"Có phải ông cảm thấy tôi rất tàn nhẫn hay không?" Nhìn vẻ mặt Lâm Hách Uy im lặng Tần Lạc cười hỏi.
Hắn biết loại hành vi này rất quá mức, cũng rất nhàm chán thế nhưng chứng kiến Lâm Hoán Khê hai mắt sung đỏ từ mộ địa đi về, nhìn cô thương tâm gần chết, nhìn mặt cô không còn chút huyết sắc nào, nhìn cô trên đường trầm mặc, Bối Bối có gọi thì cô cũng chỉ là dùng sức ôm chặt vào lòng, nhìn cô như cái xác không hồn về đến nhà liền đi vào phòng đóng cữa thì trong lòng Tần Lạc tựa như là bị kim đâm vậy.
Hắn đột nhiên lại nhớ tới Lâm Hách Uy và muốn đến nhìn ông ta.
Nếu như vị phụ thân này xứng đáng, nếu như hắn mất tích nhiều năm mới tìm về, nếu như hắn không làm ra cái loại chuyện bán tình cha con lấy tiền, có chút tình thương của cha thêm vào, cho dù chỉ là một chút thì Lâm Hoán Khê cũng sẽ không bi ai đến mức này.
Thế nhưng hết thảy chỉ là tưởng tượng của Tần Lạc. Trên thế giới này không có cái gì là"nếu như:"
"Tôi chỉ là quá khó chịu nên muốn tìm người chia sẻ một chút", Tần Lạc nhìn Lâm Hách Uy rồi nói:"Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ tới ông. Loại công việc không tốt này tự nhiên là phải tìm ông để chia sẻ".
Tuổi trẻ đúng là cái gì cũng không hiểu, sau khi đọc ba năm bản kinh Phât thì lại nói lại giống như cũng chưa nói cái gì. Lúc trước, tôi tôn sùng sự khoan dung, cảm thấy trên thế giới này không có người nào và sự việc nào là không thể khoan dung. Hiện tại kinh lịch khá hơn rồi thì lại cảm thấy"khoan dung" như vậy là tàn nhẫn. Là tàn nhẫn đối với những nạn nhân của kẻ được khoan dung kia, bọn họ bị thương tổn chỉ có thề đạt được sự đồng tình. Kẻ làm chuyện xấu lại nhận được sự tha thứ".
"Các người không cần khoan dung tôi", Lâm Hách Uy cảm kích xúc động cắt ngang lời Tần Lạc mà nói, hai hốc mắt hắn ướt đẫm, từng giọt nước mắt lớn lăn theo gò má xuống đất:"Các người không cần khoan dung cho tôi. Tự chính mình tôi cũng sẽ không khoan dung cho bản thân. Tôi là tội nhân. Tôi là tội nhân. Tôi đã làm những việc thiên lý không dung, cho dù phải chết cũng không xoá được. Tôi thực sự xin lỗi Hoán Khê, thực sự xin lỗi Lâm Tứ, cũng xin lỗi cha tôi. Tôi đâu còn mặt mũi cầu xin các người khoan dung? Tôi đã làm những việc kia, vô luận các người làm cái gì đều là trừng phạt tôi đúng tội".
"Tôi không xứng đáng làm cha Hoán Khê, không xứng làm con của cha tôi, cũng không xứng làm nhạc phụ của cậu. Bịch một tiếng, Lâm Hách Uy quỳ rạp xuống trước mặt Tần Lạc nói:"Tôi biết rõ, các người hận tôi. Tôi cũng hận tự bản thân mình. Tôi không xin cậu để cho đi gặp Hoán Khê, như vậy sẽ chỉ làm nó càng thêm tức giận. Tôi muốn cầu xin cậu cho tôi đi thăm Lâm Từ, để tôi đên trước mộ phần dập đầu mấy cái đầu xin thứ tội. Tần Lạc, tôi van cầu cậu đó. Đời này tôi không có cơ hội báo đáp ân đức của cậu nhưng kiếp sau nguyện làm trâu ngựa cho cậu".
"Ông vẽ cái bánh nướng thật đúng là xa". Tần Lạc cười lạnh nói.
"Tôi hiện tại không có cái gì, cũng chỉ có cái tính mạng này. Nếu như cậu muốn thì tùy thời đều có thề lấy đi. Tần Lạc, tôi chỉ muốn đi thăm bà ấy, muốn biết bà ấy được chôn cất ở đâu". Lâm Hách Uy lo lắng Tần Lạc không đáp ứng vì vây mà liên tục dập đầu"đồng đồng đồng" mấy cái không ngầng đầu lên.
Tần Lạc nhấc chân bỏ đi.
Mặc dù Lâm Hoán Khê không nhận người cha này, mình cũng không nhận hắn làm nhạc phụ thế nhưng hắn dù sao cũng là cha Lâm Hoán Khê, là trưởng bối.
"Tần Lạc. Tôi xin cậu. Chỉ cần cậu cho tôi đến, ta có thề lập tức chết ở trước mộ phần, cậu không cần phải động thủ giết ta. Tôi sẽ tự sát. Tôi có sống cũng là tự tra tấn mình. Tra tấn chính mình cũng là tra tấn các người".
Nhìn hắn mặt mũi đầy nước mắt, trên trán máu huyết bê bết thì Tần Lạc nhếch miệng nỡ nụ cười nói:"Tôi có thề đáp ứng với ông" Tần Lạc nói:"Tối nay tôi sẽ cho người đưa ông đi".
"Cám ơn, cám ơn", Lâm Hách Uy cảm kích không thôi, càng thêm dùng sức dập đầu.
"Dùng sức một chút cũng tốt", Tần Lạc nói:"Bà ấy chứng kiến bộ dáng này của ông nhất định sẽ rất vui vẻ. Tôi nói cho ông biết? Bà ấy gia nhập tố chức kia chính là vì muốn trả thủ ông. Bất quá, sự tình phát sinh thay đổi, bà ấy không thề trả thủ được ông mà lại thành bảo vệ con gái mình. Lúc đi bà ấy rất an tường, trên mặt còn mang theo nụ cười. Cái này không có nghĩa là bà ấy tha thứ cho ông mà hẳn là bà ấy cho rằng mình đã được một chuyện trọng yếu. Trong lòng của bà ấy con gái có vị trí lớn nhất".
"Tôi là tội nhân. Tôi là tội nhân". Lâm Hách Uy gào khóc, một người như vậy mà cũng có thề khóc đến mức đất rung núi chuyền làm cho Tần Lạc rất vui mừng.
Tần Lạc đi ra cữa thì thấy Đại đầu đang đứng đó.
"Buổi tối đưa hắn đi thăm mộ địa". Tần Lạc nói.
"Dạ" Đại đầu đáp ứng nói.
Tần Lạc gật đầu rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Đúng lúc hắn chuần bị bước ra khỏi cánh cứa thì bước chân chợt khẽ dừng lại rồi khe khẽ thở dài nói:"Đừng cho hắn chết".
Tại Long Vương tiểu viện, Tần Lạc vừa cảm thấy quen thuộc vừa lạ lẫm. Quen thuộc là bởi vì hắn đã tới vô số lần, đối với mỗi một bông hoa một ngọn cỏ nơi này đều nhớ rõ. Lạ lẫm là vì tại cứa ra vào có một tên phế nhân nằm. Mỗi lần Tần Lạc đến cứa ra vào Long Vương tiểu viện đều có một loại cảm giác rất quái dị.
Hoàng Thiên Trọng nhân vật danh chấn Yến Kinh năm đó đúng là cam tâm làm một tên phế vật, an tâm trở thành cả giữ cứa cho Long Tức?
Hơn nữa, người hắn lúc trước hận nhất chính là Long Vương nhưng sau khi bị người ta bẻ gẫy tứ chi thì hận ý lại biến mất hay sao? Hắn đến củng muốn làm gì?
Bất quá, Tần Lạc cũng đứng lại chỗ cữa ra vào lâu. Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi liền đẩy cữa tiến vào tiểu viện.
Tuy nhiên Hoàng Thiên Trọng ngay cả hào hứng liếc mắt một cái nhìn Tần Lạc cũng không có, hắn gục đầu, hai mắt nhắm chặt giống như là đang ngủ vậy.
Lúc Tần Lạc đi vào tiểu viện thì nhìn thấy Long Vương đang ngồi ở dưới mái hiên, có hai vị Trung y sư đang giúp hắn xoa bóp huyệt đạo ở chân.
Thấy Tần Lạc đi vào, Long Vương lập tức cười ha hả nói:"Sư phụ đoán hai ngày này con nhất định sẽ đến. Không nghĩ tới hôm nay đã tới rồi".
"Cũng không thể đem sư phụ xếp hạng cuối cùng được", Tần Lạc vừa cười vừa nói. Khi đi đến bên cạnh hắn nhìn thủ pháp của hai vị Trung y sư đang xoa bóp hỏi:"Sư phụ có cảm giác gì không?".
Long Vương nhìn Tần Lạc biểu lộ ngưng trọng nói:"Con trị cho người khác thì tốt. Vô luận là bệnh nặng thế nào đến tay con thì sẽ thuốc đến bệnh trừ còn chân của ta chữa trị thời gian dài như vậy, châm cũng châm không ít mà sao một điểm khởi sắc cũng không có? Có phải là do thương thế của sư phụ không thể chữa được, những lời kia của con có phải là để an ủi tôi không?".
Tần Lạc âm thầm kinh hãi.
Chẳng lẽ lúc mình ở Mỹ chữa khỏi cho Murray phu nhân khiến Long Vương sinh lòng lo nghĩ, sau đó bắt đầu hoài nghi bắp đùi hắn vốn không có cơ hội chữa khỏi? Nói cách khác, làm sao giải thích tình huống quái dị này đây?
Ngay cả ca bệnh xuất huyết não khiến toàn thân tê liệt nhiều năm, giải phẫu không được mà đều được mình chữa thành công, vì sao lại chữa không được hai cái bắp đùi này?
"Sư phụ, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi", Tần Lạc giải thích nói:"Chân của sư phụ không phải là không có cơ hội khôi phục. Sự khác biệt là, con cho rằng nó tùy thời đều có thể khôi phục, nói không chừng là một ngày nào đó người ngủ dậy là có thể đứng lên được, chỉ là cần thêm một chút thời gian mà thôi. Đây là con không phải vì muốn an ủi người mà nói dối đâu. Người nên biết con là dạng người gì, làm sao dám lừa gạt bệnh nhân được".
Thấy vẻ mặt Tần Lạc khẩn trương rồi lại cố ý giả bộ như trấn định Long Vương cười to, nói:"Sư phụ cũng chỉ nói giỡn thôi. Ta nói rồi, cái chân này còn cần một cơ hội. Cơ hội mà không tới thì không đứng nổi dậy".
Long Vương nhẹ nhàng vỗ lên bắp đùi của mình, biểu hiện không có chút thất lạc cùng uể oải nào. So với hoàn cảnh trước kia ông ta toàn thân cứng ngắc ngồi ăn rồi chờ chết thì hiện tại thật sự là tốt hơn rất nhiều. ít nhất là hiện tại còn có hi vọng.
"Sẽ có ngày đấy mà", Tần Lạc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói:"Hôm nay bọn họ xoa bóp rổi, con sẽ không châm nữa. Ngày mai con tới châm cho người".
"Không cần vội", Long Vương khoát tay ý bảo hai vị Trung y do quốc gia phái đến đi ra ngoài, sau đó nhìn Tần Lạc nói:"Lần này đi Mỹ con lại đánh một trận chiến đẹp rồi. Đêm qua lão Viên gọi điện thoại tới khoa trương con quá trời. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ khen ai trước mặt ta".
Lão Viên là nhân vật cao tầng trong Quận ủy, nếu như nói video về Jackson có ba người có quyền biết đến thì ông ta là một trong số đó. Ông ta gọi cho Long Vương khích lệ Tần Lạc, đây đúng là một chuyện đáng kiêu ngạo. Hơn nữa lại còn gọi điện thoại cho Long Vương, điều này chứng tỏ thành tích của Tần Lạc lần này cũng giúp cho vị sư phụ Long Vương của hắn ghi thêm điểm tại Quân bộ.
Đương nhiên, điều này cũng nói rõ công lao lần này không phải là của riêng Tần Lạc. Dủ sao, lão quái Phó Phong Tuyết cũng đi theo nên về lý Quân bộ cũng co thể đem đại công này ghi cho Long Tức.
Đây là chuyện mà Tần Lạc cam tâm tình nguyện chứng kiến, dù sao hắn cũng không nghĩ tới việc muốn đi làm quan quân.
"Bọn họ đều hỗ trợ rất tốt, hơn nữa vận khí của bọn con cũng rất tốt", Tần Lạc nói.
"Cho ta hỏi một chút", Long Vương nói:"Bọn con ở Mỹ đã xảy ra những chuyện gì".
"Ổn cả ạ" Tần Lạc nói:"Có một số việc người qua truyền thông là có thể thấy được. Bất quá đây chẳng qua là bề ngoài thôi. Lúc bọn con tiến hành đăng ký tại sân bay Yến Kinh thì Long chủ bị một đám tiểu cô nương muốn xin số điện thoại câu dẫn".
Long Vương mỡ to hai mắt nhìn hắn nói:"Còn có chuyện như vậy ư?"