"Nghiệp đoàn Trung y Trung Quốc là một tổ chức có tư tưởng chiếc lược tiên tiến của quốc tế để kinh doanh phát triển Trung y, sự thành lập của nó đã chứng tỏ giới Trung y cổ lão sẽ nghênh đón một lần cải cách hoàn toàn mới."
"Đệ nhất hội trưởng của nghiệp đoàn Trung y Trung Quốc Tần Lạc tiên sinh khi tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi đã nói, làm nhân viên Trung Y, mọi người đều cho rằng là thích nghề này. Nhưng, nếu ngay cả việc no bụng cũng không có cách giải quyết, vậy lòng nhiệt ái của bọn họ liệu kiên trì được bao lâu?"
o0o
Rẹt!
Quản Tự cầm điều khiển tắt TV đi, đứng ở trước cửa sổ trong suốt cạnh bàn làm việc, nhìn tuyết bay ngập trời ở bên ngoài.
Mùa đông năm nay, thực sự khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
"Tần Lạc, xem ra chúng ta đúng là trời sinh để đối đầu. Lòng nhiệt ái và tình cảm mãnh liệt của người khác sẽ vì chuyện cơm áo mà cạn hết. Còn mày? Tao thực sự muỗn xem xem, lòng nhiệt ái và tình cảm mãnh liệt của mày liệu kéo dài được bao lâu?"
Trên khuôn mặt anh tuấn của Quản Tự hiện lên một nụ cười âm hiểm, nói: "Trèo càng cao thì ngã càng đau. Chuyện tao muốn làm, mày đã giúp tao làm rồi. Nhưng, khi giới Trung y lại một lần nữa đối diện với một trường hạo kiếp, mày còn năng lực để chống đỡ không? Ta đợi xem biểu hiện của mày."
Cộc cộc!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
"Vào đi." Quản Tự chỉnh lý lại vẻ mặt, nói vọng ra.
Lý Lệnh Tây đẩy cửa phòng làm việc tiến vào, phía sau là một cô gái sinh đẹp bưng hai cốc cà phê.
"Cám ơn." Quản Tự nói với cô gái bưng cà phê.
Mặt cô ta thoáng đỏ lên, cười nói: "Giám đốc đừng khách khí. Đây là chuyện tôi phải làm mà."
Có người nói, từ lúc hình bóng của Beckham xuất hiện ở Worldcup, có vô số thiếu nữ đã coi anh ta là đối tượng tình nhân trong mộng hoặc là ảo tượng khi làm tình với đàn ông.
Thậm chí, có người còn mua mặt nạ hoặc là áp phích của Beckham, đợi tới khi tình cảm thiêu đốt tới trình độ nhất định, bọn họ liền dán mặt nạ hoặc áp phích lên mặt người đàn ông của mình.
Nhưng, trong công ty này, Quản Tự hoàn toàn thay thế vị trị đặc thù của Beckham.
Tướng mạo anh tuấn, sự nghiệp thành công, năng lực xuất chúng, tao nhã. Bất kể là hắn nói chuyện cùng ai cũng đều ôn nhu, nho nhã lễ độ như vậy. Cho dù là với một cô bé phục vụ đưa cho hắn một tách caffe hoặc một chén trà, hắn lúc đó cho dù đang rất bận, cũng sẽ vẫn ngẩng đầu lên nói cảm ơn.
Trên thế giới, còn có nam nhân hoàn mỹ hơn so với hắn ư?
Lý Thánh Tây cầm tách caffe đứng ở cạnh Quản Tự, ánh mắt cũng nhìn vào con đường đầy tuyết và những người đang đi lại trên mặt tuyết, nói: "Không thể không thừa nhận, bọn họ luôn có thể làm ra những việc mà người khác không thể làm được. Hiện tại, khắp thế giới đều là tin tức về việc nghiệp đoàn Trung y Trung Quốc mới được thành lập."
Kỳ lực, với lập trường của Lý Lệnh Tây, sự thành lập của nghiệp đoàn Trung y Trung Quốc chẳng có quan hệ gì nhiều tới hắn. Hắn chỉ cần kinh doanh tốt Danh y đường của mình và công tác mở rộng và tiêu thụ xung quanh sản phẩm của mình là được rồi.
Thế nhưng, nguyên nhân khiến hắn chú ý chính là, đệ nhất hội trưởng của nghiệp đoàn Trung y Trung Quốc đó chính là Tần Lạc. Trên báo chí còn đăng tải là do hắn đề xuất khái niệm này, hơn nữa còn thúc đẩy thành công.
Nói như vậy, tất nhiên sẽ sẽ dẫn tới một ít tình tự tiêu cực của Quản Tự luôn kiêu ngạo. Cho dù Quản Tự hiện tại không có bất kỳ quan hệ gì với Lâm Hoán Khê, nhưng rồi hắn và Tần Lạc cũng chỉ có thành đối thủ cả đời.
Làm bạn bè của Quản Tự, hắn tất nhiên không hi vọng người khác đứng trên đầu Quản Tự.
Quản Tự nhấp một ngụm caffe thơm nồng, cười nói: "Như vậy cũng tốt. Người rơi vào cái vòng xoáy này cũng nhiều rồi, thị trường của lớn rồi. Lúc đó, chúng ta cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Lý Thánh Tây nói: "Gần đây giới truyền thông đang rán hắn, chúng ta có phải là nên hạ nhiệt độ hắn xuống không?"
"Hạ nhiệt độ? Tại sao phải hạ nhiệt độ?" Quản Tự hờ hững nói.
"Hắc hắc, Quản thiếu, yên tâm đi. Loại chuyện này cứ để tôi làm. Súng bắn chim đầu đàn, hắn hiện tại hot như vậy, tùy tiện hắt một chút mực lên người hắn, có thể dẫn tới vô số tin tức tiêu cực đó."
Quản Tự vốn muốn cự tuyệt, bởi vì hắn sợ chuyện mà Lý Lệnh Tây làm sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch lớn mà hắn đang tiến hành.
Nhưng, không biết vì sao, sau khi cân nhắc hắn lại nói: "Cẩn thận một chút nhé, đừng chuốc vạ vào người."
"Quản thiếu, cậu yên tâm đi. Tôi quen làm loại chuyện này lắm rồi." Lý Lệnh Tây cười ha ha nói. "Đúng rồi, dược phẩm làm đẹp của chúng ta đã được nghiên cứu và chế tạo ra rồi. Tôi đang sai người đi kiểm nghiệm và xin giấy chứng nhận sản phẩm. Chỉ cần có được giấy này, là có thể đẩy ra thị trường rồi. Lửa đã cháy rồi, chúng ta cũng có thể mượn cỗ gió đông này."
o0o
Tin tức thành lập nghiệp đoàn Trung y Trung Quốc rất nhanh liền được giới truyền thông thổi đi khắp các ngóc ngách trên thế giới, có lẽ một số quần chúng vây xem còn không biết đây là khái niệm gì, chỉ coi đây là một bộ chính phủ hoặc là hiệp hội chính phủ gì đó mới được thành lập. giống như một đoàn thể chuyên nghiệp nào đó mà thôi.
Nhưng trong giới Trung y thì đây là một quả bom nặng ký, dẫn tới nghị luận và quan tâm rộng rãi. Có đám Thái Đẩu Trung y như Vương Tu Chân, Cố Bách Hiền ủng hộ, các bằng hữu phi thường có sức ảnh hưởng trải rộng khắp toàn quốc của bọn họ cũng lên tiếng hô hào, nghiệp đoàn Trung y dược liền trở thành một sự tồn tại sáng chói.
Nghiệp đoàn Trung y không có có điều kiện hạn chế, cũng không có danh ngạch hạn chế. Chỉ cần anh có lòng nhiệt ái với Trung y, bất kể anh là học sinh môn Trung y dược hay là nhân viên trong ngành, đều có thể viết thư để xin. Sau khi trải qua sự thẩm hạch của chuyên gia, rồi sẽ cho anh hội chương của nghiệp đoàn Trung y.
Nghiệp đoàn Trung y là một bình đài có tính mở rộng, mọi người đều có thể giao lưu với nhau, cùng nhau phát triển. Ai có phương pháp trị liệu tốt thì có thể đưa ra để phổ biến, nghiệp đoàn Trung y sẽ có thể dùng tiền để thưởng. Có thể độc lập nghiên cứu, cũng có thể nhiều người làm thành một tổ để nghiên cứu, nếu ai có thể đưa ra thành quả nghiên cứu, hơn nữa có thể được tiêu thụ ra ngoài thì sẽ trích phầm trăm theo mức tiêu thụ.
Vì lo lắng người xin nhập hội quá nhiều, nghiệp đoàn Trung y không có đường dây nóng. Quy định là chỉ có thể dùng phương tức gửi thư hoặc e-mail để xin, rồi sẽ cho nhân viên công tác thời gian xét duyệt nhất định.
Ngày đầu tiên tin tức được lên báo, chỉ có mấy trăm học sinh của viện y hoặc và mấy chục trung y ở Yến Kinh chạy tới xin nhập hội. Đại bộ phận trong đó đều là học sinh của Tần Lạc.
Ngày thứ hai, có mấy trăm bức thư được gửi tới. Mà e-mail thì đạt tới gần năm ngàn bức. Điều này khiến Tần Lạc thầm cảm thấy kinh hỷ, vốn vẫn lo lắng không có thành viên nhập hội khiến bọn họ rơi vào tình cảnh khó khăn.
Ngày thứ ba, thư nhiều như tuyết đang bay trên không trung, bưưu cục dùng một chiếc xe bánh mì đưa thư đến. Ước đoán sơ bộ có hai vạn bức, mà thư điện tử thì khiến hai hòm thư VIP cao cấp sắp chật cứng. Không thể không khẩn cấp tiến hành hiệp thương với công truyenfull.vnease, nhờ bọn họ khôi phục số liệu bưu kiện, đồng thời khai thông hòm thư có dung lượng lớn hơn.
Lệ Khuynh Thành bưng hai chén hồng tửu tới, một chén đưa cho Tần Lạc, còn một chén thì cầm trong tay, cười hi hi nói: "Tần Lạc, tôi sắp yêu cậu rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Tôi khuyên cô bỏ ý nghĩ đó đi. Cô ưu tú như vậy, tôi không xứng với cô đâu." Tần Lạc xấu hổ nói. Cô ả này luôn luôn xuất ngữ kinh nhân, khiến người ta không biết phải trả lời thế nào mới tốt.
Tần Lạc khi ở cùng Lệ Khuynh Thành sợ nhất hai chuyện. Một là sợ Lệ Khuynh Thành ép hắn uống rượu, bởi vì hắn biết mình không chối từ được. Hai là sợ Lệ Khuynh Thành đùa giỡn hắn, bởi vì hắn biết mình không nói lại được cô ta.
"Được rồi, tôi sẽ nỗ lực khống chế cảm tình của mình." Lệ Khuynh Thành vẻ mặt quyến rũ, nói. "Cùng anh ở một chỗ luôn khiến cho người ta có cảm giác vui sướng như lên đỉnh."
"Cái này..." Tần Lạc rất muốn hỏi cô ta có cảm giác lên đỉnh là gì, nhưng cảm thấy nói vậy thì phô quá, không thích hợp với một nam sinh ngây thơ như mình.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn biểu hiện ra sự vô tri khi ở trước mặt cô ả này.
"Hì hì. Không biết cảm giác lên đỉnh là thế nào à? Hay là chúng ta thử nhé? Tôi cũng lâu lắm rồi chưa có làm chuyện ấy." Lệ Khuynh Thành mặt mày yêu mị chậm rãi tiến gần Tần Lạc, thân thể có mùi thơm như lan kích thích cảm quan của Tần Lạc.
Tần Lạc rất mất mặt phát hiện ra rằng chỗ hạ thể của mình có một cái lều đang dựng lên.
Tần Lạc mặt mày xấu hổ, nhưng bầu không khí mập mờ này khiến hắn cảm thấy kích thích một cách kỳ lạ, mặt đỏ tới tận mang tai, ngay cả hô hấp cũng biến thành dồn dập.
Lệ Khuynh Thành cũng phát hiện ra dị trạng này của Tần Lạc, liếm liếm môi, cười tủm tỉm nói: "Tiểu xử nam, phía dưới cậu có cái ô à?"
"Cô đừng như vậy mà!" Tần Lạc sắp khóc rồi.
Không có tự mình trải qua, anh vĩnh viễn không biết Lệ Khuynh Thành có lực dụ hoặc như thế nào. Cô ta vốn chính là một cây hoa đào ngập nước, hình dáng mê hoặc dụ người, thân hình nóng bỏng, hơn nữa khi cô ta cố tình, còn có một loại yêu khí khiến người ta phát cuồng. Đúng vậy, là yêu khí. Mà nữ nhân có loại khí chất này thường được gọi là yêu nữ.
Bất kể là trong những tác phẩm điện ảnh hay là trong đời sống hiện thực, phàm là người bị gọi là yêu nữ, thì đó không phải là một nhân vật có thể làm điên đảo chúng sinh trong thiên hạ sao?
Một cái nhấc tay, một cái nhấc chân, một ánh mặt, thậm chí một câu nói thôi cũng đều khiến người ta kích thích đến chết đi sống lại.
Lệ Khuynh Thành thấy biểu tình của Tần Lạc, lòng chọc ghẹo càng mạnh hơn. Cô ta lại tiến lên trước thêm một bước, thân thế của hai người như sắp dán chặt vào nhau, thổ khí như lan ghé vào tai Tần Lạc, nói: "Tôi cứ vậy đó."
"Tôi sắp không nhịn được rồi." Trong tiềm tức, Tần Lạc lại cảm thấy hối hận. Nhưng đã hạ quyết tâm từ lâu nhưng cước bộ không ngờ vẫn không động đậy.
Trên bản chất, hắn là một nam nhân rất dễ bị câu dẫn.
"Không cho câu nhịn đâu." Lệ Khuynh Thành hờn dỗi nói, miệng còn khẽ chạm lên vành tay Tần Lạc.
Trong nháy mắt, Tần Lạc chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng bốc lên đỉnh đầu. Hắn quên hết tất cả, chỉ có một loại cảm giác thống khoái muốn chết.
"Cô là Đát Kỷ."
Chén rượu trong tay Tần Lạc rơi xuống đất, sau đó ôm chầm lấy thân thể Lệ Khuynh Thành, khi cô ta muốn hét lên lùi về sau thì hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng và ướt át của cô ta.
Bất kể là lúc nào cũng đừng tùy tiện câu dẫn một xử nam
Xử nam, luôn rất nguy hiểm!