Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1467: Có người đỏ mắt!

Vốn mọi người có mặt chỉ có thái độ xem kịch vui. Chuyện này vốn không liên quan tới bọn họ. Tần Lạc chỉ huy đoàn Trung Y Trung Quốc gây chuyện với chính phủ Nhật Bản thật ra rất phù hợp với lợi ích của một số người.


Hơn nữa vì ngôn ngữ hay khác biệt văn hóa, đoàn Trung Y Trung Quốc do Tần Lạc dẫn đầu không hợp với một số đoàn tây y phương tây. Hơn nữa ngay trong ngày đầu đã xảy ra xung đột, mặc dù không nói mối quan hệ hai bên như nước với lửa nhưng mà tuyệt đối ở tình trạng nước tiểu không chảy cùng một hồ.


Hơn nữa đại đa số bọn họ có thái độ nghi ngờ cũng như không chấp nhận Trung Y. Trong mắt bọn họ, đoàn Trung Y Trung Quốc này có mặt hay không có mặt cũng không ảnh hưởng tới đại cục.


Sự tồn tại của bọn họ chỉ là làm gia tăng số lượng thành viên các đoàn y tế của các nước mà thôi. Nếu như có thể giải quyết vấn đề vi rút ngọn lửa, như vậy không liên quan tới người Trung Quốc. Nếu như không thể giải quyết vi rút này, đó là trách nhiệm của mọi người.


Chính vì vậy bọn họ bị đuổi cũng không phải chuyện xấu, đỡ phải chướng mắt.
Thế nhưng không một ai ngờ Cung Thành Giới lại hạ lệnh cho binh lính doanh trại 307 giới nghiêm hơn nữa còn hạ lệnh cho binh lính nhắm vào Tần Lạc và thành viên của hắn.


Ông ta thậm chí còn gán cho Tần Lạc một cái tội rất đáng sợ "lây nhiễm vi rút ngọn lửa", bọn họ lấy danh nghĩa bảo vệ sự an toàn của loài người, sẵn sàng nổ súng giết người.


Cho dù là ai thì cũng hiểu rõ rằng người lây nhiễm bệnh di chuyển tới một đất nước khác hay một khu vực khác thì sẽ gây ra thảm họa gì. Mặc dù những người dân trong nước vốn ủng hộ Tần Lạc nhưng trong tình huống không biết rõ chán tướng sự việc, chỉ sợ cũng sẽ ủng hộ quyết định tàn nhẫn này.


Điều càng khiến mọi người kinh hãi là người Trung Quốc trẻ tuổi kia căn bản không chịu lép vế trước người Nhật Bản. Thái độ của hắn rất kiên quyết, nhìn Cung Thành Giới với ánh mắt khinh thường, và châm biếm. Hắn dẫn đội, đồng bào của mình tiến lên trước không thèm đếm xỉa tới ánh mắt đằng đằng sát khí và nòng súng lạnh lẽo bốn xung quanh... đơn giản là ánh mắt của hắn còn sát khí hơn nữa, khẩu súng trong lòng hắn còn lạnh hơn khẩu súng của binh lính Nhật Bản.


Đất nước Trung Quốc đã từng bị gót sắt Nhật Bản giày xéo. Đó chính là quá khứ.
Tần Lạc là thầy thuốc hắn còn hiểu sự quý giá của tính mạng hơn người khác.


Nhưng có rất nhiều thứ khiến con người ta phải dùng tính mạng để giữ gìn. Ví dụ như danh dự một đất nước, khí tiết của một dân tộc.


Nếu như hắn đứng lại chỉ vì đối phương dùng lời nói uy hϊế͙p͙. Nếu như hắn do dự sợ hãi không tiến lên trước nòng súng của đối phương nhắm vào mình và các thành viên trong đoàn... vậy người còn sống nhưng lòng đã chết. Tinh, khí, thần, tất cả đều chết.


Muốn kiên trì không lùi, nhất định phải tiến lên.
Hai bên đều không muốn nhượng bộ, thảm kịch bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng phát.


Nếu như người Nhật Bản nổ súng đối với những thầy thuốc tay không tấc sắt này, đó chính là giết người trắng trợn... những người không có khả năng có bất kỳ phản kháng nào.


Đương nhiên bọn họ cũng không ý thức được rằng ba người Đại Đầu. Jesus và Ly bên cạnh Tần Lạc có thể gây tổn thất khủng khϊế͙p͙ tới cỡ nào cho binh lính Nhật Bản.


Cuối cùng Hứa Đông Lâm không thể giữ được sự yên lặng của mình. Gã đi tới trước mặt Cung Thành Giới và nói: "Ngài Cung Thành Giới, bọn họ là đoàn Trung Y do chính phủ Trung Quốc phái tới, đại diện cho thể diện của chính phủ Trung Quốc. Các ngài không thể làm như vậy"


Sắc mặt Cung Thành Giới âm trầm giống như bầu trời mù mịt trên đảo Honshu, ông ta vốn chỉ muốn dùng thủ đoạn đe dọa để Tần Lạc và đội của mình ở lại, ông ta biết người Trung Quốc rất sợ chết.
Hơn nữa đây là đảo Honshu, là địa bàn do ông ta làm chủ.


Thế nhưng không ngờ một đội trưởng trẻ tuổi mà tính tình thực sự cương quyết như này. Bây giờ ông ta đang ở thế cưỡi lưng cọp, rất khó xuống, không còn đường lui nữa rồi.
Thể diện của bọn họ quan trọng, chẳng lẽ chính phủ Nhật Bản không biết xấu hổ sao?


"Đông Lâm Quân ngài cũng thấy đó. Anh ta sỉ nhục tôi công kích các vị ở đây. Đây là hành vi cực kỳ vô lễ. Anh ta phải xin lỗi vì hành vi của mình. Còn nữa chúng tôi nghi ngờ bọn họ chính là thủ phạm tiết lộ tin tức vi rút ngọn lửa. Lúc này bọn họ không thể rời khỏi doanh trại" Cung Thành Giới cương quyết nói.


"Thế nhưng, các vị cũng không thể...".
"Không có nhưng mà. Đông Lâm Quân, chúng tôi đã nhiều lần lên tiếng cành cáo. Nếu như bọn họ không đếm xỉa tới cảnh báo của chúng tôi và quân đội nhất định sẽ phải trả một cái giá rất lớn" Cung Thành Giới cắt ngang lời Hứa Đông Lâm.


Hôm nay Hoffman, đội trưởng đoàn Thụy Điển không khỏe nên không có mặt ở hội trường. Khi phiên dịch của ông ta quay về báo cáo về xung đột của Tần Lạc và Cung Thành Giới. Cung Thành Giới cho binh lính cầm súng uy hϊế͙p͙, ông ta vội vàng nhảy khỏi giường.
Một cơ hội tốt!
Một cơ hội trời cho!


Hoffman thở hôn hển chạy tới, la lên: "Dừng tay. Các vị hãy dừng tay. Làm gì vậy? Các vị đang làm gì vậy?"


Ông ta chạy tới trước mặt Cung Thành Giới, quát to: "Ngài Cung Thành Giới, ngài hãy giải thích nguyên nhân vì sao ngài lại làm vậy? Cho dù là Tần Lạc hay các thành viên đoàn Thụy Điển chúng tôi... chúng tôi đều là khách chính phủ quý quốc mời tới. Các vị dùng phương pháp thô lỗ, bạo lực như này để đối xử với những người khách của mình sao?"


"Nếu như không có lý do, tôi Hoffman, với danh nghĩa đội trưởng đoàn Thụy Điển tuyên bố Thụy Điển rút khỏi phục vụ viện trợ y tế lần này... bây giờ chúng tôi và đội trưởng Tần Lạc sẽ cùng quay về".
"..."
Gân xanh trên trán Cung Thành Giới giật giật nhưng ông ta không có cách nào phản kích.


Đội trưởng hai nước Hàn Quốc và Thụy Điển đứng ra bênh vực Tần Lạc khiến ông ta càng rơi vào thế bị động.


"Chúng tôi không có ý làm tổn thương bọn họ" Cung Thành Giới cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, dùng giọng nói bình thản: "Tôi chỉ muốn mời đội trưởng Tần Lạc ở lại. Chúng tôi bị anh ta sỉ nhục công kích, chỉ muốn anh ta thành khẩn xin lỗi, cũng cần anh ta giải thích chuyện vi rút ngọn lửa bị tiết lộ".


"Vậy trước tiên ngài hãy cho binh lính thu súng lại" Hoffman nói.
Cung Thành Giới do dự không quyết, ông ta biết lúc này không thể có chuyện ra lệnh cho binh lính nổ súng nữa rồi.
Nếu như vậy thì sợ rằng kết cục của ông ta còn tệ hơn của Tần Lạc.


Thế nhưng nếu như cứ như này cho binh lính thu súng lại, không phải tất cả những gì mới xảy ra chỉ là một trò hề sao?
"Tôi đồng ý cho binh lính thu súng" Cung Thành Giới nói. "Chỉ cần anh ta đồng ý xin lỗi những người bị anh ta sỉ nhục, công kích".


Bây giờ Cung Thành Giới xấu hổ không nói bắt Tần Lạc xin lỗi bản thân mình mà ông ta kéo tất cả các đội trưởng các đoàn vào vũng bùn với mình, tranh thủ sự ủng hộ và cùng gánh chịu nguy hiểm.


"Xin lỗi?" sau khi nghe câu nói của Hoffman. Tần Lạc phá lên cười, "Ông ta đang nói ngược à? Nếu như ông ta không lập tức xin lỗi tôi và nhân dân tôi chúng tôi lập tức rời khỏi doanh trại này".


"Tần Lạc tiên sinh... Tần Lạc tiên sinh..." Hoffman rất sốt ruột ông ta nói bằng tiếng Thụy Điên rồi trừng mắt nhìn phiên dịch của mình, ý nói anh ta dùng tiếng Trung Quốc khuyên bảo Tần Lạc hộ mình.


Tần Lạc hiểu rõ ý tứ của Hoffman. Hắn nắm chặt tay ông ta nói: "Ngài Hoffman, tôi sẽ ghi nhớ tình hữu nghị của ngài. Thế nhưng chuyện hôm nay hoàn toàn không liên quan tới ngài".
Nói xong Tần Lạc đi nhanh qua người Hoffman, một lần nữa tiến lên trước.


"Đáng chết" Viên sĩ quan đứng bên cạnh Cung Thành Giới tức giận trước sự ngông cuồng của Tần Lạc. Quân nhân nổi giận, cực kỳ mẫn cảm. Bọn họ coi trọng vinh dự, không cho phép đất nước và đồng bào của mình bị sỉ nhục.


Hai mắt gã đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn quay nhìn Cung Thành Giới, nói: "Trưởng quan, xin hạ lệnh nổ súng"
"..."Cung Thành Giới không trả lời.
"Trưởng quan, xin hạ lệnh nổ súng" Một lần nữa viên sĩ quan khẩn cầu.
"..." Cung Thành Giới vẫn không trả lời.


"Trưởng quan, xin hạ lệnh nổ súng. Xin ban thưởng vinh dự cho chúng tôi" Viên sĩ quan nói to.
Cung Thành Giới chỉ muốn chết.
Trong khi đó lúc này Tần Lạc đã dẫn đoàn Trung Y Trung Quốc gần hai mươi thành viên đi tới trước mặt hàng binh lính giới nghiêm.


Hắn đẩy người Đại Đầu ra dùng lông ngực của mình chống lại họng súng của binh lính.
Loảng xoảng
Mỗi bước bọn họ tiến lên trước, binh lính phụ trách ngăn cản vì không có mệnh lệnh cho phép nổ súng nên hàng binh lính chỉ còn cách lui lại sau từng bước một.
Loảng xoảng


Bọn họ tiếp tục tiến lên trước binh lính chỉ còn cách tiếp tục lui bước.
Loảng xoảng
Loảng xoảng
Loảng xoảng
Bọn họ tiến một bước ngắn binh lính lui một bước ngắn. Bọn họ tiến một bước dài binh lính lui một bước dài.
Đội ngũ hai mươi người này lại có khí thế như thiên quản vạn mã.


Những binh lính vũ trang của doanh trại 307 khi đối mặt với ánh mắt kiên cường, vằn máu của bọn họ, nảy sinh cảm xúc sợ hãi chỉ muốn rút lui.
Ngay cả chết bọn họ còn không sợ thì còn sợ cái gì?
Binh lính doanh trại 307 lui dần ra khỏi cổng, trong khi đó hai chân Tần Lạc cũng đứng trên nền đất bên ngoài doanh trại.


Bọn họ đi tới.
Chứng kiến cảnh tượng vừa phẫn nộ vừa lặng lẽ này, tất cả người đứng xem đều vô cùng kinh ngạc.
Có người đỏ mắt, có người liều mạng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay tập họp lại với nhau thành tiếng vang như sấm.


Cho dù là khi nào, dân tộc này cũng sẽ có người xuất hiện làm chỗ dựa cho người Trung Quốc.