Không có che khuất bầu trời, mây đen cuồn cuộn...
Không có trời long đất nở, ánh sao thất sắc...
Không có hư không nát vụn, ngân hà rạn vỡ...
Thậm chí ngay cả kình khí vù vù cũng không có, không có hóa thành ngàn vạn kiếm ảnh...
Một kiếm này của lão cứ đâm ra như vậy, giống như một đứa bé đang chơi đùa.
Kiếm vẫn là kiếm, người vẫn là người.
Người kiếm không có hợp nhất. Kiếm cũng không có tản mát ra kiếm khí sắc bén.
Kỳ quái chính là, nụ cười trên mặt Hoàng Đế lại càng ngày càng lớn, giống như tìm được bảo sơn.
" Chiến thần phương đông, danh bất hư truyền ". Hoàng Đế cười như điên.
Hai tay của hắn hợp thành chữ thập, giống như là đang lạy Quan Âm.
Chân phải hắn tiến tới một bước, hai tay hợp thành chữ thập đụng thẳng lên kiếm phong trong tay Phó Phong Tuyết.
Phó Phong Tuyết chậm.
Động tác của hắn cũng không nhanh.
Hai người giống như là đang múa kiếm tình chàng ý thϊế͙p͙, hoặc nói giống mấy pha quay chậm trong phim.
Một động tác chậm đâm thẳng, một bàn tay đụng vào kiếm, hắn muốn làm gì?
Đây là ý nghĩ trong lòng tất cả người xem. Phản kích như vậy thoạt nhìn không có gì khác với tự sát.
Thậm chí, có người còn nghĩ ở trong lòng: Hai người này không phải là đang diễn trò chứ?
Một người cười như điên nói: Chiến thần phương đông, danh bất hư truyền.
Một người khác lãnh khốc mà nói: Hoàng Đế vương giả, khí phách vô địch.
Sau đó, ai đó ném ra một người đàn bà ɖâʍ đãng có thể hạ gục hai tuyệt thế cao thủ...
Trịnh trọng nói rõ, người mang loại ý nghĩ bất lương này không phải là Tần Lạc.
Nếu là người thường, lúc thấy có người dùng tay không để tóm kiếm phong của mình, nhất định phải thêm sức mà đâm, ít nhất phải đâm một lỗ máu trên tay hắn.
Nhưng mà, phản ứng của Phó Phong Tuyết lại khác hẳn với người thường.
Lão không dùng hết chiêu, trường kiếm đâm tới một nửa, lúc thấy hai tay Hoàng Đế duỗi tới, chân trái lui về phía sau một bước, sửa đâm thành gọt.
Hô...
Tốc độ kiếm này đột nhiên nhanh cực kì, mắt thường khó phân biệt.
Còn Hoàng Đế lui về phía sau một bước, hai bên lại biến thành trạng thái giằng co.
" Động tác của bọn họ sao chậm như vậy?" Hồng Phu càng xem càng hồ đồ. Ở nơi này là so đấu của hai tuyệt thế cao thủ sao? Rõ ràng là hai tay mơ đang đùa giỡn mà.
Lần này, ngay cả Tần Lạc cũng không hiểu.
Đầu to không lên tiếng, Ly cũng không lên tiếng.
Jesus suy tư trong chốc lát, nói: "Tôi từng thấy Phó lão ra tay, bá đạo sắc bén, không người nào có thể địch được. Lúc lão đối mặt Hoàng Đế đột nhiên trở nên âm nhu như vậy, làm cho người ta khó hiểu..."
Ở trong đám người này, thực lực Jesus cao nhất. Ngay cả hắn cũng không hiểu, những người khác càng không rõ.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, cao thủ so chiêu đều đánh đến thiên hôn địa ám, trời long đất nở. Hôm nay hai người cao thủ này thật sự rất không cao thủ.
Cũng không thể trách bọn họ xem không hiểu. Bởi vì bọn họ còn chưa tới đạt tới tầng này.
Cương tới cực hạn, chính là âm nhu.
Phó Phong Tuyết là nổi tiếng cương mãnh, Hoàng Đế cũng thế.
Hai người dùng bạo đánh bạo, đây là bác đấu, không phải là chém giết.
Còn Phó Phong Tuyết vừa ra tay đã dùng ám chiêu, chứng minh trong lòng lão có sát tâm, muốn dùng tốc độ giết chết Hoàng Đế.
Tiên cơ bị Phó Phong Tuyết chiếm dụng, Hoàng Đế phản kích cũng chỉ có thể dùng nhu chiêu.
Vì vậy, ở trong mắt người xem lúc này liền cảm thấy kỳ quặc, cảm thấy không đặc sắc, cảm thấy rất chán.
"Ông sắp thua". Hoàng Đế cười ha hả nhìn Phó Phong Tuyết, nói.
Trên mặt Phó Phong Tuyết không hề bận tâm, khắc chế tâm tình của mình dao động.
"Ông vội giết tôi. Cho nên ông sẽ thua". Hoàng Đế tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nhiễu loạn tâm tình Phó Phong Tuyết. "Ông sốt ruột, là vì ông không có lòng tin. Tôi là đang hưởng thụ niềm vui thú của chiến đấu".
Phó Phong Tuyết vẫn không đáp, để mặc hắn lầm bầm lầu bầu.
Gió tiếp tục thổi, mặt trời tiếp tục nhô cao.
Hình trứng ngỗng vàng kia bị mực đỏ nhuộm lên, từ từ biến thành màu đỏ thẫm.
Vừa rồi còn ở dưới chân bọn họ, trong nháy mắt, đã lên đỉnh đầu.
Phong thanh khí sảng, mặt trời mọc phía đông, đây vốn là nơi thích hợp nói chuyện yêu đương.
Đáng tiếc, những người này lại phí của trời, lấy ngày tốt cảnh đẹp này để chém giết.
"Tôi đợi ở đây đã lâu, lại đi xa như vậy, há có thể liền quyết định sinh tử dễ dàng? Phó Phong Tuyết, trước bồi tôi chơi đùa đi". Hoàng Đế cười lớn, hào khí thấu trời.
"Vừa rồi là ông chủ công, bây giờ ông tiếp một quyền của tôi". Lúc nói chuyện, thân hình của hắn đã động.
Không, là đã biến mất tại chỗ.
Không ai thấy quỹ tích của hắn, cũng không có ai nhìn rõ ràng thân ảnh của hắn.
Đúng vậy. Ngay cả ảnh cũng không thấy.
Nhưng mà, nháy mắt biến mất ở cự ly năm sáu thước, khi hắn xuất hiện lại, đã tới sát trước mặt Phó Phong Tuyết.
Hắn đột nhiên đưa tay, một quyền đánh vào ngực Phó Phong Tuyết.
Tê...
Phảng phất không khí chung quanh quả đấm bị xé rách, lại phảng phất như uy lực một quyền này khiến không gian ngăn trở ở phía trước nó trở nên vặn vẹo.
Người kia vươn tới, quả đấm kia từ nhỏ biến thành lớn.
Phảng phất như một thiết chùy do tay không làm thành, một chùy nện lên ngực Phó Phong Tuyết.
Một khi đánh trúng, không máu thịt nát bét nội tạng vỡ nát thì không có khả năng.
Công kích như vậy, ở trong miệng Hoàng Đế không ngờ là "Trước bồi tôi chơi đùa một chút".
Phó Phong Tuyết cũng động.
Hai chân của lão bất động, nhưng người lại bắn lên cao, giống như là dưới chân có lò xo.
Ở trong quá trình nhảy lên, tay phải lão cầm kiếm từ trên chém nghiêng xuống.
Tê...
Phát ra tiếng vang tê tê giống nhau, cắt vỡ không khí chung quanh giống nhau.
Hơn nữa, vừa nãy thân kiếm màu trắng bạc không ngờ biến thành đỏ rực như lửa. Giống như là mới bị ném vào trong lửa nung lên.
Xoẹt...
Vạt áo trường bào trên người Phó Phong Tuyết bị quyền phong tổn thương, giống như bị kéo sắc cắt vậy, rớt xuống từ chỗ bắp chân. Còn vest tây của Hoàng Đế cũng mất nửa ống tay áo.
Ầm ầm...
Khoa trương chính là, phía sau vị trí Phó Phong Tuyết mới vừa đứng có một khối đá lớn. Khối đá lớn bị quyền phong đánh úp, nét một khe hở dài hẹp từ trong ra ngoài, bị gió thổi liền rã ra, rớt xuống đất.
Còn sau lưng Hoàng Đế, mặt đất nham thạch cứng rắn, bị kiếm khí kéo lê một đường dài mảnh hẹp nhưng sâu. Bởi vậy có thể thấy được, kiếm khí Phó Phong Tuyết ngưng luyện đến mức tập trung nào.
"Sướng". Hoàng Đế hét lớn một tiếng, đưa tay kéo nhẹ, vest trắng trên người hắn liền biến thành vải rách, thành từng mảnh từ trên người rớt xuống. Bị gió thổi, xoay vòng ở không trung, giống như tơ liễu ở bờ sông tháng 3.
Bây giờ, hắn mặc áo trong màu trắng tiện cho vận động, vóc người cân đối, cơ ngực rắn chắc đẩy áo trong gồ lên. Thoạt nhìn phi thường gợi cảm.
Phó Phong Tuyết từ trên cao hạ xuống, một tay cầm kiếm, đứng im lặng.
Hoàng Đế là kẻ địch mạnh lão gặp trong đời, cho nên, lão cũng ôm thái độ cẩn thận trong đời.
Hoàng Đế có thể nổi điên phát cuồng, đây là phong cách của hắn.
Chỉ có tìm được phương thức chiến đấu thích hợp với mình, mới có thể phát huy uy lực lớn.
Hoàng Đế tìm được rồi. Phó Phong Tuyết cũng tìm được rồi.
Đây là hai ví dụ cao thủ điển hình. Đều giỏi hơn người, nhưng phong cách chiến đấu lại hoàn toàn tương phản.
" Phó Phong Tuyết, xuất ra toàn bộ thực lực của ông đi". Hoàng Đế rống lớn, giống như là một đứa trẻ đang ở trạng thái kích động.
Thân thể của hắn lại động, lấy đà hai bước, người liền bắn cao lên không trung.
Mà hắn ở giữa không trung vẫn giữ tư thế chạy, giống như giẫm thứ gì đó dưới chân.
Thần kỳ chính là, hắn không chỉ không rớt xuống, ngược lại còn càng chạy càng nhanh, vọt tới đỉnh đầu Phó Phong Tuyết.
" Trời ạ". Hồng Phu lên tiếng kinh hô. Hắn quả thực không có cách gì tin vào sự thực trước mắt. "Hắn còn là người à?"
Không ai xem Hoàng Đế là người.
Có người gọi hắn quái vật. Đương nhiên, còn có người gọi hắn là thần.
Hắn đứng ở cách đỉnh đầu Phó Phong Tuyết hơn ba thước, sau đó thân thể đột nhiên xoay tròn.
Hai chân hóa thành hai cánh quạt, chỉ cần hơi chút tiếp xúc, là có thể xoắn đầu Phó Phong Tuyết thành thịt băm.
Long quyển phong!
Một trong những tuyệt học của Hoàng Đế.
Bởi vì lực bật kinh người cùng thần kinh vận động kinh người của hắn, long quyển phong của hắn gần như là khó giải.
Tránh cũng không thể tránh, chạy thì không chỗ chạy. Năng lực ngưng đọng không gian cường đại khiến hắn có thể theo di chuyển của người ta mà di động.
Phó Phong Tuyết không sợ hãi không hoảng hốt, bất động tại chỗ.
Tóc của lão bị gió mạnh này thổi bay, sợi tơ buộc tóc bị thổi bay lên không trung.
Da thịt trên mặt lão bị thổi đến vặn vẹo, mắt lệch mũi lệch, con mắt cũng không có cách gì mở ra.
Nhưng mà, lão vẫn đứng ở đó không hề nhúc nhích.
Tới gần...
Tới gần...
Lão rốt cuộc động. Một tay giơ trường kiếm trong tay lên cao.
Một kiếm vác trời!