Trần Tư Tuyền được điều động tới Yến Kinh vì công việc. Lệ Khuynh Thành đã sớm thông báo với Tần Lạc chuyện này. Việc khai thác thị trường Đài Loan rất thuận lợi, chứng tỏ năng lực làm việc của Trần Tư Tuyền không tệ.
Bây giờ Khuynh Thành Quốc Tế đang tập trung mở rộng thị trường trên toàn thế giới. Mỹ, Anh, Úc, Đức, vân vân. Chỉ cần là thủ đô của các nước phát triển và các nước đang phát triển đều có công ty chi nhánh của Khuynh Thành Quốc Tế.
Vốn đây là một quá trình từ từ. Lệ Khuynh Thành đã chuẩn bị một kế hoạch tiến chắc từng bước một nhưng rồi đột nhiên Tần Lạc dùng thuốc Trung Y giải quyết được vi rút ngọn lửa. Lúc này dân chúng thế giới sùng bái tin tưởng gần như mù quáng với Trung Y. Lúc này không nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường thì còn chờ tới khi nào?
Nếu như bỏ qua cơ hội này. Lệ Khuynh Thành sẽ không còn là Lệ Khuynh Thành nữa.
Vì vậy bộ phận khai thác thị trường được thành lập. Trần Tư Tuyền có thân phận bạn học, lại là người có năng lực được điều về tập đoàn phụ trách bộ phận khai thác này. Trước đó Trần Tư Tuyền đã làm rất tốt công tác của mình. Dù sao thị trường bên đó đã ổn định, chỉ cần cung cấp sản phẩm khách hàng muốn, giữ gìn uy tín của công ty là được.
Lúc này đúng là lúc Khuynh Thành Quốc Tế đang bành trướng.
Khi Lệ Khuynh Thành phụ trách việc đàm phán hạng mục "Cô thảo mộc", lại còn phải quan tâm tới việc mở rộng Khuynh Thành Quốc Tế. Một người phụ nữ bận rộn.
"Tử An em tới khi nào?" Tần Lạc biết Trần Tư Tuyền nói chuyện phóng khoáng hơn cách châm chọc không kiêng dè chính vì vậy hắn chuyển mục tiêu sang Mễ Tử An.
"Em cùng với chị Tư Tuyền cùng tới một ngày" Mễ Tử An nói.
"Có chương trình gì hả?" Tần Lạc hỏi.
Tới khi nhìn thấy ba cô gái nhìn mình với ánh mắt khác thường. Tần Lạc biết bản thân mình lại có một câu hỏi ngu ngốc.
"Anh không biết thật sao?" Mễ Tử An hỏi.
"... có khả năng biết một chút" Tần Lạc nói vẻ không chắc chắn.
"Thôi bỏ đi. Nhìn dáng vẻ của anh là biết anh không biết" Mễ Tử An buồn buồn nói: "Em đã ký họp đồng với công ty giải trí Hoàn Mỹ".
"Ký kết với giải trí Hoàn Mỹ? Chuyện xảy ra khi nào vậy?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Lần này thì đúng là tội đáng muôn chết. Chuyện quan trọng thế này mà mình không biết.
"Hai ngày rồi nhưng vẫn chưa công bố với công chúng" Mễ Tử An nói.
Cuối cùng Tần Lạc cũng tìm được ký do để bào chữa: "Thảo nào anh hoàn toàn không biết tin tức gì. Với danh tiếng của em, nhất định sẽ gây chấn động lớn. Tại sao em lại hạ quyết tâm đào ngũ vậy?"
"Sau sự việc xảy ra lần trước ở buổi diễn Yến Kinh, mặc dù cuối cùng anh ra mặt giải quyết được vấn đề nhưng vì vậy mà tuần trăng mặt của em và công ty kết thúc. Tất cả mọi người đều cảm thấy như có một khoảng cách gì đó. Công ty không tập trung lăng xê em nữa. Một vài chương trình biểu diễn có giá trị và tuyên truyền đã dùng người khác thay thế. Em cũng hiểu cần phải thay đổi công ty đại diện nên đề nghị hủy hợp đồng. Đúng lúc đó Cao tổng của công ty giải trí Hoàn Mỹ liên lạc với em, đưa ra đề nghị không tệ nên em đồng ý chuyển công ty"
Đương nhiên Tần Lạc khó mà hiểu được tâm trạng của Cao Hy Vọng.
Đương nhiên Cao Hy Vọng hiểu rõ mối quan hệ của Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Cho dù ông ta làm được một trăm việc tốt nhưng chỉ cần làm sai một chuyện đắc tội với Tần Lạc, dù trước đó ông ta nhận được sự tin tưởng như nào đi nữa của Văn Nhân Mục Nguyệt thì e rằng bản thân ông ta cũng bị đá ra khỏi công ty. Có năng lực thì sao nào? Trên thế giới này nhân tài rất nhiều, không thiếu một người như ông ta.
Cho nên Cao Hy Vọng một mực đứng đằng sau làm việc, cuối cùng bản thân ông ta cũng thành công kéo Mễ Tử An về ký hợp đồng.
Sau khi Cao Hy Vọng thực hiện thành công việc này. ông ta cũng không gọi điện thông báo cho Tần Lạc, ông ta biết nhất định Tần Lạc sẽ biết chuyện này. Biết tin từ người khác so với biết tin từ chính mình thông báo là hai cảm nhận khác hẳn nhau.
Nỗ lực cuối cùng cũng có thu hoạch. Bây giờ quả thật Tần Lạc có ấn tượng rất tốt với Cao Hy Vọng.
"Mặc dù công ty giải trí Hoàn Mỹ là một công ty mới được thành lập nhưng nó có hậu thuẫn rất mạnh. Điều quan trọng nhất là trong tay bọn họ có tiền. Thay đổi công ty không phải là chuyện xấu. Bọn họ sẽ bỏ tiền và công sức lăng xê em" Tần Lạc an ủi.
Mễ Tử An liếc mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Em biết bọn họ có hậu thuẫn rất mạnh. Em còn biết anh có quan hệ rất thân thiết với bọn họ".
Tần Lạc cúi đầu ăn cơm và nói: "Chỉ có mấy lần họp tác. Nói một cách nghiêm túc, anh cũng là người của công ty đó. Bản quyền phim và sách của anh đêu ký hợp đồng với bọn họ. Sau này chúng ta đều là đồng nghiệp làm việc cùng một công ty. "
"Vậy anh phải quan tâm nhiều hơn tới em" Mễ Tử An nói.
"... " Tần Lạc rất buồn bực.
Với địa vị hiện nay của Mễ Từ An ở trong giới âm nhạc. Nay nàng chuyển sang công ty điện ảnh truyền hình Hoàn Mỹ, tuyệt đối sẽ đóng vai chị cả. Nay chị cả nói hắn chiếu cố cho mình, không phải vả vào mặt người ta sao?
"Được rồi. Tử An còn định tiến quân vào điện ảnh và truyền hình" Trần Tư Tuyền cười nói. "Điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ đang sán xuất một bộ phim có tên là "Tiên Ma". Đã sơ bộ xác định Mễ Tử An sẽ đảm nhận vai nữ chính. Nam diễn viên chính là Lý Thu Bạch, người rất nồi tiếng gần đây qua vai diễn Tần Lạc".
"Thật vậy sao?" Tần Lạc cười hỏi. "Đây đúng là chuyện tốt. Rất có thể số vé bán ra sẽ vượt quá con số triệu. Thế nhưng vì sao không tìm anh làm diễn viên chính?"
Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói: "Phải bỏ bao nhiêu tiền mới mời được đại gia anh hả? Em sợ rằng dù có cầm cả công ty điện ảnh truyền hình Hoàn Mỹ cũng không đủ".
Tân Lạc nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy".
Nhìn dáng vẻ mặt dầy không biết xấu hổ của Tần Lạc, ba cô gái lại làm náo động một phen.
Người vui vẻ, uống rượu với nhau, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Vì vậy mấy người nhanh chóng ôm nhau nằm ngủ ngay trên thảm sàn nhà.
Gần sáng sớm, Tần Lạc mới bừng tỉnh từ trong cơn say.
Nhìn Mễ Từ An nằm trong lòng, chân dài của Trần Tư Tuyền gác lên người mình. Tần Lạc không khỏi lắc đầu cười gượng. Mỗi lần hắn ở cùng với ba người này, lần nào cũng uống nhiều.
Tần Lạc buông Mễ Từ An ra, cầm cái gối trên ghế sa lon kê dưới đầu nàng sau đó nhẹ nhàng bò cặp chân dài của Trần Tư Tuyền xuống, đang chuẩn bị lén lút chuồn thì bắt ngờ Lệ Khuynh Thành đang nằm ngủ bên cạnh mờ mắt nhìn.
"Em vốn tường anh sẽ nhân cơ hội say rượu ăn tất hai người bọn họ cơ" Lệ Khuynh Thành trừng mắt nói.
"Anh là loại người như vậy sao?" Tần Lạc phản đối.
"Cũng chẳng có gì không tốt" Lệ Khuynh Thành bĩu mỗi nhìn hai người nói: "Bọn họ đã chuân bị tâm lý sẵn sàng rồi. Hoàn toàn không có phòng bị với anh".
"Vậy anh mới là người có nhân phẩm đáng tin cậy" Tần Lạc nói. Hắn vốn muốn lén bỏ đi. Bây giờ một khi Lệ Khuynh Thành đã tỉnh, hiển nhiên hắn lại muốn thu hoạch đôi chút từ người nàng.
"Ưm" Lệ Khuynh Thành bị Tần Lạc kích thích thở hổn hển, ánh mắt như mê. Nàng cắn răng nói: "Không nên. bọn họ sẽ tỉnh lại".
"Xem ra em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng".
"Thật ra em cũng không sợ. Nếu như anh muốn em cũng dám chiều anh ở chỗ này. Anh có dám ở đây không?" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích hỏi. Nàng biết Tân Lạc không dám.
"Trở về phòng" Tần Lạc thì thào.
"Không, ở ngay đây" Lệ Khuynh Thành từ chối.
"... "
"Nếu như Lệ yêu tinh thích ở phòng khách, anh hãy cứ chiều cô ấy" Trần Tư Tuyền mở mắt, cười hì hì nhìn hai người đang ôm nhau. "Bọn em tiếp tục giả vờ ngủ".
Mễ Từ An ngồi dậy, nàng để chân trần chạy vào trong phòng mình.
Một lần nữa Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm.
Mấy cô gái này đều không ngủ hay là mới tỉnh lại?
Viện điều dưỡng Long Tức.
Tần Lạc đang chữa trị cho Phó Phong Tuyết.
Một trận đánh trên Thái Sơn Phó Phong Tuyết thoát lực bị thương. Khi quay về tới nhà. thậm chí còn không có sức mà nói chuyện. Chân tay không thể cử động, chỉ có thể nằm yên một chỗ, giống như một cương thi vậy thôi.
Sau một thời gian chữa trị lúc này tình trạng sức khỏe của ông đã hồi phục khá nhiều.
Thế nhưng lúc này ông vẫn không thể vận động mạnh, ít nhất trước khi Tần Lạc nói "Không thành vấn đề" ông không thể động chân tay với người khác.
Nếu không rất có thể ông sẽ rơi vào tình trạng toàn thân tê liệt. Khi đó thì cho dù Hoa Đà sống lại, cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho ông.
Tần Lạc thu hồi ngân châm, vừa trừ độc vừa nói với Phó Phong Tuyết: "Thời gian bình phục còn nhanh hơn so với tôi nghĩ. Đại khái khoảng ba tháng nữa là có thể vận động nhẹ. Đương nhiên trong vòng một năm không thể đại chiến quyết liệt như trên Thái Sơn".
"Cuộc chiến như vậy, cả đời ta chỉ trải qua ba lần" Phó Phong Tuyết nói.
"Càng ít càng tốt" Bây giờ mỗi khi nhớ lại Tần Lạc vẫn thấy sợ hãi.
Cũng may là phòng thí nghiệm Austria vì lòng tham không chỉ muốn giết hắn mà còn muốn giết cả Hoàng Đế.
Nếu như không có bọn họ xen vào giữa, tới tận bây giờ hắn vẫn phải đề phòng Hoàng Đế trả thù.
Ai có thể ngờ được bọn họ lại trở thành đối tác hợp tác với nhau?
"Thế sự khó lường" Tần Lạc bùi ngùi nói.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, tranh cãi.
Nên biết rằng Long Tức là một nơi phi thường. Ngoại trừ khu huấn luyện, những nơi khác cực kỳ yên tĩnh. Chuyện ồn ào tranh cãi như này quả thực chưa từng xảy ra.