Đừng khóc con ơi, đừng khóc.
Paul Simon
Ngoài trời âm u rồi đổ mưa, trên truyền hình đang phát một đoạn quảng cáo Pepsi Cola của Quách Phú Thành, mãi chưa hết. Hôm nay là thứ tư, tôi đã từng xem câu chuyện về chú chuột Mickey. Từ những câu chuyện đó, tôi biết thứ tư là một ngày mà bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sáng sớm vừa thức dậy, Thiên Thiên đột nhiên thay đổi ý định, không muốn tới trung tâm cai nghiện nữa. “Tại sao?”, tôi đăm đăm nhìn anh.
“Anh muốn ở bên em thêm một thời gian nữa”.
“Nhưng đây không phải là chia ly tử biệt gì cả... Đừng lo lắng, em hiểu được cảm nhận của anh, nhưng khi anh lên cơn thì làm sao?”.
Anh rút một gói nhỏ trong đống giày ra, lắc lư.
“Thiên Thiên”, tôi rên rỉ, “Sao anh vẫn đem nó theo?”.
Anh phá lệ vào bếp làm đồ ăn sáng cho tôi. Tôi nằm dài trong bồn tắm hồi lâu, nghe thấy tiếng trứng gà rán trên bếp kêu xèo xèo, nghe cả tiếng vung nồi rơi xuống đất loảng xoảng. Đúng là vụng quá. Nhưng một bữa ăn sáng không thể mua chuộc được tôi. Tôi không thể chấp nhận anh tái nghiện.
Tôi không ăn bữa sáng do anh làm. Anh không nói câu nào, co rúm trên salông, cho mèo ăn. Tôi ngồi trước tập bản thảo hồi lâu, dần cảm thấy khiếp sợ, như một pháp sư chợt phát hiện thấy pháp thuật của mình đã biến mất. Giờ đây tôi không tài nào thâm nhập nổi cái thế giới chữ nghĩa có khoảng cách đó. Bên cạnh tôi đang có những biến đổi sống động xảy ra bất kỳ lúc nào, như từng đợt sóng gợn trên mặt nước. Tôi luôn muốn thành công đột nhiên ập đến, như Alibaba niệm xong câu thần chú đã mở ngay được cánh cửa kho châu báu, như Bill Gate chỉ sau một đêm trở thành tỷ phú, như Củng Lợi ở tuổi tôi không cần nói tiếng Anh vẫn chinh phục được hàng triệu đôi mắt đẹp của đàn ông da trắng.
Nhưng giờ đây, tôi không còn đủ sức, vĩnh viễn không thể thực hiện nổi ước mơ trong thành phố này. Ngoài việc tự giật tóc mình, trốn chạy ra khỏi trái đất (trước khi lời tiên tri của Nostradamus trở thành hiện thực) hoặc cùng Thiên Thiên rời bỏ đám đông, tới một rừng sâu ở châu Phi hoặc một hòn đảo trên bờ Nam Thái Bình Dương để trồng cần sa, nuôi gà, nhảy những điệu dân dã quanh đống lửa, sống cuộc đời còn lại.
“Muốn đi ra ngoài không?”, Thiên Thiên phi một chiếc máy bay giấy lên bàn tôi. Anh gấp máy bay giấy rất đẹp, bên trên có hình vẽ, viết đầy những câu danh ngôn hoặc triết lý cuộc đời như “Người khác là địa ngục”, “Con người mãi mãi cô đơn”, “Cuộc sống ở nơi khác”, “Hãy sống như thơ”...
Chúng tôi đi xe tới trung tâm thành phố. Khi xe đi qua đường Diên An, chúng tôi phát hiện đoạn đường cao tốc này vẫn chưa làm xong, tiếp đó là một dãy nhà cổ có vườn hoa và tường bao quanh. Người Thượng Hải luôn có thể cùng một lúc có cả hai thứ một cũ một mới. Những công trình thành phố nhấp nhô dùng những cây cầu bằng sắt thép để nâng cả cơ thể to lớn của thành phố. Song những di tích lịch sử lại dịu dàng thắp lên lương tâm của thành phố bằng vẻ rêu mờ và mưa phùn. Mỗi lần ngồi trong tắc xi xuyên qua nửa thành phố với mới cũ lẫn lộn, tôi lại như nghe thấy tiếng thành phố đang lẩm nhẩm suốt dọc đường.
Có lẽ cả đời tôi không thể quên được thứ âm thanh đó và cũng có thể cả đời cũng không thể hiểu nổi nó. Mark từng nói rằng, mỗi một thành phố khác nhau trên thế giới đều có những âm thanh khác nhau. Trong những âm thanh ở Paris, London, Berlin, Venice, Vienne và Thượng Hải, anh tìm ra được một thứ mang đặc trưng nơi đó. Nó liên quan tới thời tiết, trạng thái, sự vật ở nơi đó, tới tình cảm trong nhân dân. Nó cùng kích thích lẫn nhau, dựa vào nhau mà tồn tại.
Nghe có vẻ huyền ảo phải không? Mẫu đàn ông tôi thích có thần kinh hơi khác thường. Vì tình dục và tình yêu khiến người ta trở nên thiên tài, nhạy cảm, có tư tưởng.
Ăn một bữa trưa ngon lành ở nhà hàng Benny có thể khiến cho cả ngày trở nên khởi sắc. Benny do một nhà thiết kế cổ quái người Bỉ trang trí thành nhà hàng có hình dáng con tôm hùm khổng lồ. Cửa sổ dài màu bạc, trên tường treo một tấm gương lớn. Khách tới ăn vừa có thể thưởng thức đồ ăn, vừa có thể ngẩng đầu lên quan sát những người xung quanh. Một điểm khiến người ta cảm thấy quái đản nhất là qua tấm gương này, người ta có thể công khai ngắm đủ hình dáng các phụ nữ ăn mặc trễ cổ với những bầu ngực khác nhau. Nghe nói nơi đây đã xe duyên cho không ít đôi bạn tình. Qua tấm gương, đám đàn ông đầu tiên thì kinh ngạc, sau lại rơi vào lưới tình.
Tôi và Thiên Thiên ăn canh chua cay và sò hấp, mở đầu một cuộc tranh luận khó khăn hiếm có.
“Em có thích anh hiện giờ không?”, đôi mắt trắng xanh của anh như một dấu hỏi trên gương mặt trắng bệch. Dường như anh đã cố gom hết sức để chuẩn bị cho cuộc trò chuyện này, “Tất nhiên em không cần nói dối đâu”.
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?... Sắp một năm rồi, nhưng cảm giác như từ lâu lắm, rồi vẫn tiếp tục nữa cho tới một trăm năm, một nghìn năm. Vì em yêu anh, nhưng nếu anh không mau chóng khỏe lại... Giờ đây đầu óc em rất trống rỗng”.
“Nếu có một ngày... anh chết. Không, em đừng ngắt lời anh. Ý anh là sau khi anh chết rồi, anh đã nhắm mắt không bao giờ tỉnh dậy nữa, em sẽ nghĩ anh là người như thế nào?”.
Tôi không muốn ăn gì nữa, đầu lưỡi đột nhiên mất cảm giác, bụng mụ mị. Ánh mắt chúng tôi dính với nhau khá lâu, qua đống thìa dĩa, ly tách. Lòng trắng trong mắt anh ngày càng xanh, như Joan Hawkes người Mỹ đã nói, “mãi cho đến khi có thể ứa ra một dịch thể lỏng như sương mù”.
“Em sẽ hận anh”, tôi nói dằn từng từ.
“Chết là một biểu hiện chán chường, một đáp án phát triển hợp lý sau khi đã chán chường tột độ. Anh đã nghĩ rất lâu, có lẽ đã nghĩ suốt đời. Nghĩ thông rồi thấy chết không có gì xấu hổ cả. Một người như anh không thể tiếp tục gặm nhấm và hủy diệt linh hồn mình vô thời hạn”, anh chọc ngón tay vào ngực trái. Nếu không phải là ngón tay anh, mà là một con dao, hẳn anh sẽ nhẹ nhõm ra đi.
“Anh có thể đoán được những xúc động nào đó trong mặt tối tăm của cuộc sống anh. Bác sĩ thần kinh luôn nói, xúc động là vô cùng nguy hiểm. Họ không nói tới nhưng nó vẫn tồn tại”, giọng anh lạnh băng và rõ ràng. Đôi môi anh trắng bệch và vô cảm. Anh đang thảo luận với tôi về vấn đề của người khác. Anh đang nói về chính anh.
“Ý chí của anh ngày càng yếu ớt, mắt anh ngày càng sáng rõ vì anh nhìn thấy lỗ đen trong lòng mặt trời, nhìn thấy được các hành tinh lớn trong vũ trụ đã xếp hàng thành chữ thập”, anh nói.
Tôi phẫn nộ vì tuyệt vọng, “Đừng vòng vo nữa. Một câu thôi, em thấy anh rất bê tha”.
“Có thể. Người chết từ trước tới giờ đâu có cơ hội thanh minh cùng người sống. Thực ra có rất nhiều người sống cũng đang bê tha trượt dốc”.
Tôi túm lấy tay anh, nó lạnh cứng.
“Chúng ta đang nói chuyện gì thế này? Trời ơi, đừng nói nữa. Tại sao giờ đây lại phải nói những chuyện khủng khiếp thế? Đừng nói với em về sống và chết, về yêu và hận, về bản thân và những từ ngữ khiến người ta phải phát điên. Chúng ta đang sống bên nhau, không phải vậy sao? Nếu anh có ý kiến gì về cuộc sống của chúng ta hiện nay, anh cứ nói ra cụ thể. Do em lười giặt quần áo, hay nói mê buổi tối, đang viết tiểu thuyết khiến anh thất vọng, tiểu thuyết không sâu sắc, thực lực giống như rác rưởi... ? Được thôi, em sẽ sửa, em sẽ nỗ lực sửa cho mọi thứ tốt đẹp hơn, nhưng tuyệt đối đừng nói những câu khủng khiếp như vậy nữa... Em thấy chúng quá vô trách nhiệm. Ví dụ nhé, em luôn muốn cùng anh kịp thời giương đôi cánh để bay vào bầu trời, nhưng anh luôn muốn hất tay em đi, tự nhảy vào địa ngục. Tại sao vậy?”.
Rất nhiều người nhìn về phía tôi. Tôi ngẩng đầu, thấy mình qua tấm gương thật thất sắc, dữ dằn, mắt ướt loang loáng. Tôi thấy mình thật ngốc. Rõ ràng chúng tôi yêu nhau như thế.
“Coco”, thái độ Thiên Thiên vẫn lạnh lùng. “Ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta đã biết cả hai rất khác nhau. Anh đã từng nói, chúng ta là hai dạng người khác nhau, nhưng điều đó không ngăn cản được tình yêu của chúng ta. Em tràn trề sức sống, là một cô gái nhiều tham vọng. Nhưng anh lại là người không chút ham muốn, sống trôi nổi mặc dòng đời. Các nhà triết học từng nói, “Tất cả đều đến từ hư vô”. Cảm giác hư vô đã nhấn mạnh tất cả những gì chúng ta có”.
“Hãy để những kẻ nói năng vậy chết đi cho rảnh. Bắt đầu từ nay, anh không được đọc những sách đó nữa. Anh cần phải sống cùng những người đang sống. Anh cần phải lao động thể lực nhiều hơn. Bố em thường nói, “Lao động khiến người ta khỏe mạnh”. Anh cần ánh nắng và thảm cỏ, và cần cả những tưởng tượng về hạnh phúc và niềm vui”. Tôi nói rất nhanh, như thể một cái máy khâu liên tục kêu xạch xạch trong bóng tối.
“Chẳng thà ngay ngày mai, anh phải tới trung tâm cai nghiện chết tiệt đó, phải tham gia các hoạt động nhẹ nhàng như nhổ cỏ, cùng hát ca với mọi người, chờ đợi vượt qua những ngày tháng đáng sợ. Em sẽ khích lệ anh nên giao lưu với nhiều cô gái khác, nhưng tuyệt đối không được yêu họ. Nếu cần thiết, em sẽ tìm gái điếm, chỉ cần anh có thể phục hồi sức khỏe như người bình thường”. Tôi vừa nói vừa khóc. Các tấm gương treo bốn phía bỗng trở nên nhòe nhoẹt.
Thiên Thiên ôm lấy tôi, “Em điên rồi”, và lấy ra một chiếc mùi xoa trong túi đưa cho tôi lau nước mắt.
Tôi nghẹn ngào nhìn anh qua hàng nước mắt, “Em điên vì anh cũng điên rồi”.
Có ai đó ở một góc nhà hàng đang nhìn lén tôi, nó bị phản chiếu lên tấm gương trước mặt tôi, làm tôi hơi mất tập trung. Thì ra là Mark. Anh đang ngồi với một phụ nữ Tây trung niên, điệu bộ như bạn bè. Hẳn anh quan sát tôi đã rất lâu.
Tôi giả bộ không nhìn thấy, kêu phục vụ tới tính tiền. Hôm nay là thứ tư, là ngày mà mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Mark nhìn về phía tôi, gương mặt anh đầy vẻ nghi ngờ và sốt ruột. Quả nhiên anh đứng dậy, tôi quay mặt đi. Người phục vụ sải từng bước tới, chìa hóa đơn ra cho tôi. Tôi móc ví tiền, càng nghĩ ngợi lại càng khó rút tiền ra.
Cuối cùng Mark cũng tới trước chúng tôi, ra vẻ ngạc nhiên, “Chà, tình cờ quá, thật không ngờ gặp các bạn ở đây”. Anh chìa tay về phía Thiên Thiên trước.
Đột nhiên tôi thấy hận anh ta, hận mọi việc đang xảy ra trước mắt, hận gã người Đức này. Anh ta không có tư cách bắt tay Thiên Thiên để ra bộ thiện chí. Đôi tay đó đã từng vuốt ve mọi ngóc ngách trên thân hình tôi. Trong thời khắc giả dối này, đôi bàn tay đó thật khó chịu vô cùng. Lẽ nào anh không nhận thấy Thiên Thiên đang gầy yếu như vậy. Trời ơi, chúng tôi vừa có một cuộc trò chuyện ghê người, vừa bị tình yêu xé rách. Ngày mai, chàng trai này phải vào trung tâm cai nghiện. Cơ thể chúng tôi đều bao trùm không khí tuyệt vọng, thế mà gã đàn ông khiến tôi thấy mình khốn nạn này lại đi tới, giả vờ lịch sự và giả dối hỏi thăm sức khỏe Thiên Thiên.
Cứ cho rằng anh ta có một trăm lý do mê tôi, nhưng anh ta cũng phải nín nhịn, ngồi yên ở đó, cách xa chúng tôi, để chúng tôi được bình yên ra đi.
Thần kinh của tôi co thắt, tôi kéo tay Thiên Thiên, vội vã đi về phía cửa. Mark vội đi theo, đưa cuốn sách chúng tôi bỏ quên trên bàn. Tôi khẽ cám ơn rồi hạ giọng nhỏ hơn nữa nói với anh ta, “Biến đi ngay”.
Buổi tối, chúng tôi hầu như không chợp mắt, hôn nhau suốt đêm, nỗi đau như lan tỏa khắp phòng. Chiếc giường như một hòn đảo cô đơn nguy hiểm trôi dạt trên đại dương mênh mông. Chúng tôi tị nạn trong tình yêu của nhau. Khi trái tim tan vỡ sẽ có tiếng lách tách rất khẽ. Tôi thề với anh sẽ thường xuyên đến thăm anh, sẽ chăm sóc con mèo và tôi, sẽ viết cho xong tiểu thuyết, nỗ lực viết. Tôi sẽ tuyệt đối không đắm chìm trong bất cứ cơn ác mộng nào, phải tin rằng mình đẹp đẽ nhất hạnh phúc nhất, rằng kỳ tích sẽ tới. Ngoài những thứ này ra, tôi cũng không có cách nào khác. Tôi hứa sẽ đánh mắt màu tím và màu xanh khi tới thăm anh.
Em yêu anh, tình yêu của em chính là như vậy.
Sáng hôm sau, tôi lảo đảo đưa anh tới trung tâm cai nghiện. Họ kiểm tra tên anh trong một cuốn sổ. Đó là do tôi đăng ký từ trước. Họ trả lại một số đồ dùng không cần thiết. Chiếc cửa sắt nặng nề khép lại. Chúng tôi nhìn nhau lần cuối qua khoảnh khắc cửa sập kín.