Bạch Phá Cục làm như không nghe thấy câu nói của Tần Tung Hoành. Y không quay đầu lại, đi nhanh về phía chiếc Hummer của mình.
Khi Bạch Phá Cục mở cửa xe, Tần Tung Hoành ở sau nói to: "Anh còn đợi tới khi nào nữa hả? Giống như mấy ông già bọn họ, đợi già tới khi không già hơn được nữa, ăn không ngon, ngủ không yên. Kể cả khi cười cũng sợ bị lộ tin tức ... có thể bị thiêu đốt thành tro bụi cùng không đợi được ngày đó. Anh hy vọng bản thân mình cũng rơi vào tình trạng đó sao?"
Bạch Phá Cục đứng lại, chậm rãi quay người.
Y đang cười.
Lúc bắt đầu chỉ là mí mắt cười sau đó tiếng cười càng lúc càng to, cuối cùng là tiếng cười sẳng sặc.
"Trí công tử được người đời coi là vô địch nhẫn nại cùng có lúc nôn nóng sao?" Bạch Phá Cục cười hỏi. Miệng mở to, hai mắt nheo lại. Một nụ cười rất không phong độ, không hình tượng nhưng hào phóng, không gò bó, rất đàn ông.
"Tôi không phải là vô địch nhẫn nại. Tôi chỉ đang chờ cơ hội" Tần Tung Hoành nói.
"Anh cho rẳng lúc này chính là cơ hội sao?" Bạch Phá Cục hỏi.
"Không sai" Tần Tung Hoành nói. "Tôi đã thử dò xét. Quả thật lão hồ ly Văn Nhân Đình đã mắc trọng bệnh".
"Tôi công nhận Văn Nhân Mục Nguyệt rất có năng lực" Tấn Tung Hoành nói. "Tôi cũng biết Văn Nhân Mục Nguyệt quản lý tập đoàn rất tốt. Thế nhưng cuối cùng cô ta chỉ là một người phụ nữ... điều quan trọng là cô ta là một người phụ nữ kiêu ngạo".
"Văn Nhân Đình bệnh nặng, ông nội của tôi và ông của các anh vẫn còn khỏe mạnh. Nếu như chúng ta cùng liên thủ ra tay với gia tộc Văn Nhân, hai người bọn họ sẽ phát huy được bao nhiêu tiềm lực? Có thể huy động được bao nhiêu người và tài chính so với hai nhà chúng ta?"
Quả thật trong cuộc tranh đấu của ba nhà Tần, Bạch, Văn Nhân, không chỉ có so đấu tiềm lực kinh tế của ba nhà mà còn cả vòng trong xung quanh nữa.
Khi sức khóe Văn Nhân Đình lão gia còn tốt, dù ông không quan tâm tới công việc kinh doanh của gia tộc Văn Nhân, nhưng ông vẫn có thể đoàn kết một nhóm người có ành hường rất lớn bên ngoài. Những người này có lẽ không có nhiều tiền bạc, tài sản như gia tộc Văn Nhân, không thanh danh hiển hách như Văn Nhân Đình lão gia. Thế nhưng vào thời điểm quyết chiến quan trọng, ít nhiều bọn họ cũng mang lại tác dụng rất quan trọng.
Người làm lão Đại dù rất lợi hại, nhất định phải có mấy tiểu đệ có lực công kích để hỗ trợ. Chuyện gì cũng khiến lão Đại ra tay không phải sẽ làm lão Đại mệt chết sao?
Kiến cắn chết voi chính là đạo lý này.
Văn Nhân Đình lão gia mất ý thức. Những người xung quanh ông sẽ tản mát hay tạm thời giữ yên lặng. Dù sao Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không có cách nào tiệp nhận nguồn lực lượng này. Những lão già tóc bạc kia nhất định sẽ không chịu chắp nhận một hậu sinh như Văn Nhân Mục Nguyệt.
Hai nhà Tần, Bạch thì khác. Hai lão già vẫn còn khỏe mạnh, bọn họ sẽ là trung tâm liên lạc, thu hút lực lượng và tài chính. Còn cái gì không thể làm được không?
Thực lực bản thân của gia tộc Văn Nhân có thể liều mạng cùng với Tần gia và Bạch gia nhưng thế lực sau lưng đã phân tán.
Nụ cười trên gương mặt Bạch Phá Cục dần biến mất, y nhìn Tần Tung Hoành với ánh mắt thú vị.
"Tôi rất nghiêm túc" Tần Tung Hoành, nói. "Mặc dù địa điểm và phương thức đàm phán không đúng".
"Anh có thể cho tôi cái gì?" Bạch Phá Cục hỏi. "Anh hẳn biết rõ bây giờ Bạch gia và gia tộc Văn Nhân đang có hạng mục hợp tác nguồn năng lượng mới".
"Một nửa tập đoàn gia tộc Văn Nhân, đủ không?" Tần Tung Hoành hỏi.
"Xem ra chúng ta hẳn phải tìm một nơi phù hợp để đàm phán cụ thể" Bạch Phá Cục nói.
"Tôi cùng nghĩ vậy" Tần Tung Hoành nói.
Hai người đều lên xe sau đó một trước một sau, xe cả hai đều lăn bánh về hướng đông.
------------------------------
"Người tới không có ý tốt" Tần Lạc nói; "Hiển nhiên bọn họ tới tìm hiểu tin tức".
"Sớm biết vậy đã không để bọn họ gặp ông" Văn Nhân Chiếu nói. "Bọn họ tới xem ông bị bệnh thật hay là giả vờ".
"Cuối cùng em cũng biết dùng đầu suy nghĩ vấn đề" Tần Lạc khen ngợi.
"Cám ơn anh rể" Văn Nhân Chiếu nhận được khích lệ của Tần Lạc, vui mừng, mặt mày hớn hở, không khép miệng.
"Không để cho bọn họ lên, chứng mình nói cho bọn họ sức khỏe của ông không tốt" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Văn Nhân Chiếu chủ động đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề, cho dù đúng hay sai, bọn họ đều rầt mừng, nên ai cũng vui vẻ chỉ điểm thêm cho hắn.
"Nếu như hào phóng mời bọn họ lên gặp, ngược lại bọn họ sẽ nghi ngờ".
"Ồ, thì ra là như vậy" Văn Nhân Chiếu nói: "Phức tạp quá".
"Bọn họ muốn ra tay, đúng không?" Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi. Bây giờ những người còn lại của gia tộc Văn Nhân đã bị Văn Nhân Mục Nguyệt thanh trừng.
Người có thể đại diện cho tập đoàn Văn Nhân ứng chiến chỉ có mỗi mình Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân hưng suy, chỉ dựa vào một người.
Văn Nhân Chiếu? Hắn chỉ là một đứa trẻ.
"Nếu là em, em cũng ra tay" Văn Nhân Mục Nguyệt quả quyết.
"Em có biện pháp đối phó không?" Tần Lạc hỏi.
"Có".
"Biện pháp gì?" Tần Lạc vui mừng hỏi.
"Anh giúp em".
"…"
------------------------------
Sân bay Yến Kinh, một sân bay lớn vận chuyển khách đi khắp Trung Quốc. Hàng ngày có vô số người thông qua con đường này đi vào thành phố, cũng có vô số người từ nơi này ra đi.
Ở cửa ra vào, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đội mũ lưỡi trai, mắt đeo cặp kính râm to sụ, nét mặt nhàn hạ, thảnh thơi, đứng chờ.
Hắn không đứng vào nhóm người đang chờ người từ máy bay xuống mà một mình đứng riêng một vị trí ở sau.
Ngoại trừ một vài cô gái trẻ len lén quan sát hắn, những người khác không quá quan tâm. Dù sao bọn họ cùng có người phải chờ đợi.
Đương nhiên nếu như hắn tháo kính râm ra, mặc trường bào vào, sẽ có vô số người kích động gào lên.
Đúng vậy, hắn chính là Tần Lạc.
Loa phóng thanh thông báo tin máy bay hạ cánh. Khá nhiều người kéo theo hành lý đi tới. Thế nhưng hắn vẫn không nhìn thấy người mình cần đón.
Có người nhận ra người mình đang chờ, ôm nhau vui mừng sau đó cùng nhau rời đi. Nhiều người vẫn đang nôn nóng đứng chờ.
Đột nhiên những người đứng chờ trước cửa ra vào đều cảm thấy trước mắt mình rực sáng.
Có thể gây ra hiệu quả này chỉ có thể là một người phụ nữ khiến người ta giật mình kinh kinh hãi.
Người phụ nữ mặc một chiếc quần ống đứng màu đen, trên ống quần có điểm hoa văn, một đường viền trắng, giống như mắt rồng. Một chiếc T-shirt có khóa kéo màu trắng. Khóa kéo từ dưới lên trên, thành một hình cánh cung bắt đầu từ vị trí rốn, cực kỳ gợi cảm. Bên ngoài là một chiếc áo khoác dài. Chiếc áo khoác màu đen cũng có một đường viền màu trắng ở hai bên thân, trông rất đẹp mắt.
Mái tóc cắt ngắn, gương mặt xinh đẹp. Trên mắt đeo một đôi kính, cực kỳ ấn tượng.
Điều ấn tượng hơn là cô gái đi một mình, không hành lý.
Cô gái đưa mắt nhìn một vòng, sau đó đôi chân dài khiến rất nhiều người thầm nuốt nước bọt ừng ực di chuyển về phía sau đám người.
Vô số ánh mắt nhìn theo hướng đi tới của cô gái, nhìn nàng xà vào lòng một người đàn ông.
"Hoa tươi cắm bãi phân trâu" có người thầm mắng.
Nếu như Tần Lạc nghe thấy câu mắng chửi đó, hắn nhất định sẽ cực kỳ tức giận. Anh không thấy mặt tôi sao lại biết tôi là phân trâu?
Đương nhiên lúc này anh chàng Tần Lạc không có tâm trạng tranh chấp với bọn họ mấy thứ vặt vãnh này. Tám trạng của hắn hoàn toàn đặt trên người cô gái này.
Đợi khi nàng xà vào lòng mình, Tần Lạc ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.
"Nhớ anh muốn chết" Vương Cửu Cửu rên rỉ. Yến Kinh là thành phố nàng sinh ra, lớn lên, ở đó có người thân, bạn bè nàng. Một mình nàng ở Dương Thành. Mặc dù có lý tưởng bao la, được nhiều người quan tâm nhưng nàng vẫn cảm thấy cô đơn.
"Anh cũng vậy" Tần Lạc nói, nhẹ nhàng vuốt ve lưng người phụ nữ yêu mến.
"Nói dối" Vương Cửu Cửu ngẩng đầu, say mê nhìn người đàn ông mắng: "Nhớ em mà không gọi điện sao? Lần nào cũng do em gọi điện cho anh".
Tần Lạc chỉ cười không giải thích.
Hắn cũng gọi điện cho Vương Cửu Cửu thế nhưng quả thật sổ lần hắn gọi điện cho Vương Cửu Cửu không nhiều hơn số nàng chủ động gọi cho hắn ... phụ nữ oán hận một chút thôi mà. Thật sự hắn cùng nhận mình sai.
"Thế nhưng em không trách anh" Vương Cửu Cửu thản nhiên cười nói. Vì hàng ngày nàng phải huấn luyện. Nàng còn đen hơn so với khi đi học. Thế nhưng chỉ là hơi đen một chút, cả người nàng vẫn tỏa ra nét lộng lẫy, khỏe mạnh.
Màu da của nàng tương tự như Julie, người được fan hâm mộ bầu chọn là nữ thần gợi cảm, rất gợi cảm!
"Nhìn cái gì?" khi nhìn thấy đôi mắt Tần Lạc nhìn tới nhìn lui trên người mình, Vương Cửu Cửu hờn dỗi hỏi.
"Nhìn em" Tần Lạc cười nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Cửu Cửu đỏ Hồng, nàng vội vàng hỏi: "Em đen lắm hả? tức quá, hàng ngày trước khi đi huấn luyện em đều bôi rất nhiều thuốc mở chống cháy nắng nhưng vẫn không phòng được. Em mặc kệ, anh không được ghét bỏ em".