Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1514: Tần Khinh Xảo

Thái Tử Hoàng Thiên Trọng không ai bì nổi, rốt cuộc ở trước mặt Tần Lạc cúi đầu trước.
" Chữa khỏi chân của tôi". Hoàng Thiên Trọng lần nữa cầu xin. "Xin cậu".
Tần Lạc đứng ở phía sau gã, gã muốn xoay người nhìn hắn. Nhưng mà, chân của gã không thể động, tay cũng không có bất kỳ phản ứng nào.


Liều mạng vặn cổ, nhìn qua cũng chỉ là một bên thân của Tần Lạc.
Tình cảnh này, làm cho người ta nhìn vừa thương vừa xót.
"Sao?" Tần Lạc hỏi. "Tôi tôn trọng mẹ anh. Cũng không đại biểu tôi có nghĩa vụ chữa cho anh. Tôi và anh cũng không có giao tình gì".


" Hơn hai mươi năm nay, tôi quen hưởng thụ hết thảy thân phận này mang đến cho tôi, cũng dưỡng thành cho tôi tính tình tự cao tự đại coi trời bằng vung. Tôi tưởng rằng tất cả mọi người bên cạnh nên trao cho tôi, bởi vì đây là vận mệnh của tôi... cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ qua, tôi nên lấy gì đó để hồi báo bọn họ".


"Thứ tôi muốn, đều nhận được. Thứ tôi không muốn, cũng có người đưa tới. Tôi tưởng rằng, cuộc đời tôi đều nên sống như thế". Giọng Hoàng Thiên Trọng dừng lại, một lát sau, mới nói tiếp: "Mãi đến khi lần đầu tiên bị trục xuất khỏi Long Tức ".


"Đó là nguyên nhân khiến tính cách tôi thay đổi cực đại. Tôi khó có thể chấp nhận, càng không thể lý giải... tôi chỉ là cầm lại đồ của tôi. Đây vốn chính là của ba tôi, tôi dựa vòa cố gắng của mình cầm lại. Bọn họ dựa vào cái gì nói tôi làm sai? Dựa vào cái gì đuổi tôi đi?"


"Từ đó, tôi liền nghĩ cách đối nghịch với bọn họ. Mỗi ngày chuyện tôi luôn nghĩ chính là trở về... Một lần nữa về nơi này. Ở nơi này, ở cửa chính Long Tức này, tôi muốn khiến mọi người bên trong cúi đầu gọi tôi đội trưởng..."


" Về sau, cậu xuất hiện rồi. Quan hệ giữa cậu với bọn họ càng ngày càng tốt, cậu đoạt đi hết thảy tôi cho rằng vốn là của tôi... Tôi bắt đầu hận cậu. Cũng bắt đầu tận lực nhằm vào cậu. Chỉ bằng việc này, cậu có lý do cự tuyệt tôi".


"Tôi biết tôi làm sai rồi. Tôi là tên khốn. Tôi không bằng cầm thú ". Hoàng Thiên Trọng khàn giọng hô. "Tôi đã sớm nên chết rồi. Tôi cũng không có tư cách cầu xin bất kỳ ai... nhưng mà, xin cậu cho tôi một lần cơ hội. Cho tôi một cơ hội làm ra lựa chọn lần nữa".


"Cậu có thể chỉ chữa khỏi hai chân tôi, để tôi có thể đứng đi ra Long Tức. Cậu cũng có thể lựa chọn chữa khỏi hai tay tôi, để tôi có thể đẩy xe lăn rời khỏi Long Tức... tôi chỉ muốn tự mình rời đi, chứ không phải ngồi ở xe lăn bị người ta đẩy đi, nằm ở trên giường sắt bị người khiêng đi..."


"Bà hy sinh tôn nghiêm của mình đổi cơ hội cho tôi về Long Tức, tôi sao có thể yên tâm thoải mái trở về? Vậy so với giết tôi còn khiến tôi khó chịu hơn".
Trầm mặc.
Thật lâu sau, Tần Lạc khẽ thở dài, nói: "Tôi bị anh thuyết phục rồi".
Phó Phong Tuyết đã trở lại.
Vô tội phóng thích.


Đương nhiên, theo sự trở về của lão, cũng có một số đông người đi vào.
Đây vốn chính là một trận chiến không chết không ngừng, không diệt đối thủ, cũng sẽ bị đối thủ diệt. Không có khói thuốc súng, cũng không có đạn, nhưng mà, trận chiến này vẫn rất đáng sợ.


Mặc dù còn chưa có thẩm lí và phán quyết, nhưng mà, hình phạt nghiêm trọng nhất tất nhiên là ba người Lạc Sân, Dương Phủ cùng Dương Phụ không thể nghi ngờ.
Dương gia hoàn toàn rơi vào tay giặc.


Đầu tiên là Định Hải thần châm của Dương gia Dương lão gia tử phải ở lại Yến Kinh tĩnh dưỡng, sau đó một phe phái Lâm gia khác thế tương đối mạnh ở tây nam tiến hành thanh lý thế lực Dương gia. Tổng tư lệnh đại quân khu tây nam đổi người, vị mới lên đài nghe nói là dòng chính của lão gia tử Vương Nê Hầu.


Rõ ràng, Vương gia cũng là người được lợi trong trận chiến này.
Đây cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì ở lúc Phó Phong Tuyết bị bỏ tù oan uổng, lão gia tử Vương Nê Hầu cũng là một trong những người đứng ra ủng hộ Phó Phong Tuyết. Bây giờ chia quả ngọt, sao có thể thiếu phần của lão?


Tần Lạc giải thích với Long Vương cùng Long chủ nguyên nhân Hoàng Thiên Trọng không muốn trở lại Long Tức, hai lão nhân trầm mặc một hồi.
"Cuối cùng hắn không làm cho người ta thất vọng cực độ". Long Vương thở dài nói.
"Hắn có tự do lựa chọn". Phó Phong Tuyết lạnh lùng nói.


" Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn hẳn là đã tỉnh ngộ". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Hắn mời tôi giúp hắn trị tay hoặc trị chân, xem ra hắn vẫn lo lắng chúng ta hoài nghi động cơ của hắn... hắn chỉ là muốn đứng lên đường đường chính chính. Tôi cảm giác được".


Long Vương nhìn Tần Lạc, nói: "Cậu muốn làm thế nào, liền làm như thế đó đi".
"Hiểu". Tần Lạc gật đầu.
"Chữa khỏi tay chân của hắn thì có làm sao? Có thể đánh gãy hắn lần một, cũng có thể đánh gãy hắn lần hai". Phó Phong Tuyết nói.
"..."


Tần Lạc đã minh bạch, ý của Phó Phong Tuyết là muốn mình chữa khỏi hết tay chân của Hoàng Thiên Trọng.
Không thể không nói, một chiêu xả thân giết địch này của Lạc Sân quả thật rất có hiệu quả. Ít nhất, hai người Long Vương cùng Phó Phong Tuyết đã bị hành vi của nàng cảm động.


Bọn họ đều là người phi thường trọng cảm tình, đứa con của anh em ngày xưa, con trai độc nhất của lão tình nhân, bây giờ ba đã sớm qua đời, mẹ cũng vào nhà giam, bọn họ cũng hy vọng Hoàng Thiên Trọng có thể có một tiền đồ tốt...
Lạc Sân lại lần nữa đặt trúng.


Nếu nàng khăng khăng một mực mà đứng ở bên Dương gia, chỉ sợ sau khi chuyện thành công, mẹ con bọn họ sẽ bị Dương gia vứt như rơm rác... đương nhiên, Hoàng Thiên Trọng khẳng định là rơm rác, đãi ngộ của Lạc Sân có thể tốt hơn một chút.


Dù sao, nàng có bề ngoài, đàn ông bình thường đúng là không ra tay độc ác với nàng được. Đây chính là đặc quyền họa thủy cho phụ nữ.
Nàng lựa chọn đặt ở trên người Long Vương, Phó Phong Tuyết, nàng rõ, với nhân phẩm của bọn họ, cho dù thế nào bọn họ cũng sẽ không tệ với con mình.


Mặt khác, nàng cũng đặt ở trên người mình. Nàng biết bản thân nhất định sẽ cảm kích sự thật nàng cứu Phó Phong Tuyết này, nếu Hoàng Thiên Trọng tới cầu người này, nói không chừng sẽ đáp ứng giúp hắn trị liệu.
Không phải là Tần Lạc nói khoác.


Ngoại trừ châm thứ năm của "Thái Ất Thần Châm", tay chân của Hoàng Thiên Trọng thật khó chữa khỏi hẳn.


Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn. Trung y bác đại tinh thâm, rất nhiều y thuật thần kỳ chưa từng nghe thấy. Ở địa phương không biết, có y thuật càng thần kỳ hơn "Thái Ất Thần Châm" hay không cũng rất khó nói.
" Vậy Lạc Sân thì sao?" Tần Lạc hỏi.


Long Vương cúi đầu thưởng thức trà, Phó Phong Tuyết trầm mặc không nói.
Không biết vấn đề này làm cho bọn họ không có cách gì trả lời, hay là căn bản không muốn trả lời.


Tần Lạc chờ trong chốc lát, Long Vương mới lên tiếng: "Nếu chúng ta đứng ra nói hộ nàng, có người sẽ cho rằng chúng tôi sớm đã thông đồng âm mưu sẵn. Nếu vậy, tình huống của nàng chỉ càng thêm bết bát".
Tần Lạc gật đầu tỏ vẻ hiểu.


Quả thật, Lạc Sân vừa mới khiến Phó Phong Tuyết vào nhà giam, xoay người lại bán cả đám Dương gia.
Bây giờ, Phó Phong Tuyết cùng Long Vương lại đứng ra nói hộ nàng... kẻ ngu đều có thể ngửi được mùi âm mưu bên trong.


Long Vương uống một ngụm nước trà, nói: "Phong Tuyết là người bị hại, đến lúc đó bảo hắn đi nói chuyện. Bọn họ cũng sẽ suy nghĩ châm chước"...
Đinh!
Theo một tiếng vang thanh thúy, cửa sắt điện tử của biệt thự xa hoa mở ra.
Mercedes-Benz màu đen chậm rãi chạy vào, xe đỗ ở vị trí giữa viện.


Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đeo kính đen đi ra.
Sau khi xuống xe, hắn sải bước đi vào trong biệt thự. Giống như sợ có người nhìn thấy hình dạng của hắn.
Trong phòng khách trang nhã đơn giản, một cô gái đang ngồi ở trên ghế salong bằng da thật màu trắng xem TV.


Nàng mặc một bộ váy phong cách, tóc dài vấn lên đỉnh đầu, một cây trâm gỗ màu đen cắm nghiêng trong đó.
Gương mặt tinh xảo, thân cao chân dài.
Bờ vai trắng noãn cùng xương quai xanh khêu gợi lồ lộ, làm cho người ta không kìm nổi mà sinh ra một loại xúc động muốn vuốt ve một phen.


Người đàn ông tháo kính râm xuống, đi tới vị trí bên cạnh cô gái ngồi xuống.
"Em tưởng rằng, anh không bao giờ tới nơi này nữa chứ". Cô gái không chút để ý mà lập "Tài chính và kinh tế" trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói.


"Vẫn luôn muốn tới, lo em sẽ trách cứ". Người đàn ông nhếch miệng cười nói. "Cũng không nghĩ đến lý do giải thích gì tốt... em thông minh như vậy, có thể không giải thích ngược lại đỡ hơn một chút".


" Bạch Phá Cục không hổ là Bạch Phá Cục. Không hổ là người đàn ông em thích". Cô gái cười lạnh. "Làm nhiều chuyện thương thiên hại lí như vậy, nếu em đòi anh một lý do ngược lại là em biến thành ngu xuẩn rồi?"


"Em hiểu, anh không phải là ý này mà". Bạch Phá Cục đưa tay choàng vai cô gái. "Từ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, anh đã từng nói với em... có một ngày, chúng ta có thể sẽ trải qua chuyện như vậy. Lúc đó em còn khuyên anh không nên nghĩ quá xa. Em quên rồi à? Đây là cạnh tranh. Buôn bán cạnh tranh bình thường. Em thắng anh liền thua, em thua anh liền thắng, ai cũng không có lỗi với ai. Nếu các người thắng anh thua, anh cũng không có cái gì để phàn nàn".


"Thật sao?" Cô gái gấp tạp chí trong tay lại, xoay người nhìn về phía Bạch Phá Cục hỏi: "Vậy hôm nay anh tới làm gì? Anh đã biết em không ngu ngốc, cũng đừng có lấy cớ tới thăm em để lừa em chứ".
"Sao em phải giúp anh?"


"Em hẳn là rõ, đây là lựa chọn thông minh nhất ". Bạch Phá Cục dụ dỗ. Tay của hắn đã từ cổ áo đưa vào, nắm một đoàn mềm mại không chịu bất kỳ trói buộc gì. "Khinh Xảo, em là cô gái kiêu ngạo như vậy, em cũng không hy vọng Tần gia bị bọn họ nô dịch, có đúng hay không?"