Xe hắn vừa đi vào công bệnh viện thì thấy cái xe Hummer của Lăng vẫn. Hiển nhiên là Lăng vẫn cũng đã nhận được tin Lăng Tiếu tỉnh lại.
Lăng Vẫn trước tiên đỗ xe sau đó đứng chờ Tần Lạc xuống xe.
"Toái Toái gọi điện cho cậu rồi hả?" Lăng Vẫn hỏi.
"Đúng vậy". Tần Lạc đáp rồi hai người bước nhanh về phía phòng bệnh:"Nghe nói Lăng Tiếu đã tỉnh lại nên tôi sang đây xem sao".
"Tình huống có vẻ không ồn". Lăng Vẫn nói.
"Sao lại không Ổn?"
"Tôi cũng không rõ lắm". Lăng Vẫn nói:"Toái Toái cũng không nói nhiều trong điện thoại mà chỉ giục tôi nhanh chạy tới. Ngữ khí có vẻ vội vàng xao động. Nếu như không có việc gì thì Toái Toái cũng sẽ không bất an như vậy, cô ấy là người rất có thể bảo trì trấn định".
Tần Lạc nhẹ gật đầu, hắn tán thành với suy nghĩ của Lăng vẫn. Trữ Toái Toái tuy nhiên chưa lớn lắm. bây giờ vẫn là một học sinh nhưng xét về học thức, khí độ củng với năng lực đối nhân xứ thế thì đều không hề tầm thường, không phải người bình thường có thể so sánh được.
"Xem kỹ rồi rồi hẵng nói". Tần Lạc nói.
Lăng Vẫn đi ở phía trước, cứa phòng bệnh vừa mở ra thì thoáng cái hai người đã bị tràng diện trước mắt làm cho sợ ngây người.
Cái bàn nằm té trên mặt đất, các loại thuốc và dụng cụ chữa bệnh lăn lóc khắp nơi. Cái tủ đầu giường cũng nằm nghiêng ở góc tường, trong đó có một góc đã gãy. Trong phòng có bốn cái ghế thì hiện tại có hai cái thiếu mất chân. Bát đĩa mà Lăng mẫu và Trữ Toái Toái dùng để ăn cơm cũng biến thành mảnh vụn, bát đũa nằm ngỗn ngang lộn xộn đầy đất.
Càng làm cho hai người khϊế͙p͙ sợ chính là trên mặt Lăng mẫu vết máu loang , lại có hai vết thương sâu hoắm, máu me be bét thoạt nhìn như bị thương rất nặng còn Trữ Toái Toái thì đầu bủ tóc rối, váy và tay áo đều có dấu vết bị xé rách.
"Làm sao vậy?" Lăng Vẫn yết hầu giật giật, hỏi.
Lăng mẫu lau nước mắt ngồi ở đầu giường chằm chằm nhìn vào Lăng Tiếu tựa như chỉ cần bà nhắm mắt lại một cái là Lăng Tiếu lại đột nhiên biến mất vậy. Trữ Toái Toái thì bờ môi khô nứt, chóp mũi cũng bị xước mất một ít da, bộ dáng thoạt nhìn phi thường chật vật bất quá vẻ điềm đạm nho nhã của cô thì vẫn không thay đổi.
"Tần đại ca. Lăng đại ca, hai anh tới rồi". Trữ Toái Toái lên tiếng chào hỏi hai người.
"Toái Toái, có chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc nhìn Lăng Tiếu đang nằm ở trên giường bệnh lên tiếng hỏi. Trong ba người bên trong thì chỉ có Lăng Tiếu là ồn nhất, tóc không loạn, quần áo không rách, trên người cũng không có bất kỳ thương tích gì nhưng Tần Lạc tin tưởng cô chính là người gây ra tràng diện này.
"Tiếu Tiếu đã tỉnh lại". Trữ Toái Toái nhìn Lăng Tiếu trên giường bệnh nói.
"Những thứ này đều là do cô gây ra hay sao?" Lăng vẫn chỉ vào đống bừa bộn hỏi.
"Đúng vậy". Trữ Toái Toái nhẹ nhàng gật đầu nói:"Tâm tình của cô ấy có chút kích động".
"Kích động?" Tần Lạc cười khổ. Cái này đã không thể duùng hai từ kích động để hình dung được nữa?
"Sao lại kích động?" Tần Lạc hỏi.
Trữ Toái Toái nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, giống như là sợ bị cô ta nghe thấy vậy rồi nhỏ giọng nói:"Tiếu Tiếu muốn tự sát nhưng bị em và bác ngăn lại, sau đó lại kinh động đến y tá bên ngoài, đến khi họ vào hỗ trợ tiêm cho Tiếu Tiếu một liều thuốc mê thì nàng ổn định lại được".
"Tại sao lại phải tự sát?" Lăng vẫn hỏi.
Trữ Toái Toái không trả lời mà cô cũng không biết trả lời như thế nào. Có lẽ, trong lòng của Tiếu Tiếu đang tràn ngập tuyệt vọng.
Lăng mẫu đứng lên mĩm cười nhìn Tần Lạc nói:"Tần bác sĩ, cháu đã đến rồi. Thật sự rất cảm ơn cháu, Tiếu Tiếu cuối cùng đã tinh rồi".
Lăng mẫu đôi má già nua, mái tóc bạc trắng, bộ dáng tiều tụy do mỏi mệt biểu lộ, người mẹ này vì con gái mà đã vất vả rất nhiều. Trải qua vô số ngày đêm chờ đợi, vô số lần ảm đạm rơi lệ. lần này mặc dủ cứu đựợc con trở về sau lần tự sát nhưng trong lòng bà bi thương đau khổ thế nào có thể nghĩ.
"Không có việc gì đâu ạ". Tần Lạc đi tới nắm chặt tay Lăng mẫu nói. Thấy bà Tần Lạc kìm không được lại nhớ tới Lâm Tứ. Đó cũng là một người mẹ vĩ đại, vì con gái mình mà dám từ bỏ hết thảy, kể cả tánh mạng và kết cục tốt nhất là con gái bà đã tha thứ và vĩnh viễn nhớ tới bà.
Nhưng nếu như Hoán Khê một mực mơ mơ màng màng, nếu như cô cứ lặng yên không một tiếng động mà chết đi thì sự trả giá này có còn ý nghĩa nữa sao?
Có. Bằng hữu của người yêu của ngươi sẽ bù đắp về sau.
"Bác tin tưởng, tin tưởng". Lăng mẫu gạt nước mắt nói:"Bác tin tưởng lời cháu. Cháu nói Lăng Tiếu không việc gì, cháu nói nó sẽ tinh, hiện tại nó đã tỉnh lại rồi".
Lăng vẫn đi tới ôm mẹ vào lòng. Thấy mẹ mình đau lòng thành như vậy, hắn là con trai cũng không chịu nổi.
Tần Lạc nhìn chung quanh một chút rồi quay sang Trữ Toái Toái nói:"Để anh giúp em xứ lý vết thương trên mặt một chút, tránh để sẹo".
"Vâng". Trữ Toái Toái gật đầu đáp ứng.
Tần Lạc dùng rượu sát trùng trước tiên lau sạch vết máu sau đó tiến hành khứ trùng rồi lại lấy từ trong ngực ra một ít dường cơ phấn, dùng đầu ngón tay cần thận từng li từng tí bồi lên chóp mũi cô.
Nữ hài tứ này nằm ngữa mặt lên trời, ngũ quan tinh xảo hài hoà, trên bờ môi có một vết xước nhỏ, không rõ lắm nhưng cũng không khó coi, trái lại còn tăng thêm một phần gợi cảm.
Lúc ngón tay Tần Lạc chạm vào chóp mũi cô thì có chút đau đớn, đầu của cô hơi ngữa ra sau, hai hàng lông mi thật dài rung động.
"Tốt rồi". Tần Lạc nói.
Trữ Toái Toái lúc này mới mở to mắt, đổi mắt đen láy chăm chú nhìn Tần Lạc hỏi:"Tốt rồi sao?"
"Tốt rồi". Tần Lạc lần nữa nói.
"Cám ơn". Trữ Toái Toái tự nhiên cười nói.
Thấy cô mĩm cười Tần Lạc chợt cảm thấy có chút khẩn trương. Cô bé này khi cười lên bộ dạng quá mức vũ mị, cực kỳ giống mẹ cô. Tuy cơ thể cô còn rất trẻ thế nhưng nụ cười kia đã có một loại mị lực câu hồ đoạt phách nam nhân rồi.
"Không cần khách khí". Tần Lạc nói sau đó đứng dậy đi ra toilet, hắn muốn rửa thuốc trên tay.
Trữ Toái Toái nhẹ nhàng thở dài nhưng nụ cười trên mặt cô dần thu lại, vẻ mặt trầm ngâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lăng Vẫn ở bên cạnh nói chuyện với mẹ hắn còn Tần Lạc và Trữ Toái Toái thì bắt đầu thu dọn phòng.
Trữ Toái Toái vừa rồi nghĩ việc thu dọn, có thể một mình cô chuyển những cái bàn, cái tủ kia. Tần Lạc nói hiện tại có hai người, hắn chuyển cái lớn còn Trữ Toái Toái chuyển cái nhỏ nhưng Trữ Toái Toái không đồng ý, cứ phải đi cùng Tần Lạc chuyển dọn những chiếc bàn, tủ kia.
Kỳ thật mấy vật này cũng không nặng, một mình Tần Lạc cũng có thề nâng được bất quá có người hỗ trợ Tần Lạc cũng không cự tuyệt.
Hai người sau khi đem tủ dựng lên, đem bàn ghế sắp xếp lại thì lại đem mảnh vụn quét dọn đi. Có lẽ là do âm thanh va chạm đánh thức Lăng Tiếu, chỉ thấy cô nàng từ trên giường vọt xuống, mặt mũi tràn đầy sát khí lao về phía hướng Tần Lạc.
Lăng Tiếu từ phía sau lưng bóp cổ Tần Lạc cô, thanh âm thê lương hô to:"Ta muốn giết chết ngươi, ta muốn giết chết ngươi".
Tần Lạc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất thu thập mảnh vụn thì bị cô nàng bóp cô. Hắn thừa thế muốn đem cô nàng một cái ném qua vai thế nhưng vì lo như vậy sẽ khiến cô ta ngã đau nên thôi.
Tần Lạc cuối cùng có thề đã hiểu vì sao mà Lăng mẫu và Trữ Toái Toái lại bị thương nhiều như vậy, bởi vì Lăng Tiếu không kiêng nểgì cả phá đám. Hai người bọn họ ngoại trừ việc dốc sức liều mạng ôm chật lấy Lăng Tiếu ra thì căn bản là không có thời gian né tránh đòn đánh.
Lăng vẫn và Lăng mẫu vốn vẫn một mực nhỏ giọng nói chuyện không chú ý tới Lăng Tiếu. Đợi đến lúc mọi người chú ý tới thì Lăng Tiếu đã từ trên giường nhảy xuống bóp cô Tần Lạc.
"Tiếu Tiếu, con làm gì vậy?" Lăng mẫu gấp gáp kêu to nói:"Mau buông Tần Lạc ra. Đây là ân nhân cứu mạng của con đấy".
"Lăng Tiếu, buông tay ra". Lăng vẫn là quân nhân nên động tác của hắn rất nhanh, trong chóp mắt hắn đã xồng lên muốn đem Lăng Tiếu lôi ra nhưng Lăng Tiếu phảng phất như có thâm cừu đại hận gì đó với Tần Lạc nên cho dủ cô ta cảm thấy sau lưng bị người ôm lôi ra thì càng thêm dốc sức liều mạng dùng sức bóp họng Tần Lạc không chịu buông tay.
"Lăng Tiếu. Chị mau buông tay ra, không thể làm như vậy được". Lúc này Trữ Toái Toái cũng chạy tới gỡ tay Lăng Tiếu ra thế nhưng do Lăng Tiếu thật sự dùng sức quá lớn nên mặc cho hai người, người ôm lưng người kéo tay cũng không chịu buông tay ra.
"Ta muốn giết chết ngươi, ta muốn giết chết ngươi", cô ta liên tục kêu to lên.
Không chỉ như thế, đầu cô ta nhích lại gần tựa hồ chuẩn bị dùng miệng cắn cô Tần Lạc. May mắn là Lăng vẫn phản ứng rất nhanh, một phát vươn tay túm được tóc. Cho dù khí lực cô ta có lớn đến mấy nhưng trước khi tóc đứt thì cũng không thểcắn được.
"Ta muốn giết chết ngươi, là ngươi hại chết Quản Tự, là ngươi hại chết Quản Tự".
Là một bác sĩ, Tần Lạc có thề đã hiểu được nguyên nhân khiến Lăng Tiếu làm ra loại cứ động điên cuồng này nhưng với tư cách là người ngoài, hơn nữa là bằng hữu của Trữ Toái Toái và Lăng Vẫn thì hắn không cho phép nữ nhân này tiếp tục ngu xuẩn như vậy.
Hắn không quay người mà dùng khuỷu tay huých vào bụng của cô ta. Lăng Tiếu bị trúng đòn, bụng đau như cắt, lực lượng trên tay thoáng cái nới lỏng, cô tay đang bóp cô Tần Lạc chợt thả ra.
Tần Lạc thừa cơ giãy ra rồi quay người lại trở tay tát một cái tát vào mặt của cô ta. Một cái rồi hai cái và ba cái.
Ba,
Ba,
Ba,
Âm thanh vừa nhanh vừa giòn. Nữ hài tứ này thật đáng thương, ngày cô ta hôn mê kia bị Tần Lạc cho một cái tát, ngày đầu tiên cô tỉnh lại cũng bị Tần Lạc cho mấy cái tát.
Tần Lạc đúng là khắc tinh của cô ta!