Trải qua mấy ngày liên tiếp lo lắng, trên mặt Hàn Thu hiện ra nụ cười thản nhiên, thế cục không thể thay đổi được, chỉ có thể thuận theo ý trời.
Hai người dùng cơm trong một khách sạn, âm nhạc nhẹ nhang vang lên, ánh đèn xinh đẹp chiếu sáng khuôn mặt cô gái, tôn lên vẻ đẹp động lòng người của mỹ nhân, vang lên tiếng lanh lảnh đụng vào nhau, chất lỏng màu đỏ trong ly trên vách tường vẽ ra một vệt nước mắt.
Tư Dung nói cười nhẹ nhàng, ở chung một chỗ với Hàn Thu thì mọi lúc cô đều cảm thấy nhẹ nhõm. Từ nhỏ, Hàn Thu đã đem cô thành em gái của mình, bình thường luôn thương yêu, cô cũng hết sức lệ thuộc vào anh.
Nếu như không có Phong Thần xuất hiện, cô nghĩ, hẳn là cô sẽ thích Hàn Thu.
"Nhìn cái gì chứ?"
Hàn Thu thấy cô nhìn mình, vẻ mặt chuyên chú, giống như bị mất hồn, trong lòng anh hiện lên sự vui vẻ. Đây hình như là lần đầu tiên cô nhìn mình mất hồn, anh không khỏi tò mò, trong lòng của cô, đang suy nghĩ gì về anh?
Mặc dù bị phát hiện nhìn lén, nhưng Tư Dung cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại còn nhoẻn miệng cười với anh: "Nhìn anh thật đẹp mắt nha, nếu như anh có thể cười nhiều hơn một chút, như vậy nhất định sẽ càng thêm mê người hơn!"
Nói xong, ánh mắt của cô khẽ run lên, đường cong hiện ra ở khóe miệng vừa mới hiện lên lập tức biến mất, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào hai người vừa xuất hiện.
Thấy cô đột nhiên trở nên trì độn, theo ánh mắt của cô nhìn, tâm tình đang tốt của Hàn Thu lập tức biến mất không thấy gì nữa. Đó chính là người đưa cha của anh vào nhà tù, ánh mắt của anh lạnh thấu xương, tay nắm nĩa khẽ siết chặt, gần như uốn cong cái nĩa.
Đột nhiên Phong Thần cảm giác sau lưng như bị lửa thiêu cực nóng, ngoái đầu nhìn quanh một vòng trong phòng ăn, phát hiện một bàn nam nữ cách đó không xa. Người đàn ông dùng một loại ánh mắt lạnh thấu xương nhìn anh, giống như hận không thể bẻ gãy được anh.
Anh đỡ Tần Mặc ngồi xuống, tư thế hai người thân mật, khiến Tư Dung nhìn vào mà ghen ghét dữ dội, cô dùng sức để thìa xuống, vang ra tiếng leng keng. Món ăn trước mặt, mất đi lực hút đối với cô, một chút hưng trí cũng không còn.
"Trở về thôi."
Nhìn thấy sắc mặt của Tư Dung thay đổi, Hàn Thu biết, bữa cơm này đã kết thúc, anh thong thả ung dung lau miệng, khiến cho người khác nhìn không ra tâm tình của mình. Từ trước đến giờ anh luôn khống chế rất tốt, ở trước mặt người khác, biểu hiện của anh gần như là rất hoàn mỹ.
Tư Dung nhìn Tần Mặc và Phong Thần, giữa hai người mặc dù nói chuyện rất ít với nhau, nhưng mỗi một động tác và ánh mắt, không một chút nào mà nhìn không ra tình ý giữa bọn họ.
Không cần lời nói, bọn họ tâm ý tương thông, điều này làm cho cô rất ghen tỵ, cũng rất hâm mộ.
"Không, hôm nay em phải xem cô gái kia rốt cuộc có cái gì mà hấp dẫn được anh ấy!"
Tư Dung dứt khoát buông đồ ăn xuống, theo dõi bọn họ, tròng mắt Hàn Thu tối sầm, bữa cơm khi bắt đầu rất tốt đẹp, kết cục lại không được như ý muốn.
Tần Mặc đứng lên, không biết Phong Thần nói cái gì ở bên tai cô, cô khẽ gật đầu, sau đó đi về hướng toilet. Tư Dung thấy thế, đứng dậy đi theo, Hàn Thu biết không ngăn được cô, chỉ đành phải thuận theo cô.
Nhưng anh cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Phong Thần nhìn thấy bọn họ, nhưng cứ yên tâm để cho một mình Tần Mặc đi vệ sinh?
Nghĩ đến đây, chân mày Hàn Thu nhíu lại, muốn đi theo nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng khi anh vừa mới đứng dậy, đã bị người khác lấy tay đè lại bả vai. Giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy Phong Thần đang cười ngồi xuống đối diện với anh, nhìn qua rất nhàn nhã.
Mắt Hàn Thu nheo lại: "Cậu cố ý gọi Tần Mặc rời đi, khiến cho Tư Dung đi theo sao?"
"Đây không phải là điều cô ấy muốn sao? Tôi cũng chỉ là cho cô ấy một cơ hội mà thôi, anh họ, chờ bọn họ một chút đi."
Hàn Thu nhếch miệng, trong mắt một chút nụ cười cũng không thấy: " Quả nhiên cậu là một người đàn ông nhẫn tâm."
"Cũng vậy, anh họ, nhìn người phụ nữ mình thích yêu người khác, còn mình miễn cưỡng cười vui, biết rõ sẽ không có kết quả, còn phải nhìn cô ấy thương tích khắp người. Anh họ, anh nói, là tôi nhẫn tâm, hay là anh nhẫn tâm đây?"
Khóe miệng Phong Thần nhếch lên, giọng nói nhạo báng của anh khiến gân xanh trên trán Hàn Thu hiện ra, chỉ cần nói tới Tư Dung, suy nghĩ của anh liền nhanh chóng bị ảnh hưởng. Hiện tại, bí mật ẩn sâu trong đáy lòng của anh, lại bị Phong Thần vạch trần không một tia lưu tình như vậy, khiến cho tâm tình anh vô cùng phức tạp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người kia chậm chạp không thấy trở về, Hàn Thu lòng như lửa đốt, Phong Thần cũng có chút không yên lòng.
Một phục vụ đi đến, sau khi xác định người nào là Hàn Thu, liền giao một tờ giấy cho anh, sau khi xem xong nội dung, anh vo tờ giấy lại thành một cục.
"Phong Thần, cậu tốt nhất là nên cầu nguyện người phụ nữ của cậu không làm gì với Dung Dung!"
Anh bỏ lại lời nói tàn nhẫn, không quay đầu lại lập tức chạy ra ngoài, Phong Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn trên màn hình, cũng nhanh chóng đứng dậy, vào thang máy.
"Đinh" một tiếng, thang máy đến tầng một, anh đi tới một phòng, cửa phòng mở ra một khe nhỏ, đưa tay đẩy, Hàn Thu lo lắng nhìn Tư Dung hôn mê bất tỉnh trên giường. Tần Mặc thấy Phong Thần đến, liền đứng lên đi về phía anh.
Phong Thần cưng chiều ôm lấy eo cô, khóe môi nhếch lên nụ cười, Hàn Thu mất đi tỉnh táo của ngày thường, đứng dậy xông lên về phía Tần Mặc. Tay của anh còn chưa kịp chạm đến Tần Mặc, Phong Thần đã nhẹ nhàng kéo Tần Mặc vào trong ngực của mình.
"Đừng đụng vào cô ấy!"
Anh hơi nhíu mày, bảo vệ cho Tần Mặc, hai mắt Hàn Thu mang theo lửa giận, hình tượng nho nhã trong quá khứ tan vỡ: "Cô đã làm gì cô ấy vậy!"
Nét mặt của Tần Mặc và Phong Thần giống nhau như đúc: "Chị ta muốn gây bất lợi cho tôi, tôi liền để cho chị ta nếm thử một chút."
Hàn Thu biết rõ tính khí của Tư Dung, Tần Mặc luôn lạnh lùng, cách nói chuyện cũng khó gần, nhất định đã chọc tức cô!
Người trên giường phát ra tiếng nỉ non, Hàn Thu lập tức tiến tới bên giường, hai người lưu ý đến sự việc trong phòng, trao đổi với nhau bằng ánh mắt sâu xa, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trong khi anh cảm giác thấy không đúng, nháy mắt Tư Dung đã quấn lấy anh, hơn nữa sắc mặt ửng hồng, nhìn một cái cũng biết là bị người khác bỏ thuốc.
Anh rủa thầm một tiếng, muốn tìm Phong Thần nói rõ ràng, lại phát hiện chỉ còn lại hai người trong phòng là anh và Tư Dung.