Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1459: Lựa chọn của Hứa Đông Lâm

"Cái gì? Đội trưởng đội Trung Y Trung Quốc đánh chết người? Ôi, chúa ơi. Thật vậy sao?"
"Nghe nói là đánh chết một bệnh nhân nhiễm bệnh... người bệnh kia túm lấy anh ta, anh ta đánh vào cổ người đó. Tàn nhẫn quá".


"Mặc dù là bệnh nhân lây vi rút ngọn lửa nhưng anh ta không có quyền đánh chết người bệnh. Đây là hành động đi ngược với công pháp quốc tế, vi phạm nhân quyền. Anh ta phải bị trừng phạt thích đáng"
Chuyện tốt không ra khỏi cửa. Chuyện xấu lan tràn khắp nơi.


Trong khoảng thời gian đốt cháy một nén hương thơm, tin tức Tần Lạc. Đội Trưởng đội điều trị y tế Trung Y Trung Quốc đánh chết người lan truyền tới khắp những người có thể nhận được tin tức. Không còn cách nào cả, bọn họ cũng ở trong một doanh trại. Mỗi thành viên của từng đội y tế đều nhìn chằm chằm vào mấy chục bệnh nhân đó. Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, dù có muốn che dấu cũng không được.


Trong phòng hội nghị đơn sơ, các đội trưởng, đội phó và phiên dịch của các đoàn điều trị y tế các nước cùng tụ tập. Không một ai nói chuyện, ánh mắt bọn họ đều tập trung vào người đàn ông Trung Quốc.


Người chủ trì cuộc hợp chính là quan chức nội chính Cung Thành Giới, ông ta cau mày nhìn Tần Lạc, thái độ cực kỳ tức giận.


Vốn phía chính phủ Nhật Bản không có ý định mời đội y tế Trung Quốc tới trợ giúp. Sau khi tốn rất nhiều thòi gian, y học phương tây tiên tiến vẫn không tìm ra biện pháp chữa trị căn bệnh này. Bọn họ mới nghĩ tới việc thử dùng y học cổ truyền Trung Quốc và Hàn Quốc.


Điều không ai ngờ là ngay trong ngày đầu tiên đội y tế Trung Quốc tới đã xảy ra tai họa này.
Điều này khiến Cung Thành Giới rất nghi ngờ: bọn họ tới hỗ trợ hay là tới gây trở ngại cho công việc. Điều này thật sự khiến con người ta đau đầu quá.


Cung Thành Giới đưa mắt nhìn toàn hội trường sau đó ánh mắt ông ta dừng trên người Tần Lạc và lên tiếng: "Bác sỹ Tần Lạc. mời anh hãy nói tình hình cụ thể cái chết của người bệnh cho mọi người biết".


Sau khi nghe người phiên dịch dịch lại. Tần Lạc đứng bật dậy. Đây không phải hành động nịnh bợ các trưởng, phó đoàn đang ngồi mà vì sự tôn trọng của hắn đối với người chết.


"Chuyện là như thế này" Tần Lạc cao giọng nói giọng nói trong sáng, sắc mặt bình tĩnh, không may may sợ hãi hay chột dạ. "Tôi và đội phó Vương Dưỡng Tâm đi xem xét tình hình người bệnh. Dưới sự giúp đỡ của Koizumi Saburo tiên sinh, chúng tôi đi vào phòng bệnh của người chết. Tôi phụ trách việc kiểm tra người chết. Vương Dưỡng Tâm tiên sinh phụ trách kiểm tra một người bệnh khác".


"Sau khi tôi bắt mạch cho anh ta, anh ta đột nhiên ngồi bật dậy, ôm chặt cánh tay tôi hô to cái gì đó với tôi. Tôi không hiểu tiếng Nhật Bản cũng không hiểu anh ta đang nói gì nhưng khi đó sắc mặt anh ta dữ tợn có vẻ mắt đi thần trí trở nên điên cuồng".


"Tôi muốn thoát khỏi tay anh ta nhưng không ngờ anh ta cầm rất chặt. Vì vậy tôi liền nghĩ trước tiên cần làm anh ta bình tĩnh lại nên mới đánh tay vào cổ anh ta. Tôi vốn nghĩ anh ta chỉ hôn mê bất tỉnh. Tới khi tôi kiểm tra tim anh ta mới phát hiện ra anh ta đã chết".


Tần Lạc nhìn mọi người nói: "Sau đó chúng tôi đi ra báo cho bảo vệ bên ngoài. Đây là toàn bộ nội dung sự việc".
Sau khi Cung Thành Giới nghe thư ký phiên dịch lại, ông ta gật đầu nói: "Phát lại đoạn băng của phòng 1026".
"Dạ" Người thư ký trả lời.


Các cửa sổ trong phòng rất nhanh được buông rèm cửa. Máy chiếu bắt đầu chạy, trên màn hình lớn treo trên tường bắt đầu phát hình ảnh Tần Lạc đi vào trong phòng 1026.


Không chỉ có hình ảnh mà còn ghi lại cả lời thoại của Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm, thậm chí cả lời nói của bệnh nhân kia đối với Tần Lạc cũng đều được ghi lại. Xem ra bọn họ đã lắp thiết bị giám sát ở tất cả các phòng bệnh.


Sau khi được phiên dịch. Tần Lạc biết bệnh nhân kia cầm tay hắn hô: "Bác sỹ, cứu tôi. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết, ông nhất định phải cứu tôi".
Sau đó Tần Lạc đánh tay vào cổ bệnh nhân.
Người bệnh ngã xuống. Tần Lạc kiểm tra tim.


Có đoạn băng làm chứng, chân tướng sự việc mới xảy ra đã rõ ràng. Sự thật cũng không có gì khác biệt so với những gì Tần Lạc nói.
Cứ như vậy, suy nghĩ của khá nhiều người ở đây với Tần Lạc đã tốt hơn trước nhiều.
Ít nhất đây là một người thẳng thắn, trung thực.


Cung Thành Giới bảo thư ký kéo rèm cửa sổ lên, để mặc luồng ánh sáng không có gì ấm áp ùa vào trong.
"Các vị, chuyện là như vậy. Bác sỹ Tần Lạc không nói sai" Cung Thành Giới nghiêm túc nói: "Bây giờ, các vị có muốn nói gì không?" Nguồn truyện: Truyện FULL


"Đây là một âm mưu mưu sát" Một người đàn ông cao to, râu quai nón đứng dậy nói: "Chúng tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng khi bác sỹ Tần Lạc đi vào trong phòng, người bệnh vẫn có ý thức. Thậm chí anh ta vẫn có thể ngồi dậy được, túm chặt ống tay áo bác sỹ Tân Lạc, chứng tỏ sức sống của người này cực kỳ kiên cường. Thế nhưng anh ta lại bị một đòn nghiêm trọng của bác sỹ Tần Lạc đánh ngã, vĩnh viễn ngã xuống. Tính mạng anh ta không mất đi vì vi rút ngọn lửa mà lại bị đoạt bởi một bác sỹ mà anh ta ký thác tất cả kỳ vọng của mình. Đây chính là một sự sỉ nhục đối với nghề y của chúng ta. Đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ".


"Ông ta là Laurence, đội trưởng đội điều trị Pháp" Vương Dưỡng Tâm thì thào vào tai Tần Lạc. Anh ta có thể nhận ra thân phận của Laurence qua tấm thẻ bằng tiếng Anh trước ngực.


"Anh chẳng có gì bất ngờ trước điều này" Tần Lạc trả lời. Lần trước hắn tới Pháp, đại náo Paris, gây ra náo loạn rất lớn. Lần này bản thân hắn gặp nạn nếu như bọn họ không xuất hiện đâm hắn một dao, không chỉ bọn họ không có cách nào tha thứ cho bản thân mình mà ngay cả Tần Lạc cũng cảm thấy bọn họ rất ngốc...


Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, quần áo màu trắng, thắt nơ rất đẹp, đứng dậy, sắc mặt đau xót nhìn Tần Lạc nói: "Bác sỹ Tần Lạc là một bác sỹ rất ưu tú, cũng là một bác sỹ rất có trách nhiệm. Như chúng ta đã nhìn thấy qua đoạn băng ghi hình, khi anh ta kiểm tra thân thể cho bệnh nhân thì đã tháo bao tay ra. Thế nhưng điều này cũng không thể bao biện cho việc anh ta đã mắc sai lầm nghiêm trọng. Anh ta là một bác sỹ ưu tú, anh ta kiểm tra thân thể bệnh nhân bị lây nhiễm, anh ta hẳn hiểu rõ một điều là lúc đó thân thể người bệnh đang rơi vào tình trạng suy yếu nhất. Đáng lẽ anh ta phải nhẹ nhàng khuyên nhủ, chứ không dùng biện pháp bạo lực đánh vào cổ bệnh nhân".


"Bởi vì sai lầm của anh ta mà một bệnh nhân đã chết... chúng ta hiểu rất rõ rằng cho dù bệnh nhân có bị lây bệnh hay không thì vẫn là một người sống sờ sờ. Người đó chỉ chết khi bị bác sỹ Tần Lạc tấn công. Đây là hành vi giết người. Bác sỹ giết người càng khiến trái tim người ta nguội lạnh".


Đoàn trưởng người Mỹ còn lợi hại hơn nhiều. Trước tiên ông ta thổi phồng Tần Lạc sau đó từ khích lệ và tấn công hắn. Nếu như bạn muốn phản đối đương nhiên phải từ chối sự tán thưởng của ông ta trước.


"Đúng vậy đây chính là sự cố y học rất nghiêm trọng. Nhất định phải nghiêm trị hung thủ".
"Tôi cho rằng bọn họ không còn tư cách nghiên cứu vi rút ngọn lửa... đương nhiên cho tới tận lúc này tôi vẫn không nghĩ bọn họ có tư cách này".


"Người chết là người dân Nhật Bản tôi nghĩ chính phủ Nhật Bản nhất định sẽ giải quyết chuyện này một cách tốt nhất. Thế nhưng nếu như chính phủ muốn che dấu chuyện này với người dân, là một bác sỹ có lương tâm, tôi sẽ thông báo chuyện này cho giới truyền thông biết"


Vương Dưỡng Tâm đã sớm nói: hình như bọn họ rất không được chào đón.
Thế nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ bọn họ lại không được chào đón tới mức độ này.


Bây giờ bọn họ giống như chuột chạy qua đường, bất kỳ ai cũng có thể hô đánh. Mỗi một người lên tiếng đều chỉ muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.


Phác Đắc Chí, đội phó đoàn y tế Hàn Quốc kích động tới mặt đỏ bừng. Sau khi nhìn thấy các đoàn trưởng các nước đều lên tiếng, cánh tay ông ta liên tục đẩy Hứa Đông Lâm.
Lúc này chính là lúc báo thù huyết hận.


Bây giờ bọn họ nhảy ra đâm hắn một đao, bọn họ có thể báo được mối sỉ nhục mà Tần Lạc đã gây cho Hàn y.


Thử nghĩ xem. Đoàn y tế Trung Quốc vừa mới tới Nhật Bản đã bị chính phủ Nhật Bản trục xuất về nước. Còn có chuyện nào mất thể diện hơn so với chuyện này không? Chỉ cần thông báo cho giới truyền thông, toàn bộ thế giới sẽ sỉ nhục bọn họ.


Hơn nữa nếu như chính phủ Nhật Bản tố cáo Tần Lạc mưu sát... trời ơi, còn chuyện nào hạnh phúc hơn điều này không? Không cần bọn họ chính thức ra tay, kẻ thù của bọn họ đã ngã xuống.
Cuối cùng Hứa Đông Lâm cũng đứng dậy.


"Tôi không đồng ý với quan điểm của các vị" Hứa Đông Lâm nói bằng tiếng Anh. So về phương diện ngôn ngữ, gã mạnh hơn Tần Lạc nhiêu.
Hứa Đông Lâm vừa nói xung quanh vang lên tiếng bàn tán như ong vỡ tổ.


Không chỉ các đoàn trưởng các nước mà ngay cá phó đoàn Hàn Quốc Phác Đắc Chí cũng không hiểu.
"Đội Trưởng, anh điên rồi sao?" Phác Đắc Chí liên tục kéo tay áo Hứa Đông Lâm, muốn gã thay đổi lời nói của mình.


"Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn" Hứa Đông Lâm nói. "Thầy thuốc Tần Lạc tới là để giải quyết chuyện vi rút ngọn lửa. Anh ấy mạo hiểm tính mạng của mình đi tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân, cũng chỉ vì mục đích đó. Anh ấy hoàn toàn không có động cơ giết người"".


"Hơn nữa chúng ta cũng hiểu rõ rằng đây không phải là trường hợp tử vong duy nhất của người lây bệnh. Nếu như tôi nói không sai thì trường hợp hôm nay đã là trường hợp tử vong thứ bảy rồi".
Hứa Đông Lâm nhìn Cung Thành Giới, ý muốn ông ta cho một câu trả lời.


"Đúng vậy" Cung Thành Giới không sao được đành phải trả lời."Đây là trường hợp thứ bảy. Hy vọng sau này sẽ không xảy ra tình hình này nữa. Mỗi một công dân ra đi đều khiến chúng tôi vô cùng đau đớn"


"Người bệnh lây nhiễm ôm cánh tay thầy thuốc Tần Lạc, kêu gào với anh ấy. Nếu như là các vị rơi vào tình huống đó, các vị sẽ có lựa chọn như thế nào?" Hứa Đông Lâm hỏi.


"Mới rồi có vị chuyên gia còn nói là anh ấy hẳn phải nhẹ nhàng khuyên nhủ... hẳn cần phải làm như vậy sao? Tất cả mọi người đừng có quên người bệnh ôm cánh tay thầy thuốc Tần Lạc chính là người bệnh lây nhiễm vi rút ngọn lửa. Khi chúng ta vào phòng của người bệnh lây nhiễm vi rút ngọn lửa, thậm chí chúng ta còn không dám cởi bộ đồ phòng hộ của mình, trong khi đó chúng ta lại yêu cầu thầy thuốc Tần Lạc nhẹ nhàng khuyên nhủ bệnh nhân trong tình huống anh ấy rất có thể bị người lây bệnh làm bị thương, rất có khả năng bị lây bệnh. Là một người bình thường, chọn lựa cách khiến người bệnh lập tức yên lặng không phải là cách tốt nhất sao?"