Editor: chenqiucao
Anh liếc đôi mắt quyến rũ qua, bộ dạng lưu manh vô lại, khiến Tần Mặc muốn hung hăng đánh anh một trận!
"Là anh tự mình leo lên giường của tôi!"
Mặt Tần Mặc đen lại, mới vừa nói xong, liền cảm thấy câu này có vấn đề, tim không khỏi đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát.
"Vậy hay là cô muốn chịu trách nhiệm với tôi, không thì tôi với cô cùng nhau trở về, để cho cha cô phân xử giúp?”
"Anh đừng có quá đáng!"
Tần Mặc vỗ bàn một cái, giận dữ nhìn anh, tức giận trong mắt giống như bão táp, cuồng liệt và có tính hủy diệt. Cô rời khỏi bàn, Phong Thần thấy cô giận thật, liền vộ vàng đuổi theo.
Người trong phòng nhìn thấy, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chưa từng thấy tiểu thư tức giận lớn như vậy, người đàn ông này thật có bản lãnh!
"Tiểu Mặc, đứng lại!"
Anh lạnh lùng quát, thân thể Tần Mặc cứng ngắc, lại nghĩ đến, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không còn quan hệ, tại sao phải nghe lời anh nói! Lập tức bước đi quyết định không nghe anh!
Án mặt trời buổi sớm ấm áp, tuyệt đối không đốt người, không khí sau cơn mưa tràn ngập hương thơm cỏ xanh, mùi vị đặc biệt của mùa hè phiêu tán, luôn làm cho người ta cảm thấy lười biếng.
Hai cánh tay sắt của người đàn ông đem cô giam cầm vào trong ngực, mùi sữa tắm nhàn nhạt, hòa lẫn với hương thơm cỏ xan trong sáng sớm, làm Tần Mặc choáng váng một hồi.
"Anh làm gì đấy!"
"Thật xin lỗi!"
Tần Mặc im lặng, Phong Thần quay cô lại, cặp mắt chăm chú nhìn cô, "Thật xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ bỏ lại cô, chưa từng nghĩ vứt bỏ cô, càng không nghĩ tới muốn làm cô khổ sở như vậy. Tử khanh là mối tình đầu của tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ coi cô ấy là bạn, giống như cô và Kim Na Na, Bùi Thiểu Y còn có Sở Linh Tầm vậy. Mặc dù thời gian trước bởi vì cô ấy làm trị liệu phục hồi chức năng, lạnh nhạt với cô, nhưng. . . . . ."
Phong Thần thấy ánh mắt của Tần Mặc mê mang, buồn cười vuốt vuốt tóc của cô, "Vốn muốn cho cô sự ngạc nhiên này chậm một chút, nhưng bây giờ, vì để vui lòng, tôi quyết định nói trước cho cô!"
Lan không biết xông ra từ chỗ nào, trong tay đang cầm một cái hộp, Phong Thần đưa nó vào trong tay Tần Mặc, sử dụng ánh mắt ra hiệu để cho cô mở ra.
"Nhà có con gái mới lớn?"
Đầu Tần Mặc đầy vạch đen, cái này nhìn như thế nào cũng không giống quà tặng, "Đây chính là ngàn vàng khó kiếm, toàn thế giới chỉ có một quyển!"
Mang theo lòng tràn đầy nghi ngờ, Tần Mặc lật ra tờ thứ nhất, bỗng chốc mắt liền tỏa sáng, nhưng mà vẫn tràn đầy nghi ngờ, đây dường như là một câu chuyện xưa, cốt truyện nói về một cô gái lãnh khốc trưởng thành trong nhà một người đàn ông xa lạ.
Mà đứa bé bên trong bức tranh tất cả đều là tranh khắc bản Q** đáng yêu nhất, cô gái tóc ngắn, bên tai mang bông tai hột xoàn màu xanh dương, đôi đen nhánh mắt đáng yêu lại cảm thấy cứng nhắc, tương đối sinh động.
Mà nam chủ bên trong có vẻ đẹp trai lại phúc hắc, đến trang cuối cùng, Tần Mặc trợn to hai mắt, lập tức gập lại, hai gò má đỏ bừng.
Phong Thần cười xấu xa, "Thế nào, thích không?"
"Ai muốn anh lấy thân báo đáp! Hạ lưu!"
Cô đỏ mặt chạy đi, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, nhìn bộ dạng cô chạy trối chết, Phong Thần ôm bụng cười lăn lộn.
"Anh rốt cuộc cho tiểu thư xem cái gì?"
Lan không khỏi cũng tò mò, Phong Thần chỉ nói rằng, không thể nói!
Mặt của Tần Mặc nóng bừng, tập tranh trên tay nghiễm nhiên thành củ khoai nóng bỏng tay, cô hốt hoảng ném nó lên giường, trùng hợp lật đến trang cuối cùng.
Ánh mặt trời chiếu thẳng lên trang giấy, cô bé phía trên đó tỏ ra còn muốn nghỉ ngơi, hai mắt lóe ra ánh sáng giảo hoạt, đem vẻ mặt khô khan của cô gái nhỏ đè ở phía dưới, "Em phải chịu trách nhiệm với anh, nếu không anh sẽ cùng em về nhà, gặp mặt nhạc phụ đại nhân."
Hàng chữ kia trần trụi uy hiếp, cô ngã xuống giường, ngón tay vô ý thức đặt lên cô bé trên trang sách, anh có ý gì? Tim "Bang bang" nhảy loạn, tình cảm yên lặng đã lâu, vào thời khắc này rục rịch ngóc đầu dậy. Hình như có cái gì muốn chui từ đất lên, dẫn cô vào một khu vực không biết.
"Chịu trách nhiệm với tôi đi, tiểu nha đầu, hả?"
Âm thanh lười biếng mà không nghiêm chỉnh vọng tới, kèm theo một cơ thể ấm ấp bao trùm cô dưới thân, hơi thở trong miệng anh khiêu khích sợi tóc bên tai cô, trêu chọc, hơi nhột.
"Ừ. . . . . ."
Đầu cô vùi sâu vào trong cái gối mềm mại, phát ra âm thanh khó chịu, Phong Thần thỏa mãn ôm cô vào trong ngực, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, thật là sợ cô bé này này cứ như vậy mà đi.
Phong Thần không hiểu tảng đá lớn trong lòng mình để xuống đại biểu cái gì, mà phụ trách trong miệng anh, cũng chỉ là để lại bậc thang cho Tần Mặc, nhưng anh vẫn không biết, đối với Tần Mặc mà nói, loại tình cảm nào đó ở sâu trong lòng, đang lặng lẽ nảy mầm.
Vì bồi thường khoảng thời gian buồn bực này của Tần Mặc, Phong Thần mang cô dạo chơi khắp nơi, một tấm vé tàu điện ngầm một ngày liền giải quyết vấn đề lên đường, ở đường lớn 71, nơi giao nhau của đường thứ 4 và thứ 5, một nhà hàng thức ăn chay kiểu Thái gọi là Pukk, hai người chỉ tốn 6 Dollar là ăn no nê. Nếu như không biết nó là quán đồ ăn chay, hoàn toàn có thể cho rằng mình đang ăn một miếng thịt lớn.
Tần Mặc dẫn Phong Thần đi ăn Gy¬ros (nhưng thật ra là món ăn Hy Lạp) mình thích nhất, một ổ bánh mì bên trong kẹp một chút rau dưa cùng thịt nướng, bên ngoài dội lên một tầng nước thịt ~ mỹ vị a, một phần Gy¬ros thêm một ly cola mới hết 5 đồng.
Một tuần, hai người đi rất nhiều địa điểm, mặc dù đều không phải là lần đầu tiên du lịch, nhưng lần này lại cảm thấy không giống với cảm giác lần đầu tiên, có lẽ là bởi vì người bên cạnh khác nhau, cho nên tâm tình liền cũng khác nhau.
Chỗ đi tốt nhất ban đêm chính là quầy rượu, nhưng bởi vì nguyên nhân tuổi của Tần Mặc, nên hai người bỏ qua mục tiêu này, cùng nhau đi tới quảng trường, ngắm pháo hoa trong đêm.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ ở trên bầu trời, vì màn che màu đen tăng thêm hoa lệ lộng lẫy, hai người lẳng lặng ngồi chung một chỗ, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.
"Ngày mai sẽ trở về dọn dẹp, chúng ta về nhà."
"Ừ. . . . . ."