Tần Lạc và Vương Cửu Cửu vừa tới cổng trường thì trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa ở phương bắc khác hơn so với ở phương nam. Ban đầu là sấm chớp dữ dội, gió mạnh gào rít sau đó mưa rơi xuống, mù mịt, to như muốn nhấn chìm cả thế giới này trong biển nước.
Mưa bay mù mịt giống như một màn sương mù, người đi đường rất khó có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Tần Lạc không thể nào nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của Vương Cửu Cửu ngay sát mình.
Thi thoảng có những cặp tình nhân nắm tay nhau chạy qua họ, bước chân nhẹ nhàng, váy tung lên trong gió, gương mặt tươi cười giống như sen nở, trong mưa vẫn ngâm nga một ca khúc tuổi trẻ.
Lòng Vương Cửu Cửu chan chứa niềm vui nhìn mưa rơi bên ngoài mỗi lúc một nặng hạt. Nàng cố nén không biểu lộ niềm vui trên mặt, nàng nhìn Tần Lạc hỏi: "ThầyTần, mưa to thế thầy quay về nhà thế nào?"
"Không sao. Lát nữa trời sẽ tạnh" Tần Lạc cười nói. Trời mưa quá to nên trước cổng trường không có taxi. Trong tình huống này Tần Lạc mà phải cuốc bộ quay về biệt thự Lâm gia thì đúng là việc ngu xuẩn nhất trên đời.
"Ừ. Em về cùng với thầy" Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc nhìn váy, áo mỏng manh trên người Vương Cửu Cửu nói: "Em cứ quay về ký túc xá đi. Cẩn thận không bị lạnh".
Trời đêm Yến Kinh vốn hơi lạnh, bây giờ trời đổ mưa to thế này, nhiệt độ càng thấp. Vương Cửu Cửu chỉ mặc một cái váy dài, hai cánh tay, bắp chân để trần, đương nhiên lúc này khí lạnh bắt đầu xâm nhập vào người.
"Em không thể làm chuyện không có tình nghĩa như thế" Vương Cửu Cửu cười cự tuyệt. Thực sự nàng hy vọng trời mưa không bao giờ ngừng. Có một số việc nàng không thể nào mở miệng hỏi Tần Lạc được.
Có lẽ nàng cần thêm thời gian để nàng có sự chuẩn bị tốt hơn.
Có hai câu nàng thấy vô cùng khó nói. Câu thứ nhất là hỏi Tần Lạc: "Anh có yêu em không?" Câu thứ hai là thổ lộ: "Em yêu anh".
"Thế nhưng em sẽ bị cảm lạnh" Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu trừng mắt liếc nhìn Tần Lạc nói: "Cảm lạnh thì sao nào? Đứng bên cạnh em là thầy thuốc lợi hại nhất thế giới".
"Thầy thuốc lợi hại nhất thế giới? Được rồi. Thầy không phủ nhận điều này. Nhưng nói chung bị ốm cũng không tốt. Sức đề kháng của cơ thể em sẽ giảm đi" Tần Lạc khuyên nhủ.
Vương Cửu Cửu có chút giận dữ sao người đàn ông này đầu đất thế nhỉ?
Mình rõ ràng đã cư xử như một thục nữ. sao không để mình cảm thấy rụt rè một chút chứ?
Vương Cửu Cửu có vẻ oán giận nàng quay sang nhìn Tần Lạc nói thẳng ra: "Em không quay về. Em thích ở cùng với thầy".
"…" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Vương Cửu Cửu. Trong bóng đêm, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn không chút khoan nhượng, Tần Lạc cảm thấy bối rối, giống như có tật giật mình hắn vội vàng quay nhìn đi chỗ khác.
"Em lạnh không?" Tần Lạc khó khăn lắm mới thốt ra được. Là một xử nam hắn lúng túng không biết nên làm gì với tình huống hiện tại.
"Lạnh" Vương Cửu Cửu nhìn chằm chằm Tần Lạc nói.
Anh đã hỏi thế thì em cứ nói thật. Xem anh sẽ làm gì bây giờ nào?
"Cái này…" Tần Lạc nhìn áo trường bào trên người mình rồi nói: "Nếu thầy cởi áo cho em mặc thầy cũng bị lạnh".
"-- "
Vương Cửu Cửu tức muốn hộc máu. Nói thế thì nói làm gì?
Thế nhưng nước mưa ngấm vào người nàng làm cái lạnh lan ra rất nhanh, thoáng chốc đã lan ra khắp người, nàng vẫn kiên cường như một đấu sĩ nói: "Không sao. Em vẫn chịu được. Thầy là thầy thuốc, dù em ngã bệnh thầy vẫn chữa khỏi cho em, có đúng không?"
Trong lúc nói chuyện nàng lại cố ý ho khan hai tiếng.
Ai không biết xấu hổ, người đó sẽ vô địch thiên hạ.
Nếu phụ nữ không biết xấu hổ, khắp đất trời sẽ không có địch thủ.
Vì vậy Tần Lạc đương nhiên thất bại trong tay nàng.
Tần Lạc vừa cởi áo vừa nói: "Tôi thực sự không quen cởi áo trước nơi công cộng thế này".
"Thầy không cần cởi" Vương Cửu Cửu nói. Nàng nhích lại gần rồi áp sát người nàng vào người Tần Lạc."Như thế này là tốt rồi".
Như này là tốt rồi?
Thân thể ngọc ngà áp vào ngực, cằm của hắn áp vào mái tóc nàng, thoang thoảng mùi thơm, hai tay Tần Lạc lúng túng giơ lên cao hắn thực sự không biết phải làm gì nữa.
Có thể khung cảnh tĩnh mịch của buổi tối đã cho nàng có dũng khí làm điều đó, nàng cảm thấy như trên thế gian chỉ hiện diện hai người. Có thể vì lý do đó mà nàng không nói gì hoặc không dám nói gì.
Trái tim Vương Cửu Cửu đập thình thịch, giống như nàng đang ngồi trên chiếc xe leo đường núi.
Có phải mình đã chủ động quá không?
Nhưng nếu mình không chủ động, mình phải đợi tới khi nào?
Phụ nữ rất chóng già. Mỗi ngày trôi đi là lãng phí một ngày. Nàng chỉ muốn đồng hành cùng hắn trong những ngày này.
Bây giờ nàng đã bộc lộ tình cảm của mình, nàng chỉ còn chờ sự lựa chọn của hắn.
Tiếp nhận hay cự tuyệt.
Yêu hay không yêu.
Nàng muốn có câu trả lời. Dù nàng hơi vội vàng nhưng ít nhất nàng đã ngầm thông báo cho hắn nàng yêu hắn.
Dù Tần Lạc có đầy nàng ra, nàng vẫn đang chờ đợi vận mệnh của mình. Nàng cũng muốn nói cho hắn biết nàng đang chờ đợi hắn, không chờ đợi bất kỳ ai khác.
Một giây, hai giây, ba giây…
Những hạt mưa rơi tí tách, thời gian trôi qua từng giây một.
Thế nhưng Tần Lạc vẫn đứng ngây như phỗng, cả người cứng đơ, thẳng băng, hai tay giơ lên trời, không buồn để ý tới hành động ép sát của nàng.
Từ bé tới giờ, Vương Cửu Cửu là người sống độc lập, tự chủ. Bất cứ chuyện gì nàng cũng cố gắng tự mình gải quyết.
Nàng đã xử lý nhiều chuyện rất tốt.
Có rất nhiều chuyện mình nàng cũng giải quyết được. Nhưng có một việc phải cần hai người đồng tâm mới làm được.
Đó là tình yêu!
Thời gian vẫn trôi, trái tim Vương Cửu Cửu trầm xuống. Giờ khắc này nàng mới thực sự cảm nhận được sự lạnh giá của ban đêm.
Nàng cảm thấy cả khi nàng áp mặt vào ngực hắn hàng vẫn không che được đôi tay, chân trần, sau lưng nàng, trái tim nàng, gan, phổ, nói chung toàn bộ con người nàng đều lạnh thấu xương.
Vương Cửu Cửu khẽ thở dài trong lòng.
Nàng khó khăn lắm mới có can đảm bộc lộ tấm chân tình, nhưng e rằng nàng đã thất bại.
Anh ấy do dự chứng tỏ anh ấy không muốn mình.
Không muốn chính là không yêu.
Con gái của một quân nhân, trong huyết quản của nàng đang lưu thông dòng máu quyết đoán của một quân nhân thế nhưng nó lại không thích hợp trong tình trường.
Vương Cửu Cửu cử động, nàng đang định nhích ra khỏi người Tần Lạc.
Chủ động ôm cái cột nhà này nàng không thấy bất kỳ sự ấm áp nào.
Đúng lúc này--.
Không biết do hai tay Tần Lạc giơ lên cao quá mỏi hay hắn cảm thấy là một người đàn ông hắn nên ôm cô gái đó trong lòng.
Hai tay của Tần Lạc từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng, ngập ngừng, có vẻ sợ hãi vòng sau lưng ôm Vương Cửu Cửu vào lòng.
Khi hai thân thể áp sát vào nhau, Vương Cửu Cửu nép vào ngực Tần Lạc, nghẹn ngào không nói.
Nàng giống như một em bé sinh ra nhưng không khóc, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp mê mẩn nhìn thế giới xa lạ, gương mặt đẫm nước mắt.
Nàng không quá hy vọng đây là lời hứa hẹn của hắn. nàng chỉ hy vọng, hy vọng lúc nàng nói với hắn: "em yêu anh" hắn không bối rối bỏ chạy.
Ít nhất nàng cũng có chút hy vọng.
Tần Lạc đi đi lại lại ở lối đi giữa phòng học, hắn hỏi: ""Lần trước tôi đã nói, bốn nền tảng cơ bản để có sức khỏe tốt. Có em nào nhớ bốn nền tảng cơ bản đó là gì không?"
"Tính tình hòa nhã, dinh dưỡng hợp lý, vận động thích hợp, ngủ đầy đủ" Có tiếng sinh viên trả lời.
"Ừ, trả lời rất đúng. Nếu có thể tuân thủ bốn điều này thì rất khó mắc bệnh. Vì thế tôi cho rằng dưỡng quan trọng hơn y, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Hiểu được vấn đề dưỡng sinh của con người, sẽ không bị bệnh tật, sẽ sống rất thọ. Nhưng khí trời biến ảo, thế sự vô thường, một ai muốn bản thân không hề ngã bệnh, đó là điều không thể. Vì thế khi chúng ta kê đơn cho người bệnh nhất định phải tìm ra căn nguyên căn bệnh. Từ căn nguyên căn bệnh sẽ tìm ra nguyên nhân gây bệnh".
Tần Lạc đang chậm rãi giải thích, cửa phòng học đột nhiên mở ra. Chủ nhiệm Quách Hoài Nhân và một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bước vào trong.
Nhìn thoáng qua Tần Lạc đã hiểu ngay những người này chính là đoàn đại biểu của đại học Day Woods bên Mỹ sang thăm trường đại học y khoa Thủ Đô.
Theo thông lệ, lãnh đạo học viên chịu trách nhiệm đón tiếp phái đoàn, cẩn thận chuẩn bị mọi việc giống như chuẩn bị đánh trận với cường địch. Căn dặn giảng viên giảng bài từng ly từng tí một. Thậm chí có giảng viên còn muốn thông qua nội dung bài dạy trước với lãnh đạo, giúp bọn họ sửa chữa sai sót.
Tần Lạc lại không nắm được tình hình, khi những người này đi thẳng vào lớp học hắn mới hiểu hôm nay là ngày phái đoàn đó viếng thăm.
Xem ra khi hăn châm chọc Quách Hoài Nhân trước mặt thứ trưởng ở hội thảo Trung y đã tới tai Quách Hoài Nhân. Lúc này đây Quách Hoài Nhân đang chờ dợi gây bất lợi cho hắn.
Bởi vì chương trình giảng dạy của Tần Lạc rất được sinh viên hoan nghênh nên mỗi khi tới giờ của hắn phòng học đều chật kín. Khi phái đoàn này tiến vào, muốn tìm một chỗ ngồi hoặc đứng thôi rất khó khăn.
Quách Hoài Nhân cau mày nhìn khắp phòng học, không thấy một chỗ trống nào. Ông ta cảm thấy rất mất mặt. Ông ta chỉ tay nói với sinh viên ở hàng ghế cuối cùng: "Các em hãy đứng lên, nhường chỗ cho khách quý của chúng ta".
Trong mắt ông ta những sinh viên đó không quan trọng bằng những người ngoại quốc đó.
Bọn họ đứng nghe cũng không sao nhưng để những người ngoại quốc này đứng nghe thì không hợp lý. Như thế thì còn gì thể diện quốc gia nữa chứ.
Dù những sinh viên đó không hài lòng nhưng liệu bọn họ có dám làm trái yêu cầu của thầy chủ nhiêm không? Bọn họ có thể trượt tốt nghiệp, thành tích tốt hay không, thậm chí vấn đề phân công công tác sau tốt nghiệp tất cả đều nằm trong tay người khác.
Nghe thấy thế Tần Lạc cau mày, hắn lập tức ngừng lại nhìn Quách Hoài Nhân nói: "Từ trước tới nay trong lớp của tôi vẫn có quy củ tới trước, sau. Sinh viên tới sớm có thể ngồi, sinh viên tới muộn phải đứng. Bất kỳ ai cũng không có ngoại lệ".
Người ngoại quốc là người, người Trung Quốc không phải là người sao? Hắn không quen nhìn những người ngoại quốc lúc nào cũng có tác phong ông chủ.
Nghe Tần Lạc nói thế những sinh viên bị buộc phải nhường chỗ lập tức lại ngồi xuống, ngồi ngay ngắn ở ghế của mình.
Bọn họ sợ hãi Quách Nhân Hoài nhưng bọn họ yêu quý Tần Lạc.