Trên thế giới này khi có khen ngợi thì sẽ có nhục mạ, có tặng hoa thì sẽ có nhổ nước bọt, có thôi phồng thì sẽ có đập phá.
Con người không phải là đồng nhân dân tệ, tuyệt đối không thể khiến ai cũng thích mình.
Mỗi một phóng viên tới tham dự buổi lễ dường như đều có câu hỏi sắc bén của mình. Điều này đã nẳm trong dự đoán của mọi người, cũng có thể chấp nhận được.
Nếu như tất cả các phóng viên đều không muốn làm mất lòng nhau, hỏi kín đáo, người trả lời vui vẻ. Điều này chỉ có trong những bản thông cáo của chính phủ.
Thế nhưng không một ai ngờ lại có phóng viên đặt một câu hỏi nặng nề như này.
Mặt người dạ thú?
Hoa hoa đại thiếu?
Hai câu này dù xét trong tình huống nào đi nữa cũng không thể tính là khen ngợi. Huống chị vấn đề này được hỏi gián tiếp qua phó bộ trưởng Thái Công Dân khiến mực độ càng căng thẳng.
Người này không phải tới phá buổi lễ mà anh ta muốn hủy diệt Tần Lạc.
Nhìn về hướng phát ra câu hỏi đó là một người đàn ông thấp bé đeo kính.
Bởi vì người này cúi đầu thấp hơn nữa lại ngồi chếch trong góc trái cho nên không thu hút được sự chú ý của người khác.
Khi nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn mình gã lặng lẽ ngồi thu người lại.
Nói không căng thầng chính là giả dối.
Thế nhưng ánh mắt gã càng trở nên kiên định hơn.
Ánh mắt kiên nghị, sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Thái Công Dân đang ngồi trên đài dáng vẻ như không đạt mục đích, tuyệt đối không bỏ qua.
Thái Công Dân cũng nhìn thấy gã, ông cũng chăm chú nhìn gã.
Thế nhưng ông và gã phóng viên kia khác nhau. Đối phương hư trương thanh thế được ăn cả ngã về không, trước hoảng loạn sau điên cuồng. Vì để duy trì cân bằng cơ thể mình, gã đã hao tổn rất nhiều năng lượng cơ thể.
Thái Công Dân thì khác.
Thái Công Dân là người có địa vị cao, khi đối mặt với những người đứng đầu quốc gia cũng không bao giờ mất bình tĩnh.
Ông tinh thần sung túc, quan uy dầy đặc hơn nữa cả người ngập tràn chính nghĩa, lòng dạ vô tư, dũng cảm.
Ông ngồi trên cao nhìn xuống, chằm chằm vào gã phóng viên kia, không nói không rằng.
Một giây, hai giây, ba giây.
Thật ra là khoảng thời gian ba mươi mấy giây nhưng vì bầu không khí trong hội trường lặng lẽ tới mức tẻ ngắt khiến tất cả mọi người đều cảm giác dài như mười mấy phút vậy.
Cuối cùng gã phóng viên kia dưới áp lực của Thái Công Dân, khó có thể kiên tri
Ánh mắt kiên nghị của gã bắt đầu tán loạn, sắc mặt nghiêm túc sụp đổ. Trên gương mặt bắt đầu xuất hiện những vết co quắp nhỏ.
"Hãy cho tôi một giải thích" Giọng nói Thái Công Dân bình tĩnh thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra ông già này đang nổi giận khi nhìn sắc mặt lạnh lùng của ông.
Gã này thật sự vả vào mặt người ta.
Gã không chỉ vỗ vào mặt Tần Lạc mà còn vỗ vào mặt Thái Công Dân.
Bạn hãy nghĩ xem Thái Công Dân mới trực tiếp khen ngợi Tần Lạc trước mặt mọi người: cái gì nào chúng ta may mắn có Tần Lạc. chúng ta cần Tần Lạc, chúng ta muốn có nhiều Tần Lạc hơn nữa ông lại còn nói cái gì "phàm là người có mắt đều có thể nhìn thấy, phàm là người có tai đều có thể nghe thấy".
Gã này lên tiếng chế giễu, gián tiếp chĩa mũi dùi vào Tần Lạc.
Nếu chỉ trích là hoa hoa đại thiếu thì Thái Công Dân còn có thể chấp nhận.
Thái Công Dân hiểu rõ Tần Lạc, biết hắn có mối quan hệ mập mờ với mấy người phụ nữ.
Thái Công Dân là một người chính trực mặc dù ông và Tần Lạc có mối quan hệ rất tốt ông tuyệt nhiên sẽ không bào chữa cho hắn trong vấn đề này.
Thế nhưng khi gã nói Tần Lạc là "mặt người dạ thú" thì Thái Công Dân tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Người như vậy còn gọi là "mặt người dạ thú" vậy người như nào sẽ không phải là "dạ thú?"
Thái Công Dân nghĩ: nếu như mình không phải là phó bộ trưởng bộ y tế, nhất định mình sẽ lao xuống đại chiến ba trăm hiệp với gã.
Nhân phẩm là gì?
"Vu khống, Anh nhất định phải cho tôi một bằng chứng thuyết phục chứng minh cho điều đó. Anh nói Tần Lạc là mặt người dạ thú, tóm lại phải nói rõ cậu ấy có gì sai nếu không tôi nhất định sẽ lột cái mũ quan trên đầu anh xuống" rõ ràng Thái Công Dân đang muốn chính danh ngôn thuận lên tiếng thay Tần Lạc.
Ông tin tưởng Tần Lạc. Ông biết Tần Lạc không làm chuyện quá tệ.
Cho dù hắn có làm chuyện xấu thì hắn cũng làm vì Trung Y, làm vì đất nước, nhân dân.
Gã phóng viên lùn kia sau khi nắm chặt tay, nuốt mấy ngụm nước miếng, nói: "Tôi không chỉ trích vô cớ. Tôi làm vậy là xuất phát từ lương tâm của một phóng viên. Nếu như Thái bộ trưởng muốn tôi đưa ra chứng cứ. tôi có mấy tấm ảnh chụp có thể đưa cho mọi người xem".
Nam phóng viên này vừa nói vừa móc trong cặp tài liệu ra một tập ảnh.
Hậu Vệ Đồng đi tới, nhận tập ảnh từ tay gã phóng viên.
Hậu Vệ Đông không xem, chỉ đưa tập ảnh cho Thái Công Dân.
Sau khi Thái Công Dân lặt xem tập ảnh xong, ông nói: "Hãy giao tập ảnh cho các phóng viên xem một chút".
Vì vậy Hậu Vệ Đông chuyển tập ảnh xuống bên dưới đài cho các phóng viên xem.
Khi các phóng viên nhìn thấy tập ảnh, bọn họ tranh nhau xem.
Trong những bức ảnh đó chỉ có một nam diễn viên: Tần Lạc mà có nhiều hơn một nữ diễn viên.
Có bức ảnh Tần Lạc ở cùng với Lâm Hoán Khê. Có bức ảnh Tần Lạc ở cùng với Lệ Khuynh Thành. Có bức ảnh Tán Lạc ở cùng với Tô Tử. Có bức ảnh Tản Lạc ở cùng với Ly.
Từ những tấm ảnh này mà nói có thể nói Tần Lạc xứng đáng với câu chỉ trích "Hoa hoa đại thiếu".
Biến cố bất ngờ trong buổi lễ khiến có vào người không kịp ứng phó.
Cuối cùng Tạ Uyển cũng có cơ hội lên tiếng. Cô cười nói: "Thái bộ trưởng, có lẽ ngài không biết rõ một chuyện. Lúc trước Tân Lạc lão sư đã thừa nhận trước mặt mọi người chính anh ấy thích Lâm Hoán Khê tiểu thư và cả Lệ Khuynh Thành tiểu thư".
Ý tứ của Tạ Uyển rất rõ ràng: Tần Lạc đã thừa nhận chuyện này với mọi người, anh còn lý do gì mà công kích người ta?
"Tạ Uyển tiểu thư, tôi tuyệt đối không tin" Gã phóng viên làm hòng buổi lễ cao giọng phản đối.
"Anh ta nói mình thích Lâm Hoán Khê tiểu thư, cũng thích Lệ Khuynh Thành tiểu thư, rõ ràng anh ta coi thường tình yêu, không có đạo đức, hơn nữa từ những bức ảnh có thể thấy anh ta vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với người phụ nữ này, có lẽ không chỉ có thích mà thôi. Nói không chừng bọn họ còn sống cùng nhau. Chẳng lẽ như vậy còn không phải là Hoa Hoa đại thiếu sao?"
"Vị phóng viên này, tôi không thể đồng ý với quan điểm của anh. Theo như tôi được biết. Tần Lạc lão sư là một người đàn ông thẳng thắn, trung thực. Anh ấy đã thừa nhận chính mình thích cả Lâm tiểu thư và Lệ tiểu thư, đó chỉ là cảm nhận của tâm hồn. Chỉ dựa vào bức ảnh chụp anh ấy đi cùng với một người phụ nữ, cùng nhau đi ăn cơm, cùng ngồi một xe là anh có thể nhận định bọn họ có quan hệ mập mờ với nhau sao? Chẳng lẽ bạn bè với nhau thì không thể đi ăn cơm sao? Ngay lúc này bên cạnh anh đang có một cô gái. Nếu như có người chụp ảnh anh và cô ấy, có phải cũng đủ để chỉ trích hai người có quan hệ với nhau sao? Xin lỗi cô gái, tôi chỉ đặt ra một giả thiết vì cô là người ngồi cạnh vị tiên sinh này".
"Không có vấn đề gì" nữ phóng viên lên tiếng sau đó cô ôm camera tránh xa gã phóng viên.
Nói đùa. Bây giờ anh ta trêu chọc vào bao người, cô vẫn tiếp tục ngồi cạnh anh ta. không phải tự mình chuốc lấy khổ sở sao?
Không chỉ có nữ phóng viên đó bỏ chạy, ngay cả những nam phóng viên ngồi gần đó cũng bắt đầu tránh xa. Hội trường có vẻ trở nên hỗn loạn.
Điều này khiến Tạ Uyển không biết nói gì cho phải.
"Tôi không nói các vị có động cơ với anh ta, đổi chỗ làm gì?"
"Công đạo, tự do, lòng người" Lúc này gã phóng viên kia đã bắt chấp tất cả. Dù thế nào đi nữa anh ta nhất định phải kéo ngã Tần Lạc. Tần Lạc xuống ngựa, thể diện của Thái Công Dán sẽ giảm sút. "Sau khi xem những bức ảnh này, tôi nghĩ sẽ có nhiều bạn phóng viên ở đây có suy nghĩ giống tôi. Cho dù các vị giải thích thế nào cũng không thể thay đôi được suy nghĩ của chúng tôi. Bọn họ chỉ sợ hãi quyền thế của Tẩn Lạc mà không dám lên tiếng đó thôi".
"Muốn gán tội cho người khác có thủ đoạn nào mà không từ?" Uông Hải nói. "Anh lấy ảnh chụp của người ta nói người ta có quan hệ với người khác, vậy không phải quá gượng ép sao?"
Uông Hải không phải là người ngốc. Tạ Uyển đã kịp thời lên tiếng phụ họa khiến Uông Hải hiểu rõ chủ ý trong lòng của Tạ Uyên.
Lúc này ngọn cờ đương nhiên đứng ở bên cạnh phó bộ trưởng Thái Công Dân.
Thái Công Dán là phó bộ trưởng, tóm lại ông phải đích thân ra mặt tranh luận với gã phóng viên vô lương tâm kia sao? Quá mất thể diện.
Lúc này bản thản Tần Lạc cũng không tiện lên tiếng giải thích. Hai người bọn họ là người điều khiển chương trình bọn họ có trách nhiệm là rõ vấn đề này.
"Tôi chỉ biết chúng ta tuyệt đối không đồng ý với nhau trên vấn đề này "Gã phóng viên kia cười nhạt nói. "Người nào có nhiều người, giọng nói người đó lớn. Tôi hiểu rất rõ đạo lý này".
"Vậy cũng không thể vì anh ít người chúng tôi phải hùa theo anh, vậy là không có lý trí đó là thương hại" Một lần nữa Tạ Uyên lên tiếng.
"Tôi không có cách nào tranh luận với mọi người về vấn đề này, tôi chỉ cung cấp ảnh chụp. Các người vẫn biện hộ cho anh ta chân tướng sự việc thế nào chỉ các người mới hiểu rõ. Tôi nghĩ một ngày nào đó, công bằng sẽ lặp lại. Tôi không tin sau chuyện ngày hôm nay Tần Lạc sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Một ngày nào đó chuyện của bọn họ sẽ được phơi bày ra ánh sáng".
Gã phóng viên này đoán đúng. Không một ai nghĩ Tần Lạc và mối quan hệ với mấy người phụ nữ lại là quả bom nổ chậm. Hơn nữa khi đã phát nổ thì cự kỳ khủng khϊế͙p͙, ảnh hưởng rất rộng.
Thái Công Dân cau mày, nói: "Vậy anh giải thích thế nào về: mặt người dạ thú?"
Ông chỉ biết một chút cuộc sống tình cảm của Tần Lạc, không tiện đánh giá nhiều. Thế nhưng hành vi bôi đen đạo đức "mặt người dạ thú" thì ông tuyệt không dễ dàng bỏ qua.