Khi Tần Lạc được tin phó tổng thống Mỹ, Jackson sẽ tới Trung Quốc, hắn lập tức bảo Jesus lái xe tới gặp Thái Công Dân.
Sự việc khác thường tất cả mờ ám.
Bên này mình mới tạo thế, chính mình tối hôm qua mới nói ra yêu cầu với báo chí hôm nay mới đăng tin, không ngờ bên kia, đối phương đã lập tức có phản ứng. Không phải đây là một trò đùa sao? Phó tổng thống là người nhàn rỗi như vậy sao? Có sự chênh lệch về múi giờ nữa không vậy?
"Rốt cuộc bọn họ muốn cái gì vậy?"
Tần Lạc thầm suy nghĩ.
"Nếu như là muốn đả kích, hạ thấp Trung Y, thuận tiện hạ luôn mình, vậy cái giá này có vẻ hơi quá? Chẳng lẽ mình lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử? Thật ra bọn họ mời mình sang đó chỉ để chữa bệnh thôi sao?"
Thế nhưng cho dù Tần Lạc cố gắng như nào đi nữa, hắn cũng không thể đưa ra một lý do thứ hai để thuyết phục mình. Đại Hôi Lang nói sau này hắn tuyệt đối không ăn thịt mà ăn cỏ xanh, bạn có tin không?
- Chúng ta phải tới nước Mỹ hả?
Jesus vừa lái xe vừa hỏi.
- Có khả năng rất lớn.
Tần Lạc cười gật đầu.
- Anh sợ hả?
- Sợ.
Jesus nói. Lần trước tới nước Mỹ, anh ta là người chứng kiến, cũng là người trong cuộc. Jesus biết nguy cơ của Tần Lạc nguy hiẻm tới cỡ nào. Anh ta cũng biết mặc dù chính anh ta … cũng rất khó sống sót quay về, gần như thế là bởi vì ở bên đó còn có một Hoàng Đế đang giương đôi mắt thèm thuồng nhìn bọn họ. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều.
Lần trước chiến đấu với bát đại chiến tướng Hoàng Đế, một chết, hai bị thương, bọn họ an toàn trốn thoát. Điều này đối với Hoàng Đế mà nói là sự sỉ nhục rất khủng khϊế͙p͙, uy tín của Hoàng Đế bị ảnh hưởng nghiêm trọng, quyền uy vô địch lập nên trong vòng bảy năm một lần nữa lung lay. Lúc này bắt đầu có người khiêu chiến với Hoàng Đế, chẳng lẽ Hoàng Đế không ghi món nợ này lên người bọn họ sao?
- Tôi cũng sợ.
Tần Lạc cười nói.
- Tại sao không yêu cầu ông ta mang người bệnh tới Trung Quốc?
Jesus hỏi.
- Đối với một phó tổng thống mà nói, đây hoàn toàn là chuyện dễ dàng mà.
- Chơi trò chơi cũng có quy tắc của trò chơi.
Tần Lạc giải thích.
- Tôi có thể đưa ra yêu cầu đó, nhất định bọn họ sẽ tìm cách tử chối, vậy cuộc làm ăn này chấm dứt.
- Đây chính là kết quả anh mong đợi?
- Cũng không phải.
Tần Lạc lắc đầu nói.
- Bọn họ mang một phó tổng thống ra làm mồi dụ. Điều này thật sự phải khiến người ta động tâm. Không cần tôi giải thích anh cũng hiểu. Nếu như tôi có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ phó tổng thống Mỹ, điều này có ý nghĩa thế nào với tôi và Trung Y. Lần trước truyền hình trực tiếp ở nước Mỹ đã có rất nhiều người nghi ngờ. Thậm chí bọn họ còn cho rằng đó chỉ là ma thuật … tôi cũng không phải Lưu Thiên, sao tôi biết ma thuật?
- Sát thủ đúng là nghề nghiệp hạnh phúc nhất trên thế giới.
Jesus nói:
- Cần tiền giết người. Đơn giản, rõ ràng. Không cần phải nghi ngờ người khác, cũng không cần suy nghĩ tới cảm nhận của người khác, không bị ràng buộc về mặt đạo đức. Thứ duy nhất cần phải làm là giết chết mục tiêu, đồng thời khiến bản thân mình còn sống.
- Hối hận rồi hả?
Tần Lạc hỏi.
- Không.
Jesus nói.
- Làm vệ sĩ còn kích thích hơn nhiều so với làm sát thủ.
- …
- Khi làm sát thủ, tôi chưa từng có một ngày nghĩ rằng mình sẽ khiêu chiến Hoàng Đế.
Jesus nhún vai nói, thái độ rất hào phóng.
- Bây giờ tôi đang làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, hơn nữa còn là lần thứ hai.
- Mỗi thầy thuốc đều có dũng khí làm thử hơn nữa còn thành công. Không hiểu mọi người phải sợ cái gì?
Tần Lạc phản kích.
Vì vậy Jesus chỉ muốn đấm một nhát.
Đứng vậy, đập nát cái mũi của Tần Lạc. Tại sao anh ta lại mang cái vẻ mặt kiêu ngạo như vậy nhỉ?
Lần này Tần Lạc không tới khu văn phòng bộ y tế tìm Thái Công Dân mà đi thẳng tới khu gia đình của bộ y tế.
Hậu Vệ Đông đang chờ trước cửa, khi nhìn thấy Tần Lạc đi tới, anh ta lập tức đi ra đón xe của bọn họ.
- Lãnh đạo đang chờ cậu ăn cơm tối.
Hậu Vệ Đông cười, lên tiếng chào Tần Lạc.
- Tôi đúng là mang tội tày trời, để lãnh đạo phải chờ quá muộn.
Tần Lạc nói.
- Lãnh đạo muốn như vậy, chúng tôi khuyên nhủ cũng không nghe.
Hai người chỉ nói chuyện mấy câu sau đó cùng đi vào biệt th số 2 Thái Công Dân đang ở.
Tần Lạc và Hậu Vệ Đông cùng nhau đi vào trong, Thái Công Dân đang ngồi trên ghế nói chuyện điện thoại, giọng nói trầm trầm, sắc mặt nghiêm túc, không rõ đang nói chuyện với ai. Tần Lạc và Hậu Vệ Đông đứng xa nhìn lại, không tiến lại gần.
Phu nhân bộ trưởng Thái ra tiếp đón Tần Lạc, mời Tần Lạc và Hậu Vệ Đông ngồi vào bàn ăn trước nhưng hai người từ chối.
Hai người đợi một lát, cuối cùng Thái Công Dân cũng bỏ điện thoại, mỉm cười nói với Tần Lạc:
- Nào, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tần Lạc và Thái Công Dân ngồi vào bàn ăn, Hậu Vệ Đông cũng ở lại ăn cơm. Tần Lạc là khách quen nên không có cảm giác gì nhưng Hậu Vệ Đông không cả dám ngồi thẳng người trên ghế mặc dù biểu hiện không quá cẩn thận, e dè nhưng chỉ ngồi bên cạnh gắp thức ăn, xới cơm cho người khác, dáng vẻ như một tiểu nha hoàn trên bàn ăn.
- Lãnh đạo, bọn họ phản ứng quá nhanh.
Tần Lạc lo lắng nói.
- Đây là điện thoại cá nhân của đại sứ Trung Quốc gọi điện cho tôi.
Thái Công Dân nói:
- Công hàm chính thức thì phải chờ ngày mai hay ngày kia.
- Hơn nữa đay không phải là chuyện nhỏ, phải báo cáo lên Quốc vụ viện và Quân bộ. Vẫn chưa biết có được phê chuẩn hay không. Tôi mới giải thích với thủ tướng chuyện này, giải thích tầm quan trọng của Trung Y.
- Thủ tướng có ý kiến gì?
Tần Lạc hỏi.
- Thủ tướng không có ý kiến gì.
Thái Công Dân trả lời.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tần Lạc, Thái Công Dân cười nói:
- Có rất nhiều chuyện mà thủ tướng không cần tỏ thái độ, chỉ cần thông báo cho ngài biết là được. Điều chúng ta cần lo lắng lắng là liệu có thể thành công, có thể khiến đất nước Trung Quốc giành được lợi ích lớn nhất không?
- Hiểu rồi.
Tần Lạc gật đầu nói. Cho dù ai ngồi ở ghế thủ tướng này đều không dẽ dàng bày tỏ thái độ của mình.
- Bọn họ phát bóng, chúng ta nhận bóng. Bây giờ bọn họ tiếp tục phát bóng …
Thái Công Dân cầm nửa cái bánh bao trong tay, nhìn Tần Lạc nói:
- Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Chuẩn bị tốt rồi.
Tần Lạc nói.
- Ôi.
Thái Công Dân thở dài:
- Làm vậy có phải hơi vội vàng không? Chúng ta có thể chậm rãi chờ đợi cơ hội.
- Cầu phú quý trong hiểm nguy.
Tần Lạc nói.
- Quả thực cực kỳ nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng rất lớn. Trung Y dược có thể xâm nhập vào thị trường nước Mỹ hay không, thành bại ở lần này.
- Đây là điều kiện của cậu?
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu.
- Bọn họ muốn cái mạng này của cháu, cháu không thể cho không. Sang đây thì sao nào? Nếu như không đồng ý với điều kiện của cháu, cháu sẽ tìm một lý do từ chối.
- Cậu đã quyết định như vậy thì tôi chỉ biết dốc toàn lực ủng hộ.
Thái Công Dân nói.
- Ăn cơm, ăn cơm.
Thái Phu nhân lên tiếng nói:
- Ông già này đúng là một lão già cuồng công việc. Ôn gkhông ăn cơm, đám trẻ có dám ăn không?
- Ăn cơm. Ăn cơm.
Thái Công Dân cười nói.
- Hãy lấy rượu cho tôi. Tôi muốn cạn chén với Tần Lạc và Tiểu Hậu.
Trong buổi họp báo hôm nay vì các phóng viên đã có thông tin mình cần nên cuối cùng biệt thự Lâm gia trở lại sự yên tĩnh ngày thường.
Khi Tần Lạc về tới nhà thì đã 10 giờ đêm. Vì vấn đề lần này của phó tổng thống Mỹ nên hai người Tần Lạc, Thái Công Dân đã thương thảo nhiều đối sách. Vốn đây là chuyện quốc gia đại sự, hẳn phải do bên ngoại giao của chính phủ thực hiện nhưng đây cũng là việc riêng, để mặc bên ngoại giao không hợp lắm, cuối cùng vẫn là hai người phải lao tâm khổ tứ.
Lâm Thanh Nguyên ngồi ở phòng khách, uống trà, xem tivi. Khi nhình thấy Tần Lạc về nhà, lập tức ông gọi hắn tới. Hai ông cháu trò chuyện vui vẻ một lúc lâu.
Cũng may Lâm Thanh Nguyên cũng khá biết điều, ông lập tức đưổi Tần Lạc lên phòng ngủ, nói hôm nay hắn cả ngày mệt mỏi, hãy đi nghỉ ngơi sớm.
Tần Lạc đẩy cánh cửa, nhìn thấy Lâm Hoán Khê mặc một chiếc áo ngủ màu tím nhạt nằm trên giường đọc sách. Trong phòng chỉ còn ngọn đèn ở đầu giường còn lại những nơi khác đều tối nhưng ở chỗ Lâm Hoán Khê đang nằm ánh sáng khá tốt.
Tần Lạc đi tới, nằm soài bên người Lâm Hoán Khê, cười hỏi:
- Em đang đọc cái gì vậy?
- Bản đồ nước Mỹ.
Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn nàng hỏi:
- Em muốn đi thật sao?
- Đúng vậy.
Lâm Hoán Khê quả quyết.
- Em biết anh không muốn cho em đi là vì còn nguyên nhân khác, bởi vì … rất nguy hiểm.
Tần Lạc nói:
- Thật sự rất nguy hiểm.
Nếu như Tần Lạc đi tới nước Mỹ, mang theo một vài người không quan trọng thì chẳng có gì đáng nói. Nếu như hắn mang theo một người thân thiết với mình, như Lâm Hoán Khê, bên kia nhất định sẽ nhắm vào nàng. Bản thân Tần Lạc còn khó tự bảo vệ mình, sao hắn có thể bảo vệ Lâm Hoán Khê?
- Anh cũng có thể hiểu, em kiên quyết muốn đi không phải vì ghen, cũng không phải muốn tranh giành với người khác …
Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc, giọng nói cực kỳ ôn hòa nhưng kiên quyết:
- Em muốn đi tìm bà ấy.
- Cũng không nhất thiết là phải đi vào lúc này.
Tần Lạc tiếp tục khuyên nhủ:
- Đợi chuyện này giải quyết xong, em sang bên đó tìm bà ấy cụng không muộn.
- Anh cần phải có một phiên dịch.
Lâm Hoán Khê nói.
Còn một câu nữa mà Lâm Hoán Khê không nói.
Người khác có thể làm vì anh, em cũng làm được.