi trên sa lông hấp dẫn.


Giống như hắn, hai người này đều mặc trường bào. Chỉ có điều họ mặc trường bào màu đen cùng kiểu dáng, trước ngực còn thêu một loại totem giống như là đầu lâu. Mà phía dưới đầu lâu lại thêu hai thanh đao bắt chéo tạo thành một cái giá đỡ. Điều này khiến Tần Lạc không hiểu bọn họ rốt cuộc là muốn biểu đạt ý gì.


Hai người này một người tuổi hơi lớn, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Mặt đen râu dài, râu ria được cắt tỉa rất kỹ càng, giống như là một nam nhân rất biết bảo dưỡng. Người còn lại thì rất trẻ tuổi, xấp xỉ cỡ Tần Lạc. Dáng dấp trông cũng không tồi, nhưng vẻ kiêu ngạo trong mắt hắn lại thịnh hơn Tần Lạc nhiều.


"Anh chính là Tần Lạc?" Người mở miệng đầu tiên không ngờ lại là chàng thanh niên.
"Là tôi." Tần Lạc nói. "Các vị là ai."


Khi Tần Lạc nói câu thứ hai thì lại quay sang Vương Tu Thân. Hắn nhìn không thuận mắt vẻ kiêu ngạo của hai người này, mình hỏi vấn đề này, tám chín phần mười là họ sẽ không trả lời.


Vương Tu Thân còn chưa kịp trả lời Tần Lạc thì chàng thanh niên đã nói: "Nghe nói anh là người cứu vãn Trung y?"
"Đúng vậy." Tần Lạc nói. Hắn càng lúc càng có phản cảm với thằng nhóc này.


"Dựa vào cái gì." Tên trẻ tuổi đó hỏi. "Anh dựa vào gì mà cho rằng mình có thể cứu vãn Trung y?"