Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1284: Nhập si

Khí huyết giống như là nước bị nấu lên, chạy tán loạn trong cơ thể hắn. Hắn cảm giác được phổi của mình cực nóng, trong miệng cũng có vị máu tươi.
Thân thể càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng khó chịu. Quần áo dính sát trên người, hận không thể xé toang nó nó để người trần truồng.


Trái tim đập kịch liệt, màng nhỉ chấn thình thình thình đến đau nhức.
Bết bát chính là, đầu của hắn cũng bắt đầu trở nên mông lung, hỗn loạn không chịu nổi, tìm không ra cảnh giới nhập thần, cũng không có cách gì mở mắt ra, du đãng giữa nửa mê nửa tỉnh, sống không bằng chết.


Vẻ mặt Tần Lạc trở nên dữ tợn, điều này làm cho Cố Bách Hiền, Lý Nhân, Tiểu Linh phiên dịch, Hoens cvangfphuj nữ tóc vàng đứng xem sợ hãi.
"A" Miệng của phụ nữ tóc vàng mở to, sải bước chạy ra ngoài.
" Chuyện gì xảy ra vậy?" Cố Bách Hiền sốt ruột nói. "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?"


" Tần Lạc đây là làm sao vậy?" Lý Nhân định tiến lên túm Tần Lạc một phen, bị Cố Bách Hiền ngăn lại. "Đừng động hắn. Hắn nhập si rồi".
"Nhập si?" Lý Nhân khó hiểu hỏi.


"Anh chưa từng đọc "Mộng đàm kỳ kỹ" y khách Kim Lăng đời Thanh viết sao?" Sắc mặt Cố Bách Hiền ngưng trọng nói. "Trong sách từng ghi tình huống như thế. Nói hễ là người chuyên chú tất tâm thần đều đủ, tâm có, thần có, có thể nhập thần. Nếu tâm thần đồng thời thất thủ, sẽ nhập si phát ra bệnh trạng có một không hai như Tần Lạc lúc này".


"Vậy làm sao giải?" Lý Nhân vội la lên. "Có cần tôi ghim cho hắn một châm không?"
"Không giải được". Cố Bách Hiền nói. "Chỉ có thể dựa vào chính hắn".


Sau đó, hắn xoay người nói với Tiểu Linh: "Tiểu Linh, cô đi tìm một chén nước lạnh, không, một bình. Từ trong trạng thái nhập si trở lại, thân thể cần bổ sung rất nhiều nước. Nếu không, thân thể của hắn sẽ bị đốt lên".


"Được". Tiểu Linh sải bước chạy ra ngoài, cô nàng mang theo một bình nước khoáng lớn đi vào, hỏi: "Thầy Cố, nếu anh Tần không có cách nào từ trong trạng thái nhập si trở về vậy thì sẽ thế nào?"
"Nếu về không được". Vẻ mặt Cố Bách Hiền so với khóc còn khó coi hơn. "Liền thành kẻ ngốc".


"Ngốc?" Lý Nhân cùng Tiểu Linh đều mộng.
Tần Lạc biến thành ngốc? Điều này sao có thể?
Cho dù như thế nào, bọn họ cũng không có cách gì tiếp nhận sự thực như vậy.


Một người tốt như vậy, một người ưu tú như vậy, bởi vì xem bệnh cho người ta lại khiến mình biến thành ngốc, đây không phải hại thân sao?
Hoens cũng gấp, lão phát hiện sự dị thường của Tần Lạc, lại thấy sắc mặt đám người Cố Bách Hiền, Lý Nhân không ổn, nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.


" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tần làm sao vậy? Hắn sẽ không có việc gì chứ? A, thượng đế, hắn nhất định không có việc gì đúng không? Các người nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là dạng tình huống gì? Tôi thấy vẻ mặt Tần rất thống khổ".


Một mình lão ở đó nói một mạch, nhưng không có ai đáp lại. Mà ngay cả Tiểu Linh đảm nhiệm phiên dịch viên lúc này cũng không còn tâm tình giải thích cho lão. Hơn nữa, nàng cũng chỉ cái hiểu cái không.
"Có cần mời chị Lâm tới đây không?" Tiểu Linh hỏi.


"Đợi chút đã". Cố Bách Hiền ngăn cản. Hắn biết Lâm Hoán Khê đã xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian này nàng không ra cửa chính, một mực ở trong phòng của mình. Bây giờ lại chạy đi nói cho nàng biết Tần Lạc cũng đã xảy ra chuyện, đây không phải là bức người ta vào chỗ chết sao?


"Tôi tin tưởng Tần Lạc có thể vượt qua". Cố Bách Hiền nói. "Hắn là người có phúc".
"Phải đó". Lý Nhân vô cùng lo lắng gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu: "Chỉ hy vọng như thế".
Tần Lạc vẫn bảo trì thanh tỉnh, hay là nói, hắn vẫn duy trì một bộ phận thanh tỉnh.


Hắn biết tình huống mình bây giờ rất nguy hiểm, hắn rất muốn thay đổi. Nhưng mà, tay của hắn không thể động, mắt không thể mở, toàn thân mềm nhũn, giống như là liên tục nhịn mấy đêm vừa mới ngủ lại bị người ta đánh thức.


Hắn cảm giác mình cực mệt mỏi, rất muốn nằm trên đất như vậy mà ngủ say một giấc.
Nhưng mà, hắn biết như vậy thì không được.
Hắn là bác sĩ, hắn đang chữa bệnh.
Hơn nữa, hắn không biết hậu quả loại trạng thái này là cái gì. Hắn không dám nếm thử dễ dàng.


Nếu như có thể mà nói, hắn thật muốn véo mạnh mình một cái hoặc là tát mình mấy cái bạt tai.
Nhưng mà, hắn không làm được.
" Làm sao bây giờ?" Tần Lạc thầm nghĩ.
Đột ngột, hắn nghĩ tới sư phụ tiện nghi của mình, nhớ tới lão đạo sĩ.


Nhớ tới lão một kiếm bổ đôi con ruồi bay trước mắt, sau đó tự nói với mình đây chính là đạo.
" Đây chính là đạo".
" Đây chính là đạo".
" Đây chính là đạo".
Một kiếm phách đạo kia bổ đôi con ruồi, cũng giống như chém Tần Lạc thành hai nửa.


Chém thân thể hắn thành hai nửa, cũng chém đầu hắn thành hai nửa.
Hắn thoáng cái trở nên thanh tỉnh, nóng rực, thống khổ kia, khốn cảnh làm cho người ta nửa sống nửa chết kia biến mất không thấy gì nữa. Giống như là từ trong lò lửa nóng bức thoáng cái chuyển sang bãi cỏ gió xuân hoa nở.


Trong óc một mảnh thanh minh, cảnh giới nhập thần lần nữa xuất hiện.
Ồ.
Trước mắt hắn trống trải cực kỳ, lần nữa xuất hiện biển đỏ kia.
Hơn nữa, sau khi trải qua đau khổ lần này, hắn phát hiện một chi tiết bị mình xem nhẹ.


Lúc trước hắn liên tục dẫn dắt hai luồng khí cơ đi chạm mây đỏ, kết quả toàn bộ bị mây đỏ cắn nuốt, chính mình mất đi khống chế.


Bây giờ hắn phát hiện, những khí cơ này cũng không phải hoàn toàn biến mất, mà là trộn chung với đám mây đỏ kia. Giữa bọn chúng có sợi dây gắn kết tinh tế, lại không có cách gì đi điều khiển chúng nó.


Vấn đề Tần Lạc gặp phải bây giờ chính là, làm sao sau khi khí cơ tiến vào mây đỏ còn có thể tiếp tục sử dụng chúng nó, sao những mây đỏ này có thể cắn nuốt khí cơ của hắn chứ?


Ý thức Tần Lạc đang du đãng ở xung quanh mây đỏ, cũng không xâm nhập dễ dàng. Hắn phải tìm một cửa đột phá, chỉ cần tìm được một cửa đột phá, là có thể xua tan những đám mây đỏ này.
Một vòng lại chuyển một vòng, đại não Tần Lạc đang vận chuyển tốc độ cao.


Cũng may hắn bây giờ ý thức rõ ràng, không giống vừa nãy ngay cả năng lực tự hỏi vấn đề cũng không có.
Đột nhiên, trong đầu Tần Lạc linh quang chợt lóe.
" Thử một chút xem". Tần Lạc thầm nghĩ.


Nếu như thất bại lần này, phải đi nói cho Jackson, nói còn cần trị liệu thêm vài lần, cuối cùng cũng sẽ có một lần thành công chứ? Dù sao Tần Lạc cũng không có nói với hắn lần này nhất định có thể thành công.
Vì vậy, Tần Lạc bắt đầu tụ tập khí nguyên dương.


Hắn đem khí nguyên dương trong cơ thể xuyên qua ngân châm đẩy từng luồng vào trong đầu bà Mã Thụy, sau đó ném chúng nó vào trong đám mây đỏ. Giống như là ném bao cát vào đê sông lớn, tùy ý những bao cát bị cơn lũ nhấn chìm sạch.
Hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác.


Khí cơ bên trong mây đỏ kia càng ngày càng nhiều, ngổn ngang bừa bộn, lung tung phức tạp.
Sau đó chúng nó tự nhiên tụ tập, giống như là muốn giăng một cái mạng nhện ở bên trong mây đỏ.
Đúng vậy, mục đích của Tần Lạc chính là muốn tạo ra một cái lưới như vậy.


Chỉ cần khí cơ của hắn ở trong mây đỏ có điểm chống đỡ, hắn có thể động thủ thuật với chúng nó thuận lợi.
Mạng nhện kia chính là điểm chống đỡ hắn cần.
Mặc dù mảnh yếu, nhưng cũng đủ sử dụng.


Quả nhiên, khổ công của Tần Lạc không có uổng phí. Khi những khí cơ này dồn lại với nhau, hơn nữa liên hệ với nhau, Tần Lạc liền biết chiến thuật lấp biển của mình đã thành công.


Hắn tiếp tục dồn khí cơ vào trong, cho đến khi hình thái mạng nhện kia càng ngày càng rõ ràng, đã mơ hồ hình thành quy mô, hắn ngưng hành động này lại.
Hắn nghỉ ngơi chừng hai ba phút, lại tụ tập một luồng khí cơ tương đối tiến vào.


Luồng khí cơ kia một khi tiến vào liền chạy thẳng tới mạng nhện, xoay một vòng ở trên sợi tơ trên mạng nhện, tiến hành làm chúng nó cứng lên.
Sau đó, nó lại ở dưới sự khống chế của Tần Lạc, tiến hành trùng kích với mấy khối mây đỏ bị sợi tơ mạng nhện tách ra.
Một lần, hai lần, ba lần.


Mỗi một lần hắn trùng kích vào, đều sẽ có một sợi tơ đỏ biến mất. Tiếp tục mấy chục lần, khối mây đỏ kia lại bị tách ra sạch.
Mạng nhện giống như một khay đỏ thẫm, còn khối khu vực bị tách sạch kia thì là một vùng trắng trong vạn sợi đỏ, thấy được cực kỳ rõ ràng.


"Thành công". Nếu không phải vì bảo trì nội tâm bình thản, Tần Lạc đã nhịn không được muốn hoan hô thành tiếng.
Quả nhiên, "Thái Ất Thần Châm" không gì không làm được.
Bởi vì Tần Lạc nhắm mắt lại, cho nên hắn không có biện pháp thấy phản ứng ngoại giới.


Nét mặt của hắn từ dữ tợn vặn vẹo cực đoan thống khổ gian nan biến thành thái độ bình tĩnh ôn hòa, khiến đám người Cố Bách Hiền, Lý Nhân, Tiểu Linh một mực lo lắng cho hắn buông tảng đá lớn trong lòng.


"Thầy Cố, anh Tần có phải thoát ra rồi không? Có phải thoát ra rồi?" Tiểu Linh bưng bình nước khoáng lớn bổ sung nước cho Tần Lạc.


"Vẫn chưa gấp". Cố Bách Hiền liên tục ngăn cản. "Đã thoát ra rồi. Có điều hắn bây giờ hẳn là tiến vào cảnh giới nhập thần, chúng ta chờ một chút, đợi đến khi hắn tự thoát ra đi".
" Cát nhân thiên tướng. Cát nhân thiên tướng". Lý Nhân nói lẩm bẩm.


Jackson nhận được vợ báo tin vội chạy vào, giọng hỏi gấp: "Sao thế? Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Bà Mã Thụy có sao không?"
Đợi đến khi hắn vọt tới trước giường rbệnh, liền thấy trên người bà Mã Thụy một vùng đỏ một vùng tím, mà miệng của bà đang nôn ra máu.


Máu tươi từng bãi lớn dọc theo khóe miệng chảy ra ngoài, sau đó là mũi, mắt, tai tất cả đều rỉ máu.