Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 111: Chương 3 (2)

Editor: Thích Cháo Trắng

Beta: hoa hồng

Bỗng dưng, một tiếng súng vang lên, đèn chùm bên trong phòng khách bị bắn rơi xuống, tiếng va chạm mãnh liệt vang vọng trong không gian, mấy người đang đánh nhau lập tức lắc mình né tránh. Bóng tối đột nhiên bao trùm lên mọi người.

"Đừng để cho cậu hai chạy!"

Tề Úc Nhận nhanh nhẹn hô lớn, nhưng trong lúc tối om đưa tay không thấy được năm ngón này, cơ bản không thể nhận ra được ai là ai. Một lúc sau, thắp được nến lên rồi, thì đâu còn bóng dáng của hai người kia nữa?

"Còn không mau đi tìm!"

Triệu Nghị lạnh mặt, sắc mặt của Tề Úc Nhận cũng không khá hơn chút nào, "Bác Triệu, cháu rất xin lỗi, cháu nhất định sẽ tìm được bọn họ trở về!"

"Úc Nhận, cha cậu bị bệnh nằm viện, cậu nên đảm đương tốt vị trí ông chủ này!"

Giọng nói của Triệu Nghị không kiên nhẫn, nói xong cũng bỏ lên lầu, vẻ mặt của Tề Úc Nhận dưới ánh nến âm trầm khó đoán.

Tề Úc Diệu dắt theo Triệu Ngọc Kỳ chạy như bay trên ngã tư đường, dừng lại trước cửa một khách sạn, anh trực tiếp dẫn Triệu Ngọc Kỳ đến phòng của Phong Thần và Tần Ngôn.

Hình như bọn họ đã chờ ở trong phòng từ trước, đèn vẫn sáng, cửa cũng không khóa lại hẳn. Cả tầng lầu yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhốn nháo của hai người họ mà thôi.

"Đến rồi."

Phong Thần nhẹ giọng nói, Tề Úc Diệu dẫn theo Triệu Ngọc Kỳ ở phía sau đẩy cửa vào, chỉ thấy hai người kia đang an nhàn ngồi trên ghế sofa, hình như Tần Ngôn vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn đang vùi cả người trong ngực Phong Thần, mơ mơ màng màng nhìn về phía hai người tới.

"Rốt cuộc thì anh có ý gì hả?"

Anh vội vã không thể chờ đợi lập tức hỏi, đèn chùm ở nhà họ Triệu đột nhiên bị người bắn rơi, nhất định là có kẻ cố ý giúp bọn họ. Anh không cần nghĩ cũng đoán được, nhất định là chủ ý của Phong Thần.

Nhưng anh vẫn muốn tự mình đến đây để làm gì?

"Em đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước!"

Tần Ngôn đứng dậy, Triệu Ngọc Kỳ lôi kéo ống tay áo Tề Úc Diệu theo bản năng, nhưng một giây sau lại buông ra, đi theo sau Tần Ngôn rời khỏi phòng.

Cả tầng lầu đều thuộc quyền sử dụng của một mình Phong Thần, mà toàn bộ phòng ở tầng này đều là phòng tổng thống, Triệu Ngọc Kỳ lo sợ bất an đi theo Tần Ngôn, đi vào bên trong một gian phòng.

"Tốt nhất là cô nghỉ ngơi đi!"

"Các người định làm như thế nào?"

Rốt cuộc Triệu Ngọc Kỳ cũng lấy được dũng khí, mặc dù thiếu nữ trước mắt này lạnh lùng làm cho cô rất sợ, nhưng nghĩ tới tình cảnh của Tề Úc Diệu, cô lại bất chấp tất cả.

Tần Ngôn đứng ở cửa, xoay người nhìn về phía cô gái yếu ớt kia: "Có lẽ đưa cô trở về…” Thấy sắc mặt của Triệu Ngọc Kỳ lập tức tái nhợt, Tần Ngôn lại nhún nhún vai, "Nhìn tình hình này đi!"

Miệng của cô không có chút nào giống như đang nói về kế hoạch, ngược lại thái độ không có việc gì cả giống như đang nói "Sáng sớm ngày mai ăn cái gì? Chờ một chút nữa lại thảo luận đi?"

Tần Ngôn không để ý chút nào khiến cho Triệu Ngọc Kỳ càng thấy lo lắng, dù sao bọn họ (Phong Thần và Tần Ngôn) cũng chỉ là vì ích lợi mà thôi, không hề xuất phát từ mục đích muốn cứu họ (Tề Úc Diệu và Triệu Ngọc Kỳ).

Có lẽ, đưa cô về, là lựa chọn tốt nhất.

Tần Ngôn vừa trở về phòng, đã thấy cảnh Phong Thần đè ngã Tề Úc Diệu xuống đất, đầu gối của anh mạnh mẽ đè lên lưng của Tề Úc Diệu, một cánh tay khác vặn tay của Tề Úc Diệu ra sau lưng.

Phong Thần trêu đùa nói: "Cậu cho rằng một tên nhóc đầu còn để chỏm như cậu mà có thể đùa bỡn ông đây sao? Luyện thêm hai năm nữa đi!"

Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người một chút, nhìn Tề Úc Diệu chật vật bò dậy từ dưới sàn, ánh mắt giận dữ kia hận chỉ không thể ăn tươi nuốt sống được Phong Thần.

"Mắt của anh đã tốt lên rồi!"

Phong Thần sờ lỗ mũi một cái: "Ừ, lúc vận động cùng Ngôn Ngôn, đột nhiên tốt lên."

Tần Ngôn ném một ánh mắt sắc như dao tới, Phong Thần hời hợt tặng lại cho cô một nụ cười dụ dỗ, Tề Úc Diệu đột nhiên cắt đứt màn tán tỉnh giữa hai người: "Ngọc Kỳ không thể trở về được!"

Ánh mắt của Tề Úc Diệu tràn đầy phẫn hận, nếu Phong Thần đã trợ giúp cho bọn họ trốn thoát, tại sao còn muốn đưa cô ấy về?

"Không trở về thì có thể làm gì? Triệu Nghị và Tề Úc Nhận sẽ trở mặt sao? Bọn họ chỉ biết chĩa mũi nhọn vào cậu mà thôi, cha cậu không biết còn sống được bao lâu nữa, tin chắc chẳng mấy chốc nữa Tề Úc Nhận sẽ tiếp nhận vị trí ông chủ, cậu không muốn sống nữa rồi hả?"

"Nhưng để Ngọc Kỳ cô ấy..."

"Tôi sẽ sắp xếp thời gian đưa cô ấy trở về, nhớ lấy, đừng làm bậy. Tôi bảo đảm cô ấy sẽ không có chuyện gì."

Tề Úc Diệu chán nản nhìn anh một cái, xoay người nhìn Tần Ngôn: "Lúc đầu tôi thật sự không nên trêu chọc cô."

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Phong Thần ôm Tần Ngôn vào lòng, cô nói: "Anh thật sự lấy việc công báo thù riêng à?"

Liếc mắt một cái, Tần Ngôn đưa tay ngăn môi của ai đó đang tiến lại gần, Phong Thần hé miệng ngậm lấy ngón tay xinh đẹp như ngọc của Tần Ngôn, lời nói mơ hồ không rõ ràng: "Ai bảo cậu ta nói muốn theo đuổi em, đáng đời!"

Tần Ngôn dở khóc dở cười, người đàn ông này lại có thể mang thù đến tận bây giờ, nhưng cô còn chưa oán thầm xong, đã bị Phong Thần ôm lấy: "Vừa rồi em đã ngủ đủ rồi, chúng ta làm chút vận động đi!"

Bàn tay đã xấu tính đã tháo sợi dây nhỏ sau lưng cô từ khi nào, anh nghiêng người bao phủ lên cô, ngậm đôi môi anh đào ngọt ngào, Tần Ngôn phát ra một tiếng kêu mơ hồ yêu kiều, chìm đắm vào trong sự dịu dàng của anh.

Triệu Nghị phái người đi xung quanh tìm kiếm vị trí của Triệu Ngọc Kỳ, rốt cuộc tìm thấy cô ở trong một khách sạn, nhưng lại ngại thân phận của đối phương, thuộc hạ của ông ta cũng không dám mạnh mẽ đưa Triệu Ngọc Kỳ đi.

Nhận được tin tức, Triệu Nghị tự mình chạy tới khách sạn kia, theo như ông ta biết, chủ sở hữu nơi này, là nhà họ Hàn.

"Cha…"

Triệu Ngọc Kỳ nhìn thấy Triệu Nghị, lo lắng không yên cúi đầu xuống, Phong Thần thì lại khách khí mời ông ta vào phòng.

"Thế mà tôi lại không biết, Ngọc Kỳ đã quen biết Phong tổng."

Triệu Nghị quan sát người đàn ông đối diện, Phong Thần là cháu ngoại nhà họ Hàn, nhưng mấy ngày gần đây nghe được một chút tin tức liên quan tới cậu ta, trong lòng ông ta rất tán thưởng Phong Thần. Nhưng đáng tiếc là, trái tim Phong Thần đã thuộc về con gái nhà họ Tần.

Có điều, Triệu Nghị cũng biết, người đàn ông như Phong Thần, không thể nào coi trọng con gái của mình.

Dời tầm mắt sang Tần Ngôn đang lạnh lùng ở một bên, tuy cô bé kia còn nhỏ tuổi, thế nhưng đôi mắt lại để lộ ra sự trầm ổn và quả quyết không hợp với tuổi.

Chuyện của hai người Phong Thần và Tần Ngôn, chỉ có vài tin đồn ở bên ngoài, nhưng chuyện duy nhất khiến cho ông ta nhớ đến, chính là tình cảm bền bỉ của hai người. Kinh nghiệm sống chết cùng nhau, khi sinh mạng gặp phải uy hiếp, bọn họ đều chưa từng do dự.

Tình cảm cực kỳ nóng bỏng như thế, cũng làm ông ta cảm thấy xúc động.

"Chỉ là bạn bè nhờ tôi chăm sóc, tôi cũng không biết, thì ra là con gái vàng của ông chủ Triệu."

"Nghe nói mắt Phong tổng có vấn đề, chẳng qua tôi thấy bây giờ, hẳn là không cần thuốc mà khỏe đi."

"Cái này may mắn nhờ có Ngôn Ngôn, nếu không phải cô ấy ở bên cạnh tôi, máu tụ trong đầu tôi cũng sẽ không tan nhanh được như vậy."

Anh kéo tay Tần Ngôn, trên mặt toát ra sự cưng chiều và ngọt ngào dành cho cô, thấy vậy, ý định trong đầu Triệu Nghị hoàn toàn bị loại bỏ. Chỉ hận mình sinh được cậu con trai, thật sự là một tên nhóc vô dụng!

Nghĩ tới đây, không khỏi lại liên tưởng tới chuyện xấu đêm đó, lập tức thu lại vẻ mặt: "Đã như vậy, tôi đưa Ngọc Kỳ trở về thôi."

Phong Thần cũng không ngăn cản thêm: "Cũng không thể làm gì khác hơn là như vậy, đi thong thả."

Trong lúc mọi người không ai chú ý đến chuyện xảy ra bên này, Tần Ngôn kín đáo đưa cho Triệu Ngọc Kỳ một cái bình nhỏ, Triệu Ngọc Kỳ thận trọng cất xong, lúc này mới đi theo Triệu Nghị trở lại nhà họ Triệu.

Phong Thần và Tần Ngôn liếc nhau một cái, lần này, thì phải xem biểu hiện của Triệu Ngọc Kỳ rồi.

Cậu con trai thứ hai nhà họ Triệu bị Triệu Nghị quả quyết đưa sang Canada, mà Triệu Ngọc Kỳ vẫn bị nhốt trong thế giới nhỏ bé của chính mình, cô nhìn chiếc bình trong tay, bên trong đựng chất lỏng trong suốt có thể nhìn thấy cả đáy bình.

"Nghe nói người đã giúp đỡ cô có gia thế không nhỏ."

Triệu Ngọc Kỳ vội vàng cất chiếc bình vào ngăn kéo, cô cả nhà họ Triệu đi tới, nâng mặt của cô lên: "Tề Úc Diệu, Tề Úc Nhận, bây giờ cô còn muốn quyến rũ thêm người đàn ông nào nữa? Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này thật là đủ đê tiện, làm sao mà nhiều đàn ông lại mê muội vì cô như thế?"

Móng tay của cô ta bấm sâu vào trong làn da mịn màng của Triệu Ngọc Kỳ, cô kêu đau một tiếng, gạt tay của chị mình ra: "Chị cả, em không có… Ngài Phong chỉ là nhận lời giúp anh Diệu trốn thoát mà thôi, ngài ấy đã có vị hôn thê rồi."

"Bốp!" Một cái tát giáng xuống mặt của Triệu Ngọc Kỳ, cô che gương mặt bị đánh đến đỏ, nhìn về phía gương mặt u ám của chị mình: "Chị cả…"

"Cô có tư cách gì mà gọi tôi là chị? Cũng chính vì cô, mà em trai tôi mới bị đưa đi, cô cho rằng làm như vậy thì có thể đối nghịch với tôi sao!"

"Lại đang ồn ào cái gì thế hả!"

Triệu Nghị xuất hiện ở cửa, thấy Triệu Ngọc Kỳ bụm mặt, đôi mắt ngấn lệ, chân mày lập tức cau lại, quát: "Triệu Lâm, đi ra ngoài!"

Triệu Lâm hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng của Triệu Ngọc Kỳ, Triệu Nghị nhìn cô một cái, lại lắc đầu. Dường như đang cảm thán con gái mình, sao lại yếu đuối như vậy.

"Cha, tại sao cha lại luôn che chở cái thứ con hoang đó!"

Triệu Lâm, con gái cả nhà họ Triệu, mặc dù ở nhà, nhưng trên mặt cũng thoa lên một tầng phấn trắng thật dầy. Cùng với biểu tình tức giận của cô ta, hình như từng hạt từng hạt phấn trên mặt kia đang rơi xuống.

"Mở miệng ngậm miệng là con hoang, con đang muốn quy cả mình là con hoang đấy hả? Sau này bớt chọc tới con bé đi, có nghe thấy không?"

Triệu Nghị nghiêm nghị trách cứ, khiến Triệu Lâm hết sức bất mãn, cô ta mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Triệu, tại sao lại để cho Triệu Ngọc Kỳ, cái đồ con hoang không rõ lai lịch kia cũng có phần hưởng thụ!

Trong mắt cô ta tràn đầy bất mãn, hiển nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Triệu Nghị, mặc dù Tề Bạch là bạn bè của ông, nhưng Tề Úc Nhận vừa mới tiếp xúc với công việc của người đứng đầu nhà họ Tề, khó bảo đảm rằng tương lai sẽ không có thay đổi.

Mà nếu như Triệu Ngọc Kỳ ở cùng với Tề Úc Diệu, bây giờ nhìn lại, nhất định là bất lợi với ông, còn không bằng chờ Tề Úc Nhận ngồi vững vàng ở vị trí ông chủ, rồi hãy để cho bọn họ ở chung một chỗ.

"Danh sách khách mời cuối tuần đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi ạ."

Mặc dù Triệu Lâm không cam tâm, nhưng vẫn đưa danh sách khách mời cho Triệu Nghị: "Viết thêm vào hai cái tên nữa cho cha."

"Chính là hai người đã chứa chấp… chứa chấp Triệu Ngọc Kỳ sao?"

Cô nhìn hai cái tên quen thuộc, nhất thời nhớ không ra đã từng nghe thấy ở đâu rồi, Triệu Nghị gật đầu một cái, chuyện tương lai ai cũng không nói chắc được, thêm một người bạn vẫn tốt hơn.

Triệu Lâm cần thận nhớ lại một lát, mới vừa rồi Triệu Ngọc Kỳ hình như nhắc tới ngài Phong và cô Tần, chẳng lẽ là hai người nổi tiếng trong tin đồn sao?

Nghe nói vì Phong Thần cứu Tần Ngôn, nên mắt mới không nhìn thấy được, tình cảm như vậy làm cho Triệu Lâm vô cùng ghen tỵ, cô rất muốn nhìn thấy cặp đôi vẫn luôn được mọi người ngợi ca là đẹp đôi này.

Phong Thần nhận được một tấm thiệp mời, sinh nhật Triệu Nghị vào cuối tuần, chắc hẳn sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây đến góp mặt.

"Muốn đi không?"

Tần Ngôn miễn cưỡng tựa vào vai của anh, ngón tay xẹt qua hai cái tên phía trên, chúng đang dựa vào nhau ở chung một chỗ, cô thích.

"Đi xem tình hình một chút cũng tốt."

Biết cô không thích trường hợp như vậy, cho nên Phong Thần hôn một cái lên má cô dỗ dành, ánh nắng mặt trời bên ngoài vô cùng mạnh, nướng cả vùng đất thành nóng bỏng, hai người cũng không hề đi ra ngoài chơi chút nào.

"Bây giờ chúng ta đi chọn lễ phục, sau đó đi dạo đâu đó một chút, được không?"

"Nghe lời anh."

Tần Ngôn không hề bày tỏ quá nhiều, đối với cô mà nói, chỉ cần nơi nào có Phong Thần, thì cô nhất định sẽ đi.

Để cho Mục Thất chuẩn bị xe xong, hai người thân mật đi tới một cửa hàng bán lễ phục cao cấp, trong cửa hàng, quản lý đã đợi từ lâu, vừa thấy xe của Phong Thần, lập tức ân cần tiến lên mở cửa xe cho hai người.

Vừa ra khỏi khoang xe mát mẻ, chóp mũi Tần Ngôn nhanh chóng rịn mồ hôi, Phong Thần lấy ngón tay lau đi thay cô, ở trong mắt người ngoài nhìn vào, hai người thật sự vô cùng ân ái. Trong lòng những nữ nhân viên phục vụ còn độc thân, Phong Thần đã trở thành người đàn ông tốt chung tình kiểu mẫu.

Bên người anh, Tần Ngôn như búp bê, cho dù trong lòng có khát vọng, muốn được thay thế vị trí của cô, họ cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm núp đó cắn khăn tay.

Bọn họ thật sự là quá xứng đôi, dường như dù chỉ là có ý muốn chia rẽ bọn họ thôi, cũng sẽ có báo ứng rơi xưống rồi. Cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ mà len lén nhìn đôi tình nhân này.

"Ngài Phong, tôi đã chuẩn bị phòng khách quý dành cho hai vị, sau đó lễ phục sẽ được đưa tới."

Quản lý dẫn đường cho hai người, gió mát khiến Tần Ngôn cảm thấy hết sức thoải mái, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười, nhìn thấy cô vui vẻ, tự nhiên tâm tình Phong Thần cũng vui vẻ theo.

"Lễ phục cần phải khiến cho vị hôn thê của tôi xinh đẹp không ai sánh bằng!"

"Đó là tất nhiên rồi, sản phẩm mới vừa được đưa từ Paris và Milan về, phù hợp với phong cách của cô Tần đây, tôi sẽ cho người lấy ra. Xin mời hai vị chờ một chút."

Phòng của khách quý ở bên trong, máy điều hòa không khí phả ra từng đợt gió mát, nhân viên phục vụ đưa đồ uống và đồ ăn nhẹ ngon miệng đến, Phong Thần và Tần Ngôn nhìn quản lý đưa lễ phục tới, kèm theo còn có đồ trang sức và giày cao gót.

Lễ phục trong cửa hàng này đều xuất phát từ những nhãn hiệu hàng đầu thế giới, ông chủ lại có chút giao tình với Phong Thần, nên mỗi lần mua đồ đều có thể được giảm giá, tự nhiên đối đãi dành cho anh cũng là tốt nhất.

Tần Ngôn thử vài món đồ, Phong Thần đều cảm thấy không ưng, không phải lộ ngực thì chính là lộ chân, khiến cho anh nhìn mà lắc đầu liên tục, hận không thể bao bọc chặt chẽ cả người cô lại, mới có thể yên tâm.

"Anh dứt khoát dùng vải quấn lên người em là được rồi, không thử nữa!"

Thấy anh vẫn lắc đầu, Tần Ngôn cầm quần áo ném sang một bên, không quan tâm nó có giá trị mấy triệu hay là mấy chục triệu! Rốt cuộc là quần áo chọn cô, hay là cô mua quần áo đây!

"Cái này cũng không tệ, đây là cái cuối cùng, có được hay không?"

Sắc mặt của cô trầm xuống, Phong Thần cười hì hì khoác hờ lên vai của cô, nhẹ nhàng đẩy cô vào phòng thử đồ: "Mấy bộ vừa rồi cô ấy thử, gói tất cả lại cho tôi!"

Nụ cười trên mặt quản lý đã nở rộ như hoa, vội vã dặn dò nhân viên phục vụ gói lại những bộ lễ phục kia cẩn thận, Phong Thần lại chọn thêm vài món đồ trang sức nữa, bảo quản lý giúp anh chọn vài đôi giày giá cả xa xỉ, bấy giờ mới kết thúc chuyển mua sắm lần này.

Thẻ vàng sáng lấp lánh nhanh chóng mê hoặc đôi mắt của quản lý, lần này số phần trăm hoa hồng mà anh được trích phải nói là …, tất nhiên sẽ phục vụ hai người Phong Thần càng thêm tận tình.

"Quản lý…"

Một nhân viên phục vụ vội vã đi vào phòng khách quý, ghé vào bên tai anh nói nhỏ mấy câu, anh phất tay một cái, "Ngài Phong, tôi đi xử lý một chuyện trước, mời ngài cứ tự nhiên."

Tâm tình của Phong Thần tốt, chuyện gì cũng không quá so đo, anh gật đầu một cái, quản lý lập tức đi ra phòng khách.

Chỉ thấy một cô gái đang đứng ở một bên vênh mặt hất hàm sai khiến, một nữ nhân viên phục vụ còn lại thì luống cuống đứng ở một bên, nhìn thấy quản lý tới, như thể gặp được cứu tinh.

"Cô Triệu, có cần gì không ạ?"

Triệu Lâm nhìn thấy quản lý, lập tức nghiêm mặt lại, "Tôi cũng là khách quen của chỗ này, tại sao, vừa ý một bộ trang phục lại không được mua?"

"Cái này ý muốn nói là, Cô Triệu vừa ý bộ đó rồi hả?"

Triệu Lâm chỉ vào nhân viên phục vụ đang đứng ngây người ở một bên, biểu tình trên mặt quản lý cứng đờ, rồi lại đổi thành nụ cười lấy lòng: "Cô Triệu, bộ này đã được một vị khách khác đã mua rồi, cô xem… hay là đổi một bộ khác được không?"

"Tôi đã thích bộ đồ này rồi, ông đi nói với người khách kia một tiếng, tôi muốn lấy bộ này."

"Chuyện này..."

Quản lý rơi vào tình thế khó xử, nhà họ Triệu cũng là dòng họ lớn số một số hai ở đây, Triệu Lâm này cũng là người không thể đắc tội, nhưng anh lại không dám đắc tội Phong Thần.

"Bộ này xấu như vậy, mà anh cũng có thể mua cho em được!"

Một giọng nữ không biết là oán giận hay là nũng nịu xuất hiện ở đại sảnh, cùng lúc ấy một đôi nam nữ đi ra, sau lưng còn có hai người thuộc hạ đi theo.

"Được, em nói không cần, thì chúng ta cũng không cần nữa."

Phong Thần vỗ tay phát ra tiếng, quản lý lập tức đến gần: "Ông nghe rồi đấy, bộ này cứ để lại cho vị nữ khách kia là được rồi."

Quản lý cúi đầu khom lưng một phen, cười tươi chuẩn bị tiễn hai người Phong Thần ra ngoài, nhưng lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng tiếng quát mắng: "Các người đứng lại cho tôi!"

Triệu Lâm đoạt lấy bộ lễ phục từ trong tay nhân viên cửa hàng: "Bộ lễ phục này là chính các người đã chọn?"

"Dĩ nhiên không phải rồi!"

Tần Ngôn nhàn nhạt quét mắt nhìn bộ lễ phục kia một cái: "Món đó nhất định là thừa nước đục thả câu mới có thể được chọn, cho nên, nó thuộc về cô!"

Phong Thần cố nén cười, biểu tình trên mặt có chút co quắp: "Bảo bối yêu quý, thật là xin lỗi, bộ lễ phục đó nhất định là ngoài ý muốn thôi." Anh nhiệt tình gật đầu một cái, hai người một xướng một họa*, rất có tư vị phụ xướng phu tùy**.

* Một xướng một họa: Một người hát, một người khác phụ họa, phối hợp cùng nhau. ** Phụ xướng phu tùy: Cách nói ngược của “Phu xướng phụ tùy”, ý chỉ vợ chồng hòa hợp, vợ hát chồng khen hay, bênh vực lẫn nhau. (Cả hai thành ngữ này nghĩa gần tương đương nhau, tác giả đang muốn ám chỉ hai anh chị này đang cố ý hùa theo nhau để mỉa mai Triệu Lâm).

Ánh mắt của Tần Ngôn đồng nghĩa với việc nói cho Triệu Lâm biết, mắt nhìn của mình sẽ không giống như cô ta, cho nên bộ lễ phục chướng mắt kia sẽ để dành cho loại người không có mắt nhìn như cô ta là tốt nhất.

"Cô..."

"Xin lỗi, cô à, bộ lễ phục này cũng sắp bị cô vò nát rồi, cô chắc chắn muốn mặc một bộ lễ phục như giẻ lau để tham gia bữa tiệc sao?"

Phong Thần cười xấu xa, tốt bụng nhắc nhở cô ta, lễ phục trong tay sắp bị cào nát rồi, biểu tình trên mặt Triệu Lâm biến hóa không ngừng, lễ phục trên tay nhận lấy cũng không được, mà ném đi cũng không xong.

"Đi thôi!"

Khóe môi Tần Ngôn nhếch lên đầy ý vị, lúc cười hiện ra lúm đồng tiền, lại càng thêm châm chọc Triệu Lâm, khiến cho cô ta hận không thể chửi ầm lên. Con bé đáng chết này, lại có thể làm cô ta bị bẽ mặt như thế!

Nhìn bọn họ lên xe, Triệu Lâm gào thét trong lòng một tiếng, nha đầu này, cô ta nhất định phải bắt được, cần phải lột da lóc xương mới hả giận!

"Cô Triệu, bộ lễ phục này…"

"Không cần!"

Cô ta ném lễ phục cho quản lý, không nói một câu đi ra khỏi cửa hàng, cô nhớ kỹ biển số xe của Tần Ngôn, cho người đi điều tra một chút, xem rốt cuộc thì đôi tình nhân kia là ai! Chỉ là khi tìm được bọn họ, cô ta muốn cho bọn họ một chút giáo huấn nho nhỏ!

Trong mắt lóe lên tia sáng ác độc, cô ta lấy điện thoại di động ra.

Tâm tình Tần Ngôn rất tốt, Phong Thần nhân cơ hội chọc ghẹo cô: "Vừa rồi em sao vậy?"

"Chỉ là nhìn người đó không vừa mắt mà thôi, anh không cảm thấy cô ta rất đáng ghét sao?"

"Ừ, ở trong mắt anh em là người đáng yêu nhất, em nói cái gì thì chính là cái đó." Phong Thần rất thê nô* phụ họa: "Có điều anh nghĩ, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại cô ta."

*Thê nô: Nô lệ của vợ.

Thấy Tần Ngôn tò mò nhìn anh: "Cô ta chính là con gái lớn của Triệu Nghị, tên là Triệu Lâm, cuối tuần chúng ta sẽ còn chạm mặt cô ta thêm lần nữa."

"Sợ rằng cô ta không có kiên nhẫn như thế."

Tần Ngôn nhìn phía sau một chút, Phong Thần lập tức đề cao cảnh giác, chợt cảm thấy một đợt va chạm mạnh, một chiếc xe đâm vào xe bọn họ từ phía sau.

Lòng dạ cô gái kia thật hẹp hòi, nhanh như vậy đã đến trả thù bọn họ rồi!