Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1281: Chịu để cả thân lăng trì

" Không có việc gì ". Tần Lạc lắc đầu. Hắn muốn cười, nhưng lại cười không nổi. Hắn biết một sự thực rõ ràng khiến người ta bi ai. Mình ở trước mặt Hoàng Đế căn bản không hề có cơ hội hoàn thủ, hắn tát xong má trái của mình, còn có thể tiếp tục quất má phải chính mình - cho dù anh có nguyện ý hay không. Hắn đều có thể làm như vậy.


Gì mà phòng thủ đệ nhất thiên hạ chứ? Vậy thì có ích gì. Đối mặt Hoàng Đế, không có chút tác dụng.


Tần Lạc rất hối hận, lúc trước nếu cùng lão đạo sĩ kia đi tìm Thiên đạo thì tốt rồi. Thiên đạo có tìm được hay không cũng không sao cả, ít nhất bây giờ thân thủ hẳn là không tệ. Dùng thiên phú cùng nghị lực cố gắng khắc khổ của mình, một kiếm chém Hoàng Đế thành hai khúc cũng là có khả năng - người đã chết, còn cứu vớt trung y thế nào chứ?


Tần Lạc muốn khóc, muốn khóc lớn một trận để phát tiết ủy khuất trong lòng.
Nghe được Hoàng Đế muốn khiêu chiến với Phó Phong Tuyết, Tần Lạc lại rất sốt ruột.


Hắn lo lắng lão đầu này hành động theo cảm tình đầu nóng lên mạo muội đáp ứng. Mặc dù hắn biết lão đầu rất mạnh, nhưng mà Hoàng Đế này - cũng thật không đơn giản.


Hành trình nước Mỹ lần này nguy hiểm trùng trùng, Phó Phong Tuyết chính là Định Hải thần châm của bọn họ, có hắn ở đây, nguy nan gì đều có thể vượt qua.


Nếu hắn chiến bại hoặc là chết trận, như vậy, đoàn thể nhỏ bọn họ liền thành một con thuyền cô đơn trong biển rộng - bên ngoài mưa to gió lớn, bọn họ chịu không được.
"Không chiến". Phó Phong Tuyết nói.


" Vì sao? "Hoàng Đế vẫn còn cười. Nhưng mà vẻ mặt rõ ràng không vui. Hắn muốn chiến, người khác liền nhất định phải chiến. Không người nào dám phản kháng hắn.
" Không muốn chiến ". Phó Phong Tuyết nói.
" Vì sao không muốn chiến? "
" Lòng có vướng bận ".


Hoàng Đế hiểu rõ gật đầu. Hắn biết tình hình Phó Phong Tuyết lúc này, hắn còn có rất nhiều người cần bảo vệ, còn có sứ mạng chưa hoàn thành.
"Vậy tôi giúp ông giết toàn bộ bọn họ nha". Hoàng Đế nói. "Như vậy, ông liền tâm không vướng bận. Có thể buông tay đánh cược một lần".


"Như vậy không cần ra tay nữa". Phó Phong Tuyết nói. "Ra tay tất bại".
"Ông đang từ chối?" Hoàng Đế giận. Hắn khát vọng một trận chiến đấu kịch liệt, nhưng, nếu yêu cầu không chiếm được thỏa mãn, hắn cũng không ngại một trường giết chóc.


"Phải". Phó Phong Tuyết thẳng thắn thừa nhận. "Tôi sẽ đánh với cậu một trận. Nhưng cần nửa tháng sau".
Hoàng Đế lắc đầu, nói: "Tôi chờ không được".
Dừng một chút, hắn nói: "Hơn nữa, đồng bọn hợp tác của tôi cũng không muốn chờ lâu như vậy".


" Đó là chuyện của cậu. Thời gian nửa tháng, cho ngươi một trận chiến khiến cậu thỏa mãn". Phó Phong Tuyết nói.
" Chẳng lẽ bây giờ tôi ra tay, ông sẽ không liều mạng phản kháng sao? "Hoàng Đế cười to.
"Nếu tôi không chiến, ai có thể miễn cưỡng?" Giọng điệu của Phó Phong Tuyết ngạo nghễ, rất là phách đạo nói.


Hoàng Đế trầm mặc.
Xác thực, bàn về đơn đả độc đấu, hắn có bảy thành nắm chắc giết chết Chiến thần đến từ phương đông này.
Nhưng, nếu người này không muốn tử chiến mà cứ một mực trốn tránh, ngay cả hắn cũng nắm chắc chặn lão lại được.


"Tôi sẽ giết hết toàn bộ bọn họ". Hoàng Đế chỉ vào Tần Lạc cùng Jesus nói.
" Tự nhiên muốn làm gì cũng được". Phó Phong Tuyết mặt không chút thay đổi nói. "Tôi giết hai chiến tướng của cậu, cậu giết bọn họ cũng là đương nhiên".


Tần Lạc cùng Jesus liếc mắt nhìn nhau, thậm chí định chửi ầm lên lão đầu nhi này vô đức vô sỉ không nói nghĩa khí không có tinh thần đoàn đội - chúng ta là một mà? Sao ông có thể vứt hai bọn tôi lại chứ?
" Đã như vậy..." Hoàng Đế khẽ cười một tiếng, muốn ra tay lần nữa.


"đợi một chút ". Tần Lạc la lớn. Nếu để cho Hoàng Đế ra tay, Phó Phong Tuyết thật không cứu, tự mình cùng Jesus thật đúng là mạng nhỏ khó bảo toàn...


"Anh sợ?" Hoàng Đế nhìn Tần Lạc nói. "Tôi vốn không muốn giết anh. Chỉ có điều đồng bạn của tôi rất coi trọng ngươi. Cho nên, thuận tiện cùng nhau giải quyết đi. Cũng không phải là chuyện phiền toái gì".
Với Hoàng Đế mà nói, Tần Lạc còn chưa có tư cách khiến hắn ra tay. Chỉ là làm một chuyện tiện thể.


"Cho bọn tôi thời gian nửa tháng, một trận chiến đấu lực lượng tương đương". Tần Lạc nhìn Hoàng Đế nói. "Lại thêm một tòa Thiên Không thành".
"Hả?" Hoàng Đế nghi hoặc mà nhìn Tần Lạc. Thiên Không thành là của mình, thằng nhãi này dựa vào gì lấy nó làm vật cược?


Jesus cởi áo khoác tây trang của mình ra, lộ ra một hàng bom lớn nhỏ bên trong, nói: "Chúng nó đủ san Thiên Không thành này thành bình địa".


"Trong xe bọn tôi lái cũng trang bị rất nhiều. Nếu bên này nổ tung, bên kia cũng đồng thời sẽ nổ tung... Cho dù san bằng ngọn núi này cũng không có vấn đề". Tần Lạc bổ sung nói. "Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ, nói rằng chịu một thân lăng trì, dám kéo hoàng đế xuống ngựa... Cổ nhân thật là có dự kiến trước, tôi cũng hoài nghi những lời này có phải đặc biệt chuẩn bị cho anh không".


Hoàng Đế nở nụ cười, nụ cười rất nghiền ngẫm, nói: "Chẳng lẽ các người không có phát hiện Thiên Không thành hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách sao?".
"Vậy thì thế nào?"


" Nếu mời các ngươi tới làm khách lần này, chẳng lẽ không dự liệu được các người đủ khả năng làm ra phản ứng sao? Nếu tôi lựa chọn địa điểm yến hội ở trong này, còn có thể quan tâm một Thiên Không thành sao?" Sự kiêu ngạo của Hoàng Đế là phát ra từ trong xương tủy. Trên thế giới này, ngoại trừ chính hắn, căn bản không hề có thứ đáng để hắn coi trọng cùng quan tâm. "Nếu cho rằng mấy quả bom đó có thể lưu lại cả tôi, vậy các ngươi liền đánh giá quá cao uy lực mấy quả bom này hoặc là đánh giá quá thấp năng lực của tôi rồi".


"Cộng thêm cả tôi thì sao?" Phó Phong Tuyết nói. "Có thể kéo đệ nhất cao thủ châu âu cùng nhau chịu chết. Cuộc đời Phó mỗ này không hối tiếc".
"..." Hoàng Đế trầm mặc.
Nếu ở sau khi bom nổ tung, Phó Phong Tuyết lấy cái chết bức bách, mình cũng mất thời gian chạy trốn.


Nói như vậy, hắn sẽ phải đồng quy vu tận với mấy lâu la này.
" Đề nghị này rất có sức hấp dẫn nhỉ?" Tần Lạc cười hỏi. Vượt qua sợ hãi, liền sợ gì không dám liều mạng. Đối phó dạng biến thái như Hoàng Đế này, cũng chỉ có thể bỏ mạng của mình ra ngoài.


Chỉ có dám bỏ, mới có thể có được. Nếu không, tất cả bọn họ đều sẽ bị Hoàng Đế thái nhỏ.
Vì tới gặp Hoàng Đế, bọn họ đúng là hao phí tâm cơ.
Hoàng Đế không có trả lời lời của Tần Lạc, mà là nhìn Phó Phong Tuyết nói: "Nếu sau nửa tháng ông chạy thì sao?"


"Cậu đang vũ nhục tôi đấy". Phó Phong Tuyết nói. "Tôi là chiến sĩ. Thuộc về chiến sĩ chính là chết trận chiến trường. Đời người tịch mịch, đối thủ khó kiếm. Tôi sẽ không buông tha cơ hội lần này".


"Được". Hoàng Đế rốt cuộc đáp ứng. "Chúng ta tương chiến, trong vòng nửa tháng. Nửa tháng sau, cung kính bồi tiếp".
"Cáo từ". Phó Phong Tuyết xoay người đi ra ngoài, Tần Lạc cùng Jesus vội đuổi theo.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, một cô gái tóc vàng mặt đầy tức giận từ bên trong đi ra.


" Điện hạ, sao có thể để cho bọn họ cứ đi như vậy?" Cô gái mặc dù hết sức đè ép bất mãn của nàng, nhưng trong lời nói vẫn có vẻ nghi ngờ.
"Chuyện tôi muốn làm, không cần giải thích với người khác". Hoàng Đế tự phụ nói.


Natasha cũng giọng điệu mình nói chuyện không đúng, điều chỉnh tâm tình một chút, vừa cười vừa nói: "Điện hạ, tôi cũng không có ý bảo ngài giải thích. Tôi chỉ là khó hiểu... Cơ hội tốt như vậy, sao không đem bọn họ toàn bộ giết chết?"


" Giết chết?" Hoàng Đế cười tủm tỉm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt. "Cô giúp tôi tìm một đối thủ để giỡn đi?"


"..." Natasha không có biện pháp đáp lại vấn đề này. Đối thủ "Để giỡn" trong lời Hoàng Đế cũng không phải là dễ dàng tìm như vậy. Ngay cả cao thủ đừng mười hàng đầu trong bảng sát thủ cũng không có dũng khí tới khiêu chiến hắn, nàng còn có thể tìm người nào tới? Người cấp bậc giống Hoàng Đế, Phó Phong Tuyết, đã không phải là dùng tiền có thể mua. Hơn nữa những người này đều cực kỳ thích danh dự, nếu như không cần thiết căn bản là sẽ không chạm mặt.


"Lại nói... nếu cô bị nổ chết rồi, tôi tìm ai đi lấy đồ tôi nên được?" Hoàng Đế nói. "Tôi đang bảo vệ cô. Cô không cho là vậy à?"


" Cám ơn điện hạ ". Cô gái chỉ có thể che ngực nói cám ơn. Mặc dù nàng cho rằng lý do này thật sự quá gượng ép, rắm chó không kêu, nhưng mà, nàng cũng không dám nói một câu phản bác.
Đây chính là cường quyền!
Đây chính là thực lực giết sạch hết thảy!


Cảnh sắc dù đẹp đi nữa, cũng không đẹp bằng sinh mạng.


Từ Thiên Không thành như mộng như ảo đi ra, Tần Lạc cảm thấy thể xác và tinh thần thoáng cái nhẹ nhõm, mưa lớn như vậy, trời lạnh như vậy, hắn không ngờ lại đã toát mồ hôi đầy lưng. Dạng tâm tình này, giống như là từ Quỷ Môn quan đi một chuyến về.


Jesus cũng khẩn trương giống thế, lái xe như bay, sợ Hoàng Đế lại đuổi theo.
" Cuối cùng cũng gặp qua Hoàng Đế". Jesus nói. "Không biết đây là may mắn hay là bất hạnh. Không biết chuyện gì xảy ra, tôi ở trước mặt hắn căn bản không thể ra tay... giống như chưa bắt đầu, đã dự liệu được thất bại của mình".


" Tôi chịu không nổi". Tần Lạc lúc này liền cười khổ. "Tôi cho là tôi có thể tránh được tấn công của tất cả mọi người. Nhưng lúc hắn công tới, tôi cũng không biết di động như thế nào... Thân thể không nghe sai khiến, đại não cũng không nghe sai khiến".
" Ít nhất cậu còn sống". Phó Phong Tuyết nói.


Nếu như là những người khác ở vào vị trí Tần Lạc, có thể đã chết rồi. Có điều, Phó Phong Tuyết không nói ra những lời này. Hắn không thể để cho người này quá mức kiêu ngạo. Cẩn thận một chút, cơ hội sống được cũng lớn hơn một chút.


"Phải đó. May mà còn sống". Tần Lạc gật đầu. Hắn cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm. Người có thể từ trong tay Hoàng Đế chạy trốn có lẽ cũng không nhiều? "Chúng ta tranh thủ thời gian nửa tháng. Mười lăm người, cũng đủ cho chúng ta làm rất nhiều chuyện".


"Chúa vạn năng sẽ phù hộ con chiên của người hết thảy thuận lợi". Jesus nói.
Phó Phong Tuyết lại lâm vào trầm mặc, vẻ mặt lạnh lùng, không biết suy nghĩ cái gì.