Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 66: Đính hôn (2)

Bữa tiệc đính hôn được diễn ra bên trong khách sạn xa xỉ nhất nội thành, xung quanh phòng khách bố trí ấm áp mà mộng ảo, tay mọi người cầm rượu sâm banh, nhộn nhịp dưới đèn lưu ly hoa lệ, hương thơm lan tỏa bốn phía.

Những nhân vật nổi tiếng của toàn thành phố hầu như đều được mời đến đây, trên mặt Phong Thần và Tư Đồ Kiều mang theo nụ cười ứng phó với mọi người, nhưng hai mắt lại đánh giá xung quanh không để lại dấu vết.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, kèm theo bài diễn thuyết sinh động mà khôi hài của người điều khiển chương trình, lúc nói xong, ánh đèn trong phòng khách lập tức đều tối sầm.

Ngọn đèn chùm chiếu vào trên người Phong Thần đang đứng trên đài cao, phong thái lịch sự nhã nhặn càng làm nổi bật lên thân hình cao ngất của anh , tóc được chải chuốt chỉnh tề cẩn thận từng li từng tí,d khóe miệng mỉm cười, hoàn toàn không giống phong cách đùa giỡn thường ngày.

Vẻ mặt của anh mang theo một loại gọi là trang trọng và mong đợi, âm nhạc xen lẫn với hương thơm của rượu và thức ăn ngon phiêu bạt ra cả phòng khách, nhưng thần kinh của anh lại không dám buông lỏng.

Cửa màu trắng từ từ mở ra, Tần Mặc mặc lễ phục màu trắng, tay cầm hoa cô dâu, mặt Kim Na Na mỉm cười đi theo phía sau, đi từng bước về phía đài cao.

Bùi Thiểu Y đứng ở một bên nhìn thấy Tần Mặc xinh đẹp như vậy, trong lòng mặc dù có chút chua xót, .nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, cũng không khỏi muốn chúc phúc cho cô. Có lẽ, giữa hai người chỉ thích hợp làm bạn bè, cũng chỉ có làm bạn bè, cậu mới không mất đi cô.

Bùi Thiểu Hiên ở bên cạnh thấy trong mắt em trai tỏ ra thoải mái, bản thân cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu Bùi Thiểu Y không muốn buông tay, như vậy với tính khí của Phong Thần, chuyện kia cũng không dễ giải quyết.

"Chắc chắn em sẽ gặp được cô gái tốt, đừng nản lòng."

Khóe miệng Bùi Thiểu Y nhếch lên, hai mắt tham luyến nhìn Tần Mặc đi qua trước mặt mình, cô đặt tay vào trong bàn tay to lớn của Phong Thần, hai người xứng đôi vừa lứa, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên mãnh liệt, xứng đôi như vậy.

"Lát nữa có thể sẽ gặp nguy hiểm, em cẩn thận một chút."

Mặt Phong Thần mỉm cười, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói, Tần Mặc gật đầu, hai mắt đen như mực hiện ra lo lắng.

Tất cả đều có vẻ thuận lợi, không có chút ngoài ý muốn. Nhưng càng về sau, lòng của hai người càng căng thẳng.

Trong nháy mắt khi chiếc nhẫn được đeo lên tay, Phong Thần đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, nhưng anh còn chưa kịp đeo nhẫn vào ngón tay của Tần Mặc, thì cửa lớn đóng chặt đột nhiên bị người đẩy ra.

"Chờ một chút!"

Người tới quát to một tiếng, sự chú ý của tất cả mọi người lập tức bị hấp dẫn bởi người đó, chỉ thấy người nọ ngạo mạn nhìn về phía hai người trên đài, hai mắt mang theo bất mãn vô cùng.

Đó là một người phụ nữ rất khoe khoang, mặc một bộ đồ đỏ, mạnh mẽ lại không bị cản trở, nhưng mang theo cái nhìn đánh giá và tìm tòi nghiên cứu làm cho người ta không thoải mái. Cặp mắt kia dường như luôn luôn mang theo suy xét, bắt bẻ, ngông cuồng tự cao tự đại.

"Phong Thần, hình như anh đã quên mất vị hôn thê là em đây!"

Lời vừa nói ra, dưới đài liền truyền đến tiếng thì thầm rất nhỏ, đều biết Phong Thần có thể dụ dỗ chọc ghẹo rất nhiều phụ nữ, nhưng không biết, anh đã sớm có vị hôn thê. Như vậy,còn người đứng bên cạnh anh, sẽ xảy ra chuyện gì?

"Tư Nhược, tôi chưa bao giờ thừa nhận cô là vị hôn thê của tôi, tất cả đều chỉ là các người khư khư cố chấp."

Phong Thần lạnh lùng nói, cuối cùng cũng không nhịn được rồi sao?

Tư Nhược không bị câu trả lời này đả kích, sau đó nói, "Anh không lấy em, không sợ không thể thừa kế..."

"Tôi hoàn toàn không có hứng thú, nếu như cô thích, tôi đề nghị cô tìm thêm một người đàn ông đi!"

"Anh... Anh, anh sẽ phải hối hận!"

Tư Nhược giận dữ nhìn về phía Tần Mặc, hừ lạnh một tiếng, bỏ đi. Màn kịch hình như kết thúc, khi Tư Đồ Kiều đẩy bánh ngọt khổng lồ đi ra, trong hội trường đã khôi phục bình thường.

Phong Thần nắm tay Tần Mặc, cùng nhau cầm dao lên cắt bánh ngọt.

Động tác của hai người cứng đờ, còn không kịp phản ứng gì, một bóng người đã bổ nhào về phía Tần Mặc, cô đưa tay ngăn cản theo bản năng, người nọ lại cương quyết ôm cô vào lòng.

"Bùm" một tiếng, mùi khét tràn ngập ra, tiếng thét chói tai liên tục không ngừng, không khí kinh khủng bao phủ trong không khí, thắt chặt cổ của mỗi người, làm cho người ta không dám hít thở hoặc có động tác lớn.

Uy lực của bom không đủ để nổ tung cả phòng lễ, nhưng đủ để khiến người lân cận chảy máu bị thương, mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, sau một trận chấn động nhẹ, ý thức của Tần Mặc chậm rãi ngưng kết lại.

Người đàn ông khẽ cử động, con ngươi mang theo quan tâm vội vàng, làm đáy lòng Tần Mặc chấn động.

"Mặc Mặc... Em không sao..."

Còn không kịp nói xong từ còn lại, anh ta đã ngất đi, Tần Mặc nhìn người đàn ông ngất đi mà phức tạp, cô đã đối xử với anh tuyệt tình như vậy, tại sao anh còn phải cứu cô?

"Tiểu Mặc..."

Phong Thần được Tư Đồ Kiều kéo tới một bên, nên kịp thời tránh thoát uy lực của bom, lúc đầu tiên bị đột kích, trong phòng khách hỗn loạn, xen lẫn với tiếng bước chân rối loạn và tiếng thét chói tai Còi báo động vang lên, mọi người giống như trải qua một cuộc kiếp nạn lớn, kéo dài hơi tàn.

"Lam Vụ Vũ..."

Tư Đồ Kiều đỡ Lam Vụ Vũ dậy, sau đó nhân viên cảnh sát vội vàng áp chế, còn nhân viên y tế nhao nhao nối đuôi nhau đi vào, thấy mặt của anh ta không chút huyết sắc, Tần Mặc ngã vào trong ngực Phong Thần.

"Tại sao anh phải cứu tôi? Rõ ràng... Chúng ta nên đối địch..."

Phong Thần ôm cô lên xe, đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, nếu như Lam Vụ Vũ có chuyện gì, trong lòng Tần Mặc nhất định sẽ không dễ chịu. Thậm chí còn có thể vì chuyện này mà cảm thấy áy náy.

Khoảnh khắc đó, cái chết cách cô gần như vậy, chỉ cần chậm vài giây, cô sẽ bị mất mạng. Cả người cô không khỏi run rẩy, cô rất sợ, rất sợ Lam Vụ Vũ cứ ngủ mãi như vậy.

"Tôi muốn trở về, muốn trở về ở bên cạnh ba tôi."

Ngồi trong bệnh viện lạnh lẽo, khí lạnh từ bốn phía xâm nhập vào cơ thể của cô, tim của cô cũng cảm thấy lạnh thấu xương, nếu như trái tim này có thể cứng rắn thêm chút nữa thì tốt biết bao.

"Không có chuyện gì, có anh ở đây."

Phong Thần ôm cô vào trong ngực, nhìn cô cau mày mà đau lòng, ánh đèn màu đỏ kia chói mắt như vậy, anh vô cùng hi vọng Lam Vụ Vũ có thể được cứu. Nếu như anh ta chết, vậy anh ta sẽ mãi tồn tại trong trái tim Tần Mặc, anh phải tranh như thế nào?