Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1462: Quá kích thích!

Trước kia Văn Nhân Mục Nguyệt không biết tình yêu là gì.
Hay nói chính xác nàng vốn nghĩ mình biết nhưng nàng không có cơ hội chứng minh suy nghĩ của mình có chính xác hay không.
Nàng không phải là một người tùy tiện. Nàng chỉ không gặp được người trong mộng của mình.
Sau đó nàng gặp Tần Lạc.


Đối với Văn Nhân Mục Nguyệt mà nói trong hiểu biết của nàng Tần Lạc không phải là người đàn ông ưu tú. cũng không phải là người đàn ông hấp dẫn nhất mà nàng đã gặp. Thậm chí hắn không phải là người đàn ông theo tiêu chí lựa chọn của nàng.


Văn Nhân Mục Nguyệt là một người phụ nữ có khả năng khống chế rất mạnh, lại rất có khả năng tính toán. Cuộc sống của nàng được sắp đặt rất gọn gàng. Sáu giờ sáng rời khỏi giường, tập dưỡng sinh nửa tiếng, uống nước hoa quả hay nước rau cải do bác sỹ gia đình phối chế, đọc các tạp chí tài chính trong nước và quốc tế trong ngày. Nàng cũng thường xuyên đọc mấy tạp chí sắc đẹp. Chín giờ tới công ty. Trợ lý sẽ mang tất cả công việc cần xử lý trong ngày, thậm chí trong tuần tới...


Thậm chí nàng còn tập họp danh sách những người theo đuổi mình hơn nữa còn chấm điểm một cách nghiêm ngặt... mặc dù cuối cùng điểm của Tần Lạc không tăng lên nhưng nàng không nhịn được đã đi tới gặp hắn. Nàng cảm thấy phương pháp đó không thực hiện được nên cho người tiêu hủy bản danh sách.


Thế nhưng người đàn ông có điểm cực thấp này lại thay đổi hoàn toàn cuộc sống của nàng, phá vỡ tâm trạng tĩnh lặng của nàng.
Nàng nhận ra bản thân mình đã rất sai lầm.
Hiểu biết về tình yêu của nàng rất sai lầm bởi vì điều này không thể khống chế được.


Nàng đã đánh giá bản thân quá cao hay nói cách khác nàng đã đánh giá thấp tình yêu.
Trên hội nghị thương mại thế giới, nàng đã hỏi nhỏ Tần Lạc:"Bây giờ phải làm gì?" khi đó nàng đã không khống chế được tình cảm của mình.


Lúc này đây nàng đã giao cho Mã Duyệt xử lý tất cả công việc đang làm, tự mình giống như một cô gái nhỏ đi tới Nhật Bản nơi mới xảy ra động đất. Điểm này càng làm nàng nhận thức rõ về suy nghĩ của mình.


Nàng có thể thành thạo khống chế con thuỵển gia tộc Văn Nhân, nàng có thể dễ dàng đàm phán dự án tài chính mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu. Nàng thậm chí có thể đánh bại hai nhà Tần Bạch liên hợp thôn tính...
Thế nhưng nàng vẫn không khống chế được tình cảm của mình.


Nàng đã nói với chính mình: Văn Nhân Mục Nguyệt, không được nhớ cái gì hết.
Thế nhưng nàng hiểu rằng nàng đối xử với bản thân mình cực kỳ ngu ngốc chính là vì trong lòng nàng một mực muốn.
Con người có áp lực là vì tới lúc cần thiết không biết cách nào khống chế bản thân.


Văn Nhân Mục Nguyệt dùng dải lụa khẩn cầu nhưng lại không biết cần phải viết cái gì. Chẳng lẽ khẩn cầu tình lang của mình quay về?
Không, không phải tình lang của nàng mà của người khác.
Nàng dựa vào cái gì mà cướp hắn khỏi tay người phụ nữ khác?


Mặc dù ban đầu hắn chủ động từ hôn nhưng khi đó bản thân nàng đã nghĩ như thế nào?
Nàng biết hắn bị bệnh, không tới thăm hắn.
Nàng biết hắn tới. không đi gặp hắn.


Không phải nàng thường nghĩ tới việc từ hôn sao? Nếu không khi nàng tới Dương Thành, hay khi hắn tới Yến Kinh, nàng chủ động gặp mặt hắn. hắn còn đưa ra quyết định đó không?
Chính tay nàng để hắn chạy mất, bây giờ nàng muốn đoạt lại hắn sao?


Hay nàng và những người phụ nữ khác cùng hưởng chung đàn ông?
Tình yêu đó, nàng muốn tình yêu đó sao?
Thở dài nặng nề cùng với dải lụa đỏ không chữ chính là biểu hiện tâm trạng vô cùng phức tạp của nàng.


Nàng treo nguyện vọng khó có thể nói ra ở một cành cây thấp bé lại bị gió mưa đánh bay mất. Điểm tựa trong lòng thoáng chốc biến mất, nàng không chịu được nữa rồi tất cả mâu thuẫn, ủy khuất trong lòng đột nhiên bộc phát mãnh liệt.


Đứng trong ngôi chùa cổ ngàn năm, đứng trong cơn gió mưa này, nước mắt của nàng như nước sông điên cuồng đánh vào bờ đê liên miên không dứt.
Đột nhiên mưa tạnh...
Không, nói chính xác là mưa tạnh trên đỉnh đầu nàng.


Gió điên cuồng rít gào. những hạt mưa vuốt ve gò má trắng mịn của nàng đột nhiên biến mất.
Nàng mở đôi mắt mông lung, đẫm lệ nhìn thấy cách đó không xa gió vẫn thổi mưa vẫn rơi. Tất cả vẫn không có gì thay đôi.
Ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một gương mặt tươi cười quen thuộc.


Trên gương mặt tươi cười, đôi mắt như rực lửa khiến bắt giác nàng cũng nóng mặt.


"Có biết Thiên Diệp tự có một truyền thuyết không?" Người đàn ông đứng sau lưng Văn Nhân Mục Nguyệt, tay cầm ô che trên đầu nhưng một nửa người vẫn đang đứng dưới mưa."Rất rất lâu trước kia trong thôn có một cô gái, người yêu của cô gái ra chiến trường. Cô ấy ngày đêm nhớ nhung người yêu của mình. Cô tự mình viết chữ vào thắt lưng của mình, treo trên ngọn cây Thiên Diệp, cô hy vọng Thụ thân có thể thương xót tình cảm của cô, khiến người yêu của cô nhanh chóng quay về"


"Sau đó dải lụa đỏ biến mất mà người yêu cô gái cũng quay về quê nhà. Người trong thôn nói đó là Thụ thần linh thiêng, liền học theo treo thắt lưng của mình lên cây Thiên Diệp. Sau đó danh tiếng Thiên Diệp tự lan xa. Càng ngày càng có nhiều người tới đây cầu nguyện".


Người đàn ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:"Tiếp sau đó dây lưng ra đời. Khi đó dây lưng vẫn là thứ đắt tiên, người Nhật Bản không nỡ treo nó lên cành cây nên mới bắt đâu dùng dải lụa để cầu nguyện".
Khì khì
Văn Nhân Mục Nguyệt phì cười.


Chỉ trong nháy mắt xuân tới, hoa nở, tuyết tan, cảnh đẹp khó nói nên lời.
Là như vậy, cảm giác là như vậy.


Với sắc đẹp và địa vị của Văn Nhân Mục Nguyệt, hàng ngày có đủ các loại đàn ông mượn cơ hội tiếp xúc, lấy lòng nàng, đủ các loại quà tặng, đủ các loại cảm giác vui mừng lẫn kinh hãi đủ các thủ đoạn nhưng không một ai có thể nói khiến cho nàng cười vui vẻ.


Đây không phải là cười cho có lệ. Đương nhiên nàng không mỉm cười cho có lệ với bất kỳ ai.
Đây chính là tiếng cười từ sâu thẳm tâm hồn tiếng cười vui sướng của tinh thần và thể xác.
Nàng thật sự rất vui vẻ. Cám giác đó không thể lừa gạt người ta được.


"Em có biết vì sao thất lưng của cô gái lại biến mất không?" Tần Lạc hỏi.
Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu. Nước mắt, nước mưa đầy trên mặt và cổ, trông vừa đáng thương, vừa đáng yêu.


"Bị người yêu của cô gái tháo xuống" Tần Lạc nói."" Người đàn ông ra chiến trường, một năm, hai năm, ba năm... ngày nào anh ta cũng nghĩ tới người yêu của mình nhưng anh ta lại sợ rằng mình xa nhà lâu ngày người con gái của mình đem lòng yêu người đàn ông khác. Anh ta cũng sợ bản thân không chịu nổi sự thật này. Anh ta nghe nói cô gái của mình buộc thắt lưng lên cây nên mới trèo lên cây tháo nó xuống vì vậy cũng hiểu rõ lòng cô gái. nên quay về nhà gặp cô gái".


"Tại sao anh lại biết?" Văn Nhân Mục Nguyệt trừng mắt nhìn Tần Lạc höi.


"Đoán" Tần Lạc cười một cách xấu xa. Một tay hắn đang cầm ô. một tay hắn cầm cành cây gãy có treo dải lụa không chữ."" Người đàn ông kia may mắn hơn nhiêu so với anh. Anh ta trèo lên cây là biết được lòng người yêu mình. Cho dù anh nhặt được dải lụa này nhưng tại sao trên này không có chữ?"


Văn Nhân Mục Nguyệt đỏ mặt. nàng cúi đầu không trả lời.
"Nguyện vọng của em là gì?" Một lần nữa Tần Lạc hỏi.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu. ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Lạc hỏi:"Anh nhất định phải biết sao?"
"Muốn" Tần Lạc nói.


"Nguyện vọng của em là..." Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn sâu vào hai mắt Tần Lạc nói:"Anh là heo".
Người đàn ông này đúng là giống heo. Mình đã đuổi theo tới tận đây, còn hỏi nguyện vọng của mình làm gì?
Tần Lạc ôm nàng vào lồng ngực mình, dùng đôi môi điên cuồng chặn miệng nàng lại.


Chiếc ô bị gió cuốn bay. rơi xuống đất. bập bềnh. Đôi thanh niên nam nữ này vẫn kích động đứng ôm hôn nhau. Một bức tranh hai hình ảnh hoàn mỹ.
Mặc dù ngay cả chú ếch trốn trong bụi cò cũng xấu hổ, ló đầu ra vụng trộm ngắm vài lần sau đó nhảy lên kêu"ộp ộp ộp".... Rất kích thích!