Sau lưng có khí độc, phía trước có trường thương. Thời khắc sống chết này, Ly lựa chọn cách phản công mãnh liệt, không sợ hãi.
Ly chủ động dùng thân thể mình lao tới trường thương, giống như nàng muốn trường thương xuyên qua người mình như xâu thịt, cùng lúc đó torng tay Ly đã thủ sẵn một cây phi đao, phi đao chỉ thẳng lên trước, chuẩn bị giáng sấm sét xuống đầu Ma Thuật Sư.
Nếu như Ma Thuật Sư né tránh phi đao, như vậy trường thương trong tay y sẽ không đứng yên, Ly sẽ tránh được vận mệnh bị xuyên qua người.
Nếu như Ma Thuật Sư không né tránh, như vậy Ly sẽ bị trường thương xuyên qua người nhưng trong trường hợp này y cũng bị phi đao cắt đứt cổ họng.
Đây chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Trong tình huống Ly không muốn chết, không muốn lui lại sau, đây chính là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.
Ly đang đánh cuộc, đánh cuộc Ma Thuật Sư sẽ tránh né.
Bởi vì bản thân nàng có cả trăm lý do tìm cái chết nhưng y thì không.
Tốc độ phi đao theo thủ pháp "Hồ điệp" đánh ra, bởi vì khi nó rời khỏi tay, không chỉ cộng thêm lực cánh tay mà còn cả một cỗ lực xoáy đẩy nó tiến nhanh về phía trước.
Cho nên khoảng thời gian phi đao cắm vào cổ Ma Thuật Sư và lúc Ly đâm vào trường thương là trùng khớp nhau.
Khi nhìn thấy phi đao lóe sáng bay về phía mình, trong mắt Ma Thuật Sư thoáng xuất hiện sự do dự.
Gần trong nháy mắt …
Y lựa chọn né tránh.
Bước chân y chuyển sang trái, đương nhiên cây gậy trong tay cũng khẽ nghiêng đi.
Vào thời khắc sợi chỉ treo mành chuông, thân thể Ly đột nhiên đứng dừng lại, sau đó
Dài một tấc, mạnh mẽ hơn một phần. Ngắn một tấc, nguy hiểm hơn một phần.
Trường thương là vũ khí tấn công cự ly xa, có khả năng gia tăng sức mạnh tấn công từ xa thế nhưng một khi Ly đã nắm đao vọt tới bên cạnh Ma Thuật Sư, trường thương trong tay y không còn nhiều tác dụng.
Nhân cơ hội y sai lầm, muốn tính mạng y.
Nhân cơ hội Ma Thuật Sư còn chưa biến trường thương trở lại thành gậy, Ly vung đao nhắm thẳng vào ngực y, nàng muốn trong khoảng thời gian ngắn này lấy mạng y.
Ma Thuật Sư ấn vào một cái nút ở chuôi gậy, lập tức trường thương co rút lại.
Một tay Ma Thuật Sư cầm gậy, một tay ngăn cản đòn tấn công của Ly.
Thế nhưng nói về năng lực tấn công cận chiến, Ma Thuật Sư còn thua Ly.
Đao đang đâm tới ngực Ma Thuật Sư đột nhiên biến thành một đạo bạch quang bay sang tay trái nàng. Sau khi tay trái tiếp nhận đao, gia tăng sức mạnh đâm về cổ họng Ma Thuật Sư, trong khi đó tay phải hóa quyền, mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực y.
Cận chiến thiên biến vạn hóa, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ lập tức ăn đủ.
Tốc độ của Ly cực nhanh, rất biến hóa. Khi chiếc gậy trong tay Ma Thuật Sư còn chưa kịp thu về trạng thái ban đầu, màn tấn công kép trên dưới khiến Ma Thuật Sư rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Bây giờ tới lượt Ma Thuật Sư phải có lựa chọn khó khăn.
Để cho cô ta cắt một đao vào cổ mình hay đánh một quyền vào ngực?
Cả hai kết quả này chẳng có gì hay ho. Y đều không muốn chấp nhận chúng.
Nhưng thời gian cho y suy nghĩ rất ngắn.
Trong khi não bộ y còn chưa cho một đáp án, thân thể y đã có phản ứng … y đã dùng tay không bắt cổ tay cầm đao của Ly. Cho dù thế nào đi nữa y tuyệt đối không thể để Ly cắt một đao trên cổ.
Là một Ma Thuật Sư cực kỳ ưu tú, tốc độ tay của y cực nhanh. Đây chính là điều chính y cực kỳ tự phụ, cho dù là so với tốc độ của Quỷ Ảnh thế nhưng Quỷ Ảnh chủ yếu dùng tốc độ chạy trốn.
Bắt được.
Y bắt được cổ tay cầm đao của Ly.
Giết …
Cảm giác đau đớn bị đao cắt đứt da thịt từ ngực truyền tới khiến y vô cùng ngỡ ngàng.
Rõ ràng ả đó đã chuyển đao sang tay trái của mình, rõ ràng mình đã chế ngự được cổ tay ả, rõ ràng tay không phải tay phải ả cũng có một đao sao?
Quả thật Ma Thuật Sư không thể nào tin vào chuyện xảy ra trước mắt.
Sau đó y cực kỳ phẫn nộ.
Y đã bị chơi khăm.
Một người nhiều năm chơi ma thuật không ngờ lại bị một tiểu phù thủy dùng ma thuật chơi lại.
Một cô gái đánh bại y ở đúng lãnh vực y kiêu ngạo nhất. Y quả thật khó chấp nhận sự thật này.
Ly lập tức lui lại sau một đòn thành công này.
Khi Ly lui lại sau nàng còn không quên rút thanh chủy thủ đã đâm vào ngực Ma Thuật Sư … khi nàng còn nhỏ, sư phụ đã dạy rằng không được tùy tiện vất rác bừa bãi sao? Ly không thể không biết xấu hổ để dao cắm trên ngực người khác được.
Chính vì vậy khi thanh chủy thủ rút ra khỏi ngực Ma Thuật Sư, máu tươi chảy cuồn cuộn. Nếu như cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng reo vui mừng của chúng.
- Không chỉ có mày mới biết chơi đùa.
Ly nói.
Coólẽ Ly không phải là chuyên gia ma thuật nhưng động tác rút đao, chuyển đao từ tay phải sang tay trái, nàng tin rằng trên thế giới này không ai có thể so với nàng.
Từ sau khi Ly theo Tiểu Lý Phi Đao học phi đao, ban ngày nàng luyện tập, buổi tối luyện tập. Khi ăn cơm cũng luyện tập, trước khi ngủ cũng luyện tập. Khi đi cũng luyện tập, khi ngồi xuống vẫn còn luyện tập … đao không rời tay, tay không bỏ đao. Động tác luôn sẵn sàng phóng đao, quay đao trong tay khiến Tần Lạc cực kỳ sợ hãi. Cuối cùng nàng cũng được báo đáp. Lúc nãy tay trái của nàng cầm đao bị Ma Thuật Sư khống chế, nàng lại chuyển đao sang tay phải một cách kỳ diệu sau đó tay phải hung hăng đâm mạnh về phía trước …
Nhanh như ánh chớp, mắt thường khó mà nhận ra được.
Quả thật quá nhanh.
Cũng vì động tác đổi đao của Ly quá thần kỳ, cho nên Ma Thuật Sư mới bị lừa gạt.
Sau khi nói câu đó xong, nàng vội vàng chạy đi. Chiếc xe đậu ở chỗ đó đã biến mất.
"Không chỉ mày biết chơi ma thuật."
Ma Thuật Sư không hiểu tiếng Trung Quốc, y không hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Thế nhưng y có thể hiểu được sắc mặt của cô gái.
Sỉ nhục, coi thường và cả sự đắc ý.
- Mày rất đắc ý?
Ma Thuật Sư dùng một chiếc khăn lụa trắng bịt miệng vết thương. Khi chiếc khăn trắng thấm đẫm máu tươi, Ma Thuật Sư lấy từ trong túi ra một bình nhỏ, y bắn một ít chất lỏng hình sương mù lên miệng vết thương, lập tức máu đông lại một cách thần kỳ, giống như nước bị đóng băng vậy.
Đương nhiên quả thật bình thuốc phun sương trị đông máu cấp tốc được chế tạo theo nguyên lý "biến nước thành băng".
Ma Thuật Sư cất chiếc khăn lụa đẫm máu vào trong túi, cầm gậy cấp tốc đuổi theo hướng Ly đã đi.
Cho dù thế nào đi nữa, y tuyệt đối không thể để cô gái kia ngăn cản kế hoạch của chúng. Trong kế hoạch đó tuyệt đối không thể thiếu người phụ nữ kia.
************
Khi Lâm Hoán Khê tỉnh lại, nàng nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng trống rỗng.
Căn phòng màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, bức tường màu trắng, trang thiết bị màu trắng, còn cả chiếc giường rộng nàng đang nằm cũng màu trắng. Không rõ chiếc giường được làm từ vật liệu gì mà nó cực kỳ lạnh, lạnh tới mức có thể khiến xương cốt người ta như gãy rời.
Trong phòng tỏa ra một mùi thuốc rất khó chịu, giống như mùi Formalin trong bệnh viện hay mùi của thuốc tễ hỗn hợp khiến con người ta chỉ muốn buồn nôn.
Lâm Hoán Khê muốn ngồi dậy nhưng nàng nhận ra hai chân, hai tay mình đều bị trói. Cho dù nàng có giãy dụa như nào đi nữa, nàng tuyệt đối không thể làm gãy những sợi sắt tinh luyện kia được.
Lâm Hoán Khê là một người thông minh, nàng rất ít khi làm những chuyện vô tác dụng. Chính vì vậy khi Lâm Hoán Khê phát hiện ra mình không thể thay đổi trạng thái hiện nay của mình, nàng liền nằm yên, gào lên:
- Tôi biết các người ở bên ngoài.
- Đúng là một đứa trẻ thông minh.
Một người phụ nữ tóc vàng mặt một bộ đồng phục màu đen, áo khoác màu tím bên ngoài, nhìn Lâm Hoán Khê đang nằm trên bàn giải phẫu qua bức tường thủy tinh trong suốt, tán thưởng.
- Mạnh hơn Quản Tự nhiều. Có phải người ban đầu chúng ta tuyển chọn là cô ấy không?
- Đúng vậy.
Lâm Tử, mặc áo bào trắng, sắc mặt như vô cảm nói.
- Đáng tiếc đã bị bà ngăn cản.
Người phụ nữ tóc vàng nhìn người phụ nữ trước mặt mình nói, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Đó là việc làm rất ngu xuẩn của tôi.
Lâm Tử nói.
- Khi đó tôi vốn nghĩ Quản Tự ưu tú hơn nó.
- Không.
Người phụ nữ tóc vàng nói:
- Khi đó bà vẫn coi cô ta là con gái mình.
Người phụ nữ không trả lời, chẳng khác nào cam chịu.
- Điều đáng nói là sau chuyện đó, biểu hiện của bà khiến người ta rất hài lòng.
Người phụ nữ tóc vàng vỗ vai Lâm Tử nói.
- Thế nhưng bây giờ vẫn không muộn. Cô ta là người ưu tú, hơn nữa cơ thể cô ta hoàn toàn thích hợp … nếu như chúng ta tiến hành cải tạo cô ta, hơn nữa lôi kéo cô ta gia nhập tổ chức chúng ta, có phải sẽ phát huy tác dụng rất lớn không?
- Đúng, phu nhân.
Lâm Tử lại gật đầu.
- Tốt lắm.
Người phụ nữ tóc vàng cười nói. Nụ cười vốn diễm lệ này còn cộng thêm vẻ quyến rũ rung động lòng người.
- Vậy đi. Việc cải tạo cô ta giao cho bà. Tôi tin rằng nhất định cô ta sẽ ưu tú như mẹ của mình.
- Đúng vậy, phu nhân.
Lâm Tử nói.