Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 101

Phong Thần và Tần Mặc tay trong tay, giống như những đôi tình nhân khác, bỗng dưng, một chiếc xe Benz màu đen dừng lại trước mặt hai người.

“Tần tiểu thư, lão gia chúng tôi muốn mời cô đến làm khách.”

Lại là người mắt xanh kia! Hắn ba lần bốn lượt thay Lam Vụ Vũ ngăn cô lại, Tần Mặc biết người này, Phong Thần lôi cô ra sau lưng, nở nụ cười vô hại, nhưng trong mắt lại hiện lên thô bạo.

"Thế nào? Lam Bang chủ muốn người khác làm khách, không có đưa thiếp mời à? Loại phương thức bắt cóc này, Lam Bang chủ hình như là đã dùng thành thói quen!"

"Lão gia không có ác ý, chỉ là muốn mời Tần tiểu thư đi ôn chuyện, nếu như Phong tiên sinh lo lắng, cũng có thể cùng đi."

"Nói như vậy, chúng tôi không có đường cự tuyệt rồi?"

Người mắt xanh không nói lời nào, chỉ là nhìn bọn họ, giống như nếu các người không lên xe, tôi liền ngăn cản không cho các người đi.

Tần Mặc kéo tay Phong Thần, hai người trao đổi ánh mắt, cùng nhau lên xe. Xe chậm rãi tiến vào nhà họ Lam, Lam Thiệu Đường đã sớm chờ ở thư phòng, nhìn thấy Phong Thần đến cùng, trong lòng sáng tỏ.

"Lam Bang chủ thật đúng là biết chọn thời điểm, tôi và Tiểu Mặc mới nhàn nhã mấy ngày, liền bị ngài cho gọi về."

Phong Thần không biết Phong Hoa làm gì, dù thế nào đi nữa mấy lão thủ lĩnh bọn họ chỉ thích chơi trò thần bí, hiện tại anh suy đoán, nhất định là Phong Hoa đã làm chuyện gì, cho nên bây giờ Lam Thiệu Đường mới có hành động này.

Anh không thể không bội phục Phong Hoa, quả là bị ông đoán đúng.

Phong Thần tự nhiên kéo Tần Mặc ngồi xuống ghế sofa, Lam Thiệu Đường nhìn hai người một cái, cứng nhắc, trên mặt tươi cười, "Không có gì, chỉ là muốn tìm Tiểu Mặc ôn chuyện, thuận tiện hỏi một chút, mẹ cháu có lưu lại thứ gì cho cháu hay không."

Khóe miệng Tần Mặc khẽ nâng lên, liếc mắt nhìn Phong Thần, anh mỉm cười gật đầu một cái.

"Mẹ tôi giữ lại tài liệu này nọ, làm sao Lam Bang chủ biết thế? Vật kia, ngài muốn có tài liệu, có lẽ còn có thể lấy đến. Không bằng, ngài đi xem tài liệu một chút chứ?"

"Tiểu Mặc, vật kia đối với tôi rất cần thiết, chúng ta người quang minh không nói chuyện mờ ám, giao vật kia cho tôi, tôi sẽ không bao giờ tìm cha cháu gây phiền toái nữa."

Lam Thiệu Đường mờ mịt nói, bây giờ ông rất muốn phần tài liệu kia, điên cuồng muốn! Vật kia liên quan đến đến gia tài và tính mạng của ông, nếu như Mật Tư sụp đổ, vậy ông cũng sẽ bị dính líu.

Con ngươi Tần Mặc lóe lóe, cười khinh bỉ, vật kia ở trong tay bọn họ, tính mạng bọn họ mới có thể an toàn!

Cô đã không còn là đứa bé rồi, cam kết cái gì, không bằng nắm giữ tính mệnh trong tay của mình. Trên thế giới này, có những người vĩnh viễn không thể tin tưởng được, Lam Thiệu Đường chính là loại người như vậy.

Hơn nữa, ông ta nói không tìm phiền toái, nhưng nhà họ Tần bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta!

"Lam Bang chủ nói như vậy, thật là làm cho tôi khó xử, vật này, là tài liệu mẹ của tôi cho, sợ rằng không thể đưa cho Lam Bang chủ! Hơn nữa, cho dù tôi đồng ý, thì cha của tôi, mẹ của tôi, chỉ sợ là không thể đồng ý!"

Cô nói thật bình tĩnh, đã nhịn hơn mười năm, nhịn nhiều chút nữa để chờ ngày sau báo thù, cũng không có quan hệ gì. Nói xong, cô kéo Phong Thần, lát nữa hai người phải rời đi.

Hai người đàn ông cao lớn giữ cửa ngăn cản đường đi của bọn họ, Phong Thần quay đầu hỏi:

"Lam Bang chủ, đây là ý gì?"

"Giao đồ vật ra đây, các người có thể an toàn rời đi, nếu không thì . . . . ."

Trên mặt Lam thiệu Đường đã không thấy nụ cười, chỉ còn lại sự độc ác đối với hai người.

Phong Thần cũng đã thấy qua vẻ mặt tương tự ở Hàn Bằng, đó là tín hiệu muốn đưa con mồi vào chỗ chết.

Hai người không lo lắng chút nào, mặt cũng không đổi sắc nhìn Lam Thiệu Đường :

"Nếu như chúng tôi không đi ra khỏi chỗ này, cái chết của Lam Bang chủ cũng không còn xa, người biết rõ vị trí vật kia không nhiều lắm, không biết, Lam Bang chủ có thể chống đỡ được bao lâu. "

Sắc mặt Lam Thiệu Đường thay đổi, đây là đang uy hiếp ông, Tần Mặc bình tĩnh nhìn ông ta, giống như bên cạnh cô không có bất kỳ nguy hiểm gì, thật sự cứ như tới đây làm khách.

Không khí trở nên ngưng trọng, bọn họ biết, Lam Thiệu Đường sẽ không xúc động để hai người đổ máu chỗ này, bọn họ một là người nhà họ Hàn, cho dù không phải là người đứng đầu, nhưng nếu như kết thù oán, cuộc sống ông ta cũng không dễ dàng. Một người khác chính là con gái đối thủ một mất một còn của ông ta, động vào cô, ngộ nhỡ hai nhà cùng nhau đối phó với ông ta, cho dù có Mật Tư, ông ta cũng không thể toàn thân trở ra.

Ông ta đương nhiên không thể thật sự giết hai người bọn họ tại chỗ, nhưng thả họ đi, lại không cam lòng.

"Lam Bang chủ, nếu như không có chuyện khác, như vậy, chúng tôi đi đây! Tôi hi vọng về sau làm khách của ngài ít một chút."

Phong Thần mặt mày hớn hở, dắt tay Tần Mặc rời đi, Lam Thiệu Đường đứng sau tức giận đến phẫn nộ, hận không thể một phát súng giết chết hai kẻ phách lối kia ngay lập tức!

Nhưng lý trí lại ngăn ông ta lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi tầm mắt mình.

Có lúc, muốn động thủ giải quyết một người, không cần tự mình làm, chỉ cần châm ngòi một chút, là có thể để cho bọn họ tự mình đánh nhau sống chết.

Ngày thứ hai Mật Tư lại nhận được phần tài liệu thứ hai, cứ như vậy kéo dài đến ba ngày sau, ông bắt đầu nghi ngờ hiệu suất xử lý công việc của Lam Thiệu Đường.

Trời sinh bản thân ông ta có tính đa nghi, nên cũng không khỏi hoài nghi, phần tài liệu kia là do Lam Thiệu Đường cố ý gửi cho ông ta! Lam Thiệu Đường này, gần đây lòng tham càng lúc càng lớn, hơn nữa mấy năm gần đây việc kiểm tra vi phạm lệnh cấm vận chuyển thuốc càng ngày càng chặt chẽ, rất nhiều hàng không chuyển giao được, nguy hiểm cũng cao.

Ông suy tư hồi lâu, con đường này đi không xa, chỉ có thể mở ra đường tắt mới, nhưng qua nhiều năm như thế, giữa ông và Lam Thiệu Đường giao dịch cũng không nhỏ, nếu bị ông ta cắn ngược lại một cái. . . . . .

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, giọng nói người bên kia thông qua thiết bị đã được xử lý, rõ ràng là không muốn để ông ta nhận ra giọng nói của mình.

Đối phương hẹn gặp mặt ông ở một câu lạc bộ tư nhân, hình như biết được tình cảnh khó khăn gần đây của ông, nói ra không ít chỗ tốt cho ông.

Hiện tại có người thay ông tìm đường phát tài, nhưng lại trùng hợp như thế, ông không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại. Nhưng đối với ông, sự dụ hoặc của tiền bạc, không phải chỉ một chút xíu! Hơn nữa, có tiền, ông lại có địa vị trong chính đảng, chỉ có thể tăng tiến lên, chứ không thể nào bị hạ xuống!

Với sự hấp dẫn đồng thời của tiền bạc và quyền lợi, ban đêm, thừa dịp ánh răng lờ mờ, ông đến nơi giao ước gặp mặt.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ, miễn cưỡng có thể thấy rõ mặt của đối phương, hắn ước chừng bốn mươi tuổi, cơ thịt rắn chắc cất dấu dưới lớp quần áo, nốt phồng dày đặc trên hai tay của hắn nói cho Mật Tư biết, đối phương là kẻ quanh năm cầm súng, hơn nữa cũng là người bôn ba khắp nơi.

Đối phương tới hai người, tuy không thấy rõ khuôn mặt một người đàn ông khác, nhưng rất trẻ tuổi, Mật Tư không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần. Người nọ hình như nhận thấy ông đang đánh giá, cũng hào phóng, cho ông ta nhìn.

Con ngươi kia lấp lánh, ẩn dấu mưu lược, mặc dù nhìn qua có vẻ không để ý tới, nhưng trực giác nói cho Mật Tư, bụng dạ người này cực sâu.

Hai người cũng âm thầm quan sát đối phương trong chốc lát, ý định giấu ở trong lòng từ từ nổi lên.

Hai bên bắt tay, bày tỏ hữu nghị qua lại, sau một phen chào hỏi, liền tiến vào vấn đề chính.

Người đàm phán là người đàn ông hơn 40 tuổi, ánh mắt của hắn khiến Mật Tư cảm thấy rất sắc bén, giống như là ánh mắt thợ săn trong rừng rậm. Ánh mắt của hắn mang theo sự thâm sâu khó lường, nhìn như rất tùy ý, thật sự lại thẳng tắp nhìn sâu vào trong nội tâm của bạn.

Mật Tư có một loại ảo giác, giống như hắn ta là kẻ săn mồi, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ sử dụng lợi kiếm trong tay, đâm thủng trái tim của ông!

Ông kinh ngạc một chút, không nghe rõ đối phương nói cái gì.

"Mật Tư tiên sinh, chúng tôi rất có thành ý hợp tác với ngài, hơn nữa, việc buôn bán của chúng tôi, tương lai nhận được còn nhiều lợi ích hơn so với Lam Bang!"

Thụy Hoa nhướng lông mày, Mật Tư phía đối diện hình như không yên lòng, chân mày hắn không khỏi nhíu lại."Mật Tư tiên sinh, nếu như ngài có gì không hài lòng, có thể nói ra. Nếu như ngài không có ý hợp tác với chúng tôi, vậy chúng tôi cũng không còn gì để nói!"

Nói xong, hắn đứng dậy, người trẻ tuổi bên cạnh miễn cưỡng đứng lên, đi trước một bước tới cửa, chuẩn bị mở cửa.

"Không không không. . . . . ."

Mật Tư cản bọn họ lại, mời hai người về chỗ, thu lại thần sắc, sắp xếp ý nghĩ một chút.

"Tôi muốn biết, tại sao các người chọn tôi? Còn nữa, các người phụ thuộc vào tổ chức nào hay sao?"

Thụy Hoa nhìn người trẻ tuổi bên cạnh một cái, người trẻ tuổi kia khẽ gật đầu, hắn mới nói:

"Gần đây chúng tôi nhận được tin tức, nghe nói quan hệ của Lam Bang và ngài có chút căng thẳng, chúng tôi lại chưa tìm được người hợp tác khác, cho nên mới nghĩ thử hợp tác cùng ngài."

Thụy Hoa dừng một lát, Mật Tư nhìn hắn, trong lòng suy tư.

"Về phần tổ chức của chúng tôi, hiện giờ hai bên chúng ta còn chưa kết thành đồng minh, nên không thể nói cho ngài được!"

"Giống như các người nói, gần đây tôi và Lam Thiệu Đường gặp chút phiền phức, mấy năm gần đây trình độ kiểm tra hàng hóa càng ngày càng chặt chẽ, cho dù là tôi, có lúc cung cấp cũng không kịp."

Ông có chút lực bất tòng tâm, mặc dù ông là chính trị viên quan trọng, nhưng không thể một tay che trời. Huống chi, mấy năm gần đây lời càng ngày càng ít, nếu có thể ông đã đá văng ý kiến Lam Thiệu Đường từ sớm. Nhưng lại ngại những chứng cớ kia, cũng không tìm được đối tượng thích hợp, mới chậm chạp không thay đổi cách làm.

Mặc dù Mật Tư không nói rõ, muốn giải trừ quan hệ với Lam Thiệu Đường, nhưng ông ta tiết lộ ra ý tứ ngoài mặt chữ, khiến Thụy Hoa do thám được, hiện tại Mật Tư muốn tạo quan hệ buôn bán với người khác.

Không hổ là trong giới chính trị nhiều năm, nói chuyện nửa úp nửa mở, làm cho người ta phải suy nghĩ, trong lời nói lại không quyết định chứng minh: Ông ta thật sự muốn cùng bọn họ hợp tác, đá Lam Thiệu Đường sang một bên.

"Vậy ý của Mật Tư tiên sinh là?"

"Chỉ cần làm cho quan hệ giữa tôi và Lam Thiệu Đường được sạch sẽ, như vậy, chúng ta tự nhiên có cơ hội hợp tác.”

Thụy Hoa thầm mắng một tiếng hồ ly, quan hệ giữa bọn họ muốn sạch sẽ, đơn giản chính là muốn phá huỷ tất cả dấu vết, muốn bọn họ ra tay giải quyết Lam Thiệu Đường!

"Mật Tư tiên sinh, tôi nghĩ ngài không nghe rõ ý của chúng tôi!"

Hắn hơi không vui, Mật Tư cũng biết, muốn đối phương làm loại chuyện phí sức lại không có kết quả tốt này, phải trả một cái giá rất cao! Nếu không, ai có thể thay ông dám đắc tội với Lam Bang!

"Tôi rất nguyện ý hợp tác cùng các người, nếu như các người có thể giúp tôi giải quyết xong cái phiền toái này, trên phương diện làm ăn, tôi chắc chắn toàn lực mà làm. Tiền, ai lại không muốn kiếm, ngài nói, có phải hay không?"

Thụy Hoa lộ ra nụ cười thỏa mãn, liếc mắt nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, hắn cũng lộ ra nụ cười, hai bên lại nói chuyện với nhau chốc lát, sau đó đều có chung nhận thức.

Ba người ra khỏi phòng, Mật Tư rất hài lòng đối tác lần này, trước khi đi còn bắt tay với Thụy Hoa và người trẻ tuổi kia, "Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Mà một màn này, lại trùng hợp bị một thuộc hạ của Lam Thiệu Đường nhìn thấy, ngay lập tức đi báo tin cho ông ta.

Trong thư phòng tràn ngập mùi thuốc lá, trong bóng tối, vệt sáng màu hồng lúc ẩn lúc hiện, giống như biểu hiện tâm tình không ổn định của chủ nhân căn phòng.

Cho dù là người là trầm ổn như Lam Thiệu Đường, nhất thời cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt, như lời hồi báo của thuộc hạ, Mật Tư xuất hiện ở trong câu lạc bộ tư nhân với một người đàn ông hơn 40 tuổi, mà hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nếu như chỉ là như vậy, Lam Thiệu Đường còn chưa có gì phải lo lắng, nhưng Phong Thần cũng xuất hiện ở đó, thì chính là vấn đề rất nghiêm trọng.

Ông biết, Mật Tư là một người tham lam và lòng nghi kị rất cao, hiện tại hắn lại đang nghi ngờ ông, cho nên, quan hệ giữa hai người không còn giống như trước kia.

Bỗng dưng, một người cao lớn đẩy cửa bước vào: "Lão gia, không xong. . . . . ."

Lam Thiệu Đường nheo mắt, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm xấu.

Trong Lam Bang, Tần Thọ Diệp và Lam Thiệu Đường đều ngang sức ngang tài, thế lực cũng ngang nhau, từ lâu Tần Thọ Diệp đã không nghĩ đến việc kinh doanh buôn bán lại ở Lam Bang. Chỉ là nghĩ đến Tần Mặc còn nhỏ, không ai có thể bảo vệ được cô, cho nên mới chậm chạp không thay đổi hành động.

Hiện tại, Tần Mặc đã có khả năng bảo vệ được người của cô, ông cũng không có gì không yên tâm, ngay lập tức tuyên bố ra ngoài, ông rời khỏi Lam Bang, giao tất cả công việc cho Tần Mặc.

Mấy năm gần đây, Tần Thọ Diệp hoàn toàn có thể từ trong Lam Bang độc lập ra ngoài, chỉ là thời cơ chưa tới, hiện tại thời cơ đã thích hợp, đương nhiên ông sẽ không lưu lại. Hơn nữa, thế lực bí mật của ông cũng đã hoàn thiện, chính là thoát khỏi Lam Bang, không còn bất kỳ quan hệ gì với Lam Thiệu Đường!

Sau khi Lam Thiệu Đường nhận được tin tức, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh lùng, chuyện này đều có kế hoạch!

Mất đi Tần Thọ Diệp, nội bộ Lam Bang trong nháy mắt hỗn loạn, ngay lúc ấy, hàng hóa Lam Thiệu Đường vận chuyển đều bị giữ lại.

Lam Vụ Vũ vừa nghe tin Lam Bang xảy ra chuyện, cũng không phải do chính mình, liền đi đến bảo lãnh cho Lam Thiệu Đường.

"Ta đã nói giữ lại con nhỏ kia là một tai họa, cô ta phải biến mất!"

Lam Thiệu Đường giận đến nghiến răng, đối phương ba lần bốn lượt khiêu khích ông, ông không thể nhân từ nương tay vì Lam Vụ Vũ nữa.

Lam Vụ Vũ chán nản: "Ba, thôi đi, người dừng tay lại đi!"

"Ta dừng tay lại? Ta vừa dừng tay, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, con muốn nhìn ta chết trên tay bọn họ sao!"

Mật Tư nghe nói Lam Bang hỗn loạn, thừa dịp đó cắt đứt lui tới buôn bán với Lam Thiệu Đường, vào lúc này, Lam Thiệu Đường mất đi hiệp trợ của Mật Tư, đương nhiên việc buôn bán tuột dốc không phanh.

Lam Bang giống như sa sút, Phong Thần và Tần Mặc vẫn luôn ở trong bóng tối quan sát Lam Thiệu Đường, bây giờ ông ta đã nhanh chóng chui vào ngõ cụt rồi, sẽ không có ai vươn tay ra giúp ông ta.

Mà tất cả thế lực của Tần Thọ Diệp, Tần Mặc đều giao cho Phong Thần quản lý, cô vui mừng an nhàn.

"Rất nhanh Lam Thiệu Đường sẽ không có lối thoát, cần phải dồn ép ông ta một chút nữa không?"

Tần Mặc ôm cổ Phong Thần từ phía sau, thấy vẻ mặt anh chuyên chú nhìn màn hình máy vi tính, tùy ý nói một câu, Phong Thần cười cười: "Không cần, để cho bọn họ tự giết lẫn nhau là tốt rồi!"

Mật Tư thấy Lam Thiệu Đường không còn đường để đi, muốn tách rời khỏi ông ta còn không kịp, sao phải giúp ông ta! Chắc hẳn phải như vậy, ông âm thầm giúp Thụy Hoa lẻn vào tư liệu trong Lam Bang, trộm lấy bản ghi chép giao dịch mấy năm qua của bọn họ, hơn nữa còn làm hệ thống trong nội bộ Lam Bang nhiễm virus. Như thế, Lam Thiệu Đường liền mất đi lợi thế cuối cùng, đồng thời khiến Mật Tư buông xuống lòng phòng bị với Thụy Hoa.

Mắt thấy mồi câu có tác dụng, cá cũng sắp cắn câu, Phong Thần liền thả xuống một mồi câu lớn hơn, nhà họ Hàn bán ra vũ khí đạn thuốc.

Mật Tư vừa nghe nhà họ Hàn làm chuyện đó, mặc dù rất hưng phấn, nhưng vẫn có chút lo lắng. Thương lượng buôn bán vũ khí với nhà họ Hàn, hơn nữa dùng đường dây buôn bán của chính mình, Thụy Hoa cũng không xác minh làm rõ nhóm hàng này như thế nào.

"Ngài bảo đảm là không có vấn đề chứ?"

Ông ta hỏi để xác định lại, Thụy Hoa khinh miệt nhìn ông ta một cái: "Nếu như ngài sợ chuyện này, bây giờ chúng ta có thể dừng hẳn hợp tác. Chỉ là nếu ngài bỏ lỡ vụ buôn bán này, nhất định sẽ không tìm được người khác để hợp tác cùng."

Đêm lạnh như nước, vũ khí đạn thuốc đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu đám hàng này có thể thuận lợi xuất cảnh thì được lời còn nhiều hơn so với Lam Bang. Gần đây lại sắp đến ngày tuyển cử, mấy người bên Mật Tư tuyệt đối không thể thua, tiền bạc trong tay ông ta cũng đã không còn nhiều lắm.

"Được, tôi đã chào hỏi qua, các người giao hàng đi!"

Mật Tư cắn răng, liều mạng, vấn đề của ông được giải quyết rất dễ dàng.

Lần đầu tiên hợp tác rất thuận lợi, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, khi Mật Tư cảm thấy đã ổn định, có thời gian rảnh rỗi, lại đột nhiên xảy ra chuyện.

Thời điểm vũ khí muốn đi ra ngoài, bị người của nhà họ Hàn cướp lại, Mật Tư nghe nói đêm đó xảy ra bắn nhau quy mô lớn, kinh động đến nhân viên cảnh sát tuần tra vùng gần đó.

Lập tức ông ngã ngồi trên ghế làm việc, hiện tại ông chỉ có một hy vọng duy nhất, chính là những người bị bắt không biết đến sự tồn tại của ông, dù sao ông và Thụy Hoa cùng hợp tác với nhau, nếu như khai ra ông, bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt.

Mật Tư cố gắng trấn định, lo sợ bất an vượt qua một ngày, một ngày này, ông cảm thấy rất dài. Thẳng đến thời gian tan tầm, ông mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc ông đi ra khỏi văn phòng cao ốc, có mấy người đàn ông mặc áo đen lập tức đưa ông vào một chiếc xe ô tô màu đen.

Tất cả các vụ án nhạy cảm, đều giao cho chuyên ngành đặc biệt xử lý, thời điểm Mật Tư nhìn thấy Thụy Hoa và Phong Thần, con mắt của ông trợn tròn như sắp rơi khỏi hốc mắt.

"Chào, Mật Tư tiên sinh."

"Ngài...các người. . . . . ."

Hai người nhàn nhã ngồi ở một bên, người bên cạnh cũng đối xử hết sức khách khí với bọn họ, đối xử chênh lệch giữa hai bên không phải chỉ là một khoảng cách nhỏ.

"Mật Tư tiên sinh, từ trong miệng của hai người này chúng tôi biết được, ngài có liên quan đến việc tham gia vụ án, nên xin ngài hãy phối hợp với chúng tôi."

Khi Mật Tư nhìn thấy tất cả vật chứng cùng với bản ghi chép thì gần như ông ngồi phịch xuống ghế, ông cho là phần tài liệu này đã bị tiêu hủy, giờ phút này lại xuất hiện ở trước mắt.

Mặt trên không chỉ ghi lại bằng chứng đắc tội của ông và Lam Thiệu Đường, còn có Hàn Bằng lui tới đi theo bọn họ, những thứ này cũng đủ khiến ông vào tù chung thân.

"Bọn họ. . . . . ."

"May nhờ có bọn họ, chúng tôi mới có thể bắt được ngài đấy!"

Bây giờ Mật Tư mới hiểu được, Thụy Hoa và Phong Thần là cùng một hội! Tất cả chuyện này đều được chuẩn bị đầy đủ, trước tiên loại bỏ đi Lam Thiệu Đường bên cạnh ông, mấy người đó thừa dịp không còn ai mà cùng ông hợp tác. Nắm trong tay toàn bộ chứng cớ giao dịch nhiều năm của ông, cuối cùng cho ông một kích trí mạng!

"Lần này còn làm cho Lam Thiệu Đường vĩnh viễn không thể đứng dậy!"

Phong Thần và Thụy Hoa nhìn nhau cười một tiếng, Mật Tư rơi vào lưới pháp luật, kiện cáo đương nhiên không trốn thoát. Lam Bang đã sắp sụp đổ, Lam Thiệu Đường cũng không cách nào ngăn cản tình hình phát triển mọi thứ, chỉ có thể đợi chết.

Tần Thọ Diệp đúng hạn đi bệnh viện kiểm tra lại, nhận điều trị đúng giờ, bệnh tình đã được kiểm soát, cũng làm cho Tần Mặc thở phào nhẹ nhõm.

Lam Thiệu Đường chẳng qua là đang giãy dụa trước khi chết, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, ngày hôm nay, Tần Mặc giúp đỡ Tần Thọ Diệp đi chữa trị, chuyện tình có vẻ như cũng sắp kết thúc rồi.

Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn xung quanh, bỗng dưng, cô nhíu mày, đứng dậy đi đến một phía.

Bóng người kia biến mất ở khúc quanh, Tần Mặc theo sát, lối thoát hiểm mở ra rồi đóng lại, chân cô vừa mới bước vào, cánh tay liền bị người nào đó dùng sức lôi kéo.

Người nọ chỉ mất một chút hơi sức đã chặn cô ở trên tường, dao kề trên cổ của cô lạnh lẽo như băng, làn da trên cổ tiếp xúc với nơi lạnh lẽo kia hình như đã chảy ít máu bị đông lại.

"Lam Thiệu Đường phái anh tới?"

Tay Lam Vụ Vũ khẽ run, tay cầm dao có chút chần chờ, trong ánh mắt của anh thể hiện ra sự mâu thuẫn. Ánh mắt của Tần Mặc khiến cho ngực anh va đập kịch liệt, hiện tại ba của anh phải trốn đi, đều là kiệt tác của Tần Mặc.

Coi như ba của anh vẫn luôn đối nghịch với ba của cô, nhưng tại sao cô giống như muốn đẩy anh đến đường cùng như vậy!

Anh nên hận cô, vì cô liên hiệp với Phong Thần phá hủy tất cả của ba anh, khiến anh cùng đường. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt của cô, anh lại không thể xuống tay được, hận ý trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

" Tại sao em làm như vậy? Dời đi thế lực ba em còn chưa tính, lại đẩy ba anh vào đường cùng, đây là ý tứ của ba em, có phải không? "

Đến bây giờ, anh vẫn không tin, Tần Mặc lại làm việc tuyệt tình như vậy.

"Đều là ý tứ của tôi, ba anh làm nhiều việc ác, bị trừng phạt như thế là đáng đời!" Tần Mặc híp mắt, tương đối sảng khoái thừa nhận hành động của mình."Coi như bây giờ anh giết chết tôi rồi, ba của anh cũng không trốn thoát khỏi số phận!"

"Tại sao!"

Lam Vụ Vũ kích động gầm nhẹ, anh vốn cho là hai nhà chỉ xung đột về vấn đề lợi ích, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của Tần Mặc, ánh mắt kia tràn đầy căm hận đối với Lam Thiệu Đường.

Tại sao, tại sao cô phải thể hiện ra ánh mắt như thế?

Tần Mặc lạnh lùng nhìn anh một cái: "Tôi nói nhiều lời vô ích, chính anh nên hỏi Lam Thiệu Đường một chút đi! Chỉ là, ông ta chưa chắc sẽ nói ra chuyện xấu của chính mình!"

Lam vụ Vũ cảm thấy Tần Mặc rất xa lạ, Tần Mặc như vậy căn bản không phải là Tần Mặc mà hắn biết: "Mặc Mặc, tại sao em phải trở thành như vậy? Em không phải là người như thế.”

"Mặc Mặc đã chết, bảy tuổi cô đã chết!"

"Mặc Mặc. . . . . ."

Tần Mặc đẩy tay cầm dao của hắn ra, Lam Vụ Vũ luống cuống đứng trước mặt cô: "Lần sau anh không nên mềm lòng, nếu không, tính mạng của anh khó giữ được."

Đẩy cửa ra, cô không có bất kỳ lưu luyến gì, phía sau cửa đóng lại, ngăn cách Lam Vụ Vũ đang mê mang và ánh mắt khổ sở.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Mục Thất kiểm tra toàn thân Tần Mặc, không có thấy vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao, đi thôi!"

Thân thể Tần Thọ Diệp càng ngày càng cường tráng, mặt mày hồng hào, người cũng mập lên. Phong Thần và Tần Mặc cũng không có chuyện phiền lòng, mà hôn sự của nhà họ Hàn và nhà họ Tư, cũng nhanh chóng được triển khai.

Lần này Tư Dung được mặc váy cưới lập gia đình, tâm tình vô cùng kích động, trên mặt hiển rõ nét kiều mỵ của cô gái nhỏ, người mặc áo cưới trắng tinh, váy áo được cắt bớt khiến dáng người ban đầu trở nên nóng bỏng, vừa xuất hiện trước mặt đám người Phong Thần, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Quá lộ liễu rồi !"

Hàn Thu lạnh lùng nói một câu, dập tắt sự hưng phấn của Tư Dung, một bên Phong Thần cười trộm, giả bộ như lật xem tạp chí.

" Lam Bang sụp đổ, có phải nhà họ Hàn đoạt lại được rất nhiều địa bàn hay không?"

Thừa dịp Tư Dung đi đổi lại áo cưới, Hàn Thu và Phong Thần nói về chuyện tình của Lam Bang, Phong Thần chau chau mày: "Anh ngại mình còn chưa đủ bận rộn hả? Cẩn thận tôi nói với vợ mới cưới của anh cho anh về nhà quỳ trên thảm giờ."

Mật Tư vào tù, đảng phái của ông ta xuất hiện một phạm nhân như vậy, tự nhiên sẽ bị người ta nắm lấy làm đầu câu chuyện, chắc hẳn sẽ có một đoạn thời gian không yên ổn.

Mà Phong Thần trợ giúp phá vụ án được thuận lợi, mặt mũi tự nhiên cũng lớn hơn, về sau nhà họ Hàn ở chỗ này phát triển, không cần phải nói, nhất định là thuận buồm xuôi gió.

Ban đầu Hàn Thu vẫn không phục đối với Phong Thần, nhưng bây giờ thấy sự thành tựu của anh, dĩ nhiên là tâm phục khẩu phục.

"Anh đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi không có cái loại yêu thích này!"

"Không sao, hiện nay không phải đang phổ biến loại cấm kỵ thế này sao. . . . . ."

Khó có được lúc Hàn Thu nói giỡn với Phong Thần, cả người Phong Thần cũng nổi lên da gà, không có gì lại nhớ đến Hàn Trữ bị chết oan, vẻ mặt không khỏi trở nên ảm đạm.

"Tôi chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày nói với cậu như vậy."

Hàn Thu nhìn ra trong lòng Phong Thần khổ sở, trước kia Hàn Trữ và anh thường gần gũi với nhau, vì hai người cũng không có ý chiếm đoạt những thứ gì, so sánh với Hàn Thu nhất định phải có được vị trí quản lý cả nhà họ Hàn, Phong Thần và Hàn Trữ lại từng trải qua nhiều chuyện.

Hàn Thu và Hàn Trữ qua lại không thân cận lắm, đối với anh mà nói, Hàn Bằng là kẻ địch của anh, cho nên, con trai của kẻ địch đương nhiên là không thể quá mức gần gũi. Bọn họ ở trong đại gia tộc này, có thể có anh em thân thiết, đã ít lại càng thêm ít.

Phong Thần cười nhạt, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, anh vẫn luôn cảm thấy, có thể cả đời anh và Hàn Thu đều là đối thủ một mất một còn. Bởi vì anh ta luôn coi anh là kẻ địch, hơn nữa, khi đó, Tư Dung vẫn luôn theo đuổi phía sau Phong Thần, đâu còn quan tâm đến tâm ý của Hàn Thu đối với mình.

Nếu như không có Tần Mặc, có thể anh sẽ không qua lại với Hàn Thu, cũng sẽ không ở chỗ này trong thời gian dài như vậy, có lẽ Tần Mặc chính là bước ngoặt của anh.

Nghĩ đến Tần Mặc, khóe miệng Phong Thần không khỏi giương lên, ban đầu gặp mặt, cô không lưu tình chút nào làm anh bị thương, khiến anh nếm mùi vị thất bại lần đầu tiên. Anh còn nhớ rõ sáng sớm hôm đó, cô bé nhìn như là một con búp bê lạnh lẽo, gọi hắn là chú.

"Có lẽ chuyện này sâu bên trong đã được bố trí thoả đáng, hôn lễ vào dịp Giáng Sinh sao?"

Hàn Thu gật đầu một cái, bày ra một nét mặt vô cùng bất đắc dĩ : "Dung Dung nói, vào ngày lễ Giáng Sinh sẽ rất có tình cảm, thật sự là không chịu nổi."

Mặc dù vẻ mặt của anh ta vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy cưng chiều, bộ mặt cũng là tâm tình vui sướng muốn làm chú rể, Phong Thần nhìn thấy không khỏi sinh lòng hâm mộ, lúc nào thì anh mới có thể lấy Tần Mặc về nhà đây?

Trước không nói tuổi của nàng còn quá nhỏ, Tần Thọ Diệp cũng sẽ không gả con gái bảo bối của mình cho anh sớm như vậy, bây giờ anh còn đang trong thời gian quan sát, anh cũng không thể phạm bất kỳ một lỗi nhỏ nào.

"Cô dâu nhỏ của cậu kìa!"

Hàn Thu nhìn thấy bóng dáng của Tần Mặc, Phong Thần quay đầu, thấy Tần Mặc đang đi về phía của hai người.

"Hôm nay Lam Vụ Vũ đến tìm em?"

Phong Thần kéo cô qua một bên, trên mặt hết sức nghiêm túc, cô nhóc này thật không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào sao! Bây giờ Lam Thiệu Đường còn đang trong quá trình truy nã, Lam Vụ Vũ lại là con trai của ông ta, ngộ nhỡ anh ta đến uy hiếp cô thì làm thế nào!

Tần Mặc thấy trên mặt Phong Thần không vui, thành thành thật thật nói: "Em hiểu rõ anh ta, anh ta sẽ không ra tay với Mặc Mặc."

Cô ý vị sâu xa nói, nhất thời Phong Thần không kịp phản ứng, cảm thấy cô nói rất kỳ quái: "Cái gì gọi là sẽ không ra tay với Mặc Mặc? Tiểu Mặc, em rốt cuộc có ý tứ gì?"

Trong đầu Phong Thần ý thức được cái gì, lại nhất thời chưa nghĩ tới, gương mặt anh tràn đầy khó hiểu, Tần Mặc an ủi: "Tốt lắm, không phải em cũng không có chuyện gì sao! Em nắm chắc rồi mới có thể đi, em cũng không làm trái với quy ước, vẫn luôn nghĩ tới giao ước cùng anh."

Mặt của anh vẫn còn căng thẳng, trong lòng có chút chua chua, từ nhỏ Lam Vụ Vũ đã quen biết với Tần Mặc, đồng dạng với thời gian ở cạnh cô được rất lâu. Anh ta hiểu biết về cô, mà cô, cũng giống nhau hiểu rõ Lam Vụ Vũ.

"Anh thử qua lễ phục chưa?"

Tần Mặc thấy anh còn rối rắm trong vấn đề này, liền lôi kéo anh đi thử lễ phục của phù rể, cô nghĩ, có lẽ nên tìm thời gian, nói tất cả mọi chuyện cho anh biết.

Nhưng không đợi cô giải thích, Phong Thần cũng có chút rõ ràng rồi, nhưng anh vẫn không dám xác định.

Ban đêm, hai người trở lại nhà trọ, Phong Thần muốn nói lại thôi, Tần Mặc biết, cô nên nói rõ cho anh hiểu. Chỉ là, sẽ có chút khó có thể tin.

"Em có việc muốn nói với anh, chỉ là. . . . . ."

Tần Mặc có chút khó nói lên lời, vừa mới mở miệng, đã không nói tiếp được. Đổi lại bất kể là một ai, cũng khó mà tin tưởng được.

"Anh nghe, em nói đi."

Phong Thần đã chuẩn bị tốt tâm lý, ánh đèn chiếu trên mặt của Tần Mặc càng làm cho nước da trắng nõn, tóc dài đến bả vai của cô, làm cô tăng thêm một phần mềm mại và quyến rũ của người con gái.

Cô nhìn ánh mắt của Phong Thần, hít một hơi thật sâu:

"Năm đó bảy tuổi. . . . . ."

Tần Mặc nhớ rất rõ ràng, một ngày kia, mẹ cô mang theo hai chị em cô đi chơi, ở trên xe, mẹ cười dịu dàng, kể chuyện xưa cho hai chị em.

Nhưng đột nhiên chiếc xe xóc nảy lên, ngay sau đó, cô cũng cảm thấy một hồi va chạm mãnh liệt. Mẹ vẫn che chở bọn họ, nhưng đầu cô vẫn bị va chạm trúng, ngất đi.

Chờ khi cô tỉnh lại, ba người bọn họ đã bị nhốt trong một căn phòng ở nhà gỗ nhỏ, bên trong rất tối, một chút ánh sáng cũng không có.

Cô là người đầu tiên tỉnh lại, mẹ và em gái vẫn chưa tỉnh, cũng chính vì như vậy, cho nên cô nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc. Cửa được mở ra, hai người đàn ông kia dẫn theo mẹ đi ra ngoài, cô không thể hét lên, chỉ có thể giả bộ bất tỉnh.

"Chờ lúc mẹ trở lại, liền nói cho em biết nơi cất giấu tài liệu, lúc ấy ánh sáng quá mờ, cho nên. . . . Bà cũng không nhận ra, em là Tần Mặc hay là Tần Ngôn, bà nói, Ngôn Ngôn, không nên tin Lam Thiệu Đường. . . . . ."

"Cho đến khi hai người bọn em bị đưa vào bệnh viện, mẹ vẫn luôn nói, Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn. . . . . ."

Phong Thần ôm cô vào trong ngực, chuyện về sau, anh đều đoán được rồi, Tần Mặc thật sự đã bị chết ở trên bàn mổ, còn cô, lại lấy thân phận của Tần Mặc để sống. Chỉ có khi Tần Ngôn chết rồi, Tần Mặc mới có thể sống sót.

Ngay cả cha mẹ cũng không phân biệt rõ hai người sinh đôi, như thế nào Lam Thiệu Đường lại nhận ra được đây? Ông ta cho là bí mật kia, đã theo Tần Ngôn chôn xuống đất, nhưng ông ta vẫn tính sót, Tần Mặc và Tần Ngôn, không ai phân biệt được rõ ràng.

"Cho nên, anh phải biết, bây giờ em là người nào chứ?"

Dùng thân phận của Tần Mặc để sống sót, cô lại là Tần Ngôn, cho nên, mỗi lần Lam Vụ Vũ đều nhìn thấy Tần Mặc mới thả cô ra, nếu như anh ta biết, người anh ta luôn dụng tâm bảo vệ chính là Tần Ngôn, như vậy. . . . . .

Tần Mặc đã chết, nhưng Lam Vụ Vũ vẫn luôn bảo vệ giấc mộng này.

"Đầu tiên em cũng không biết, tại sao Lam Thiệu Đường bắt cóc bọn em, quan hệ của ông ta và ba vẫn luôn rất tốt, tại sao lại muốn hạ độc thủ với bọn em? Những ngày đó, chỉ cần mỗi lần em gặp được ông ta, em liền rất sợ, rõ ràng ông ta cười với em, nhưng trong tâm ông ta, chính là mang theo sát ý đấy!" Tiểu Tần Mặc, không. . . . . . Cô là Tần Ngôn, từ giờ khắc này, rốt cuộc Tần Ngôn sống lại.

"Sau này em mới biết, Lam Thiệu Đường vì lấy chứng cứ kia trong tay mẹ em. Nhất định anh đã nghe nói qua, hai người bọn họ vì mẹ của em, đã từng thiếu chút nữa trở mặt thành thù, cuối cùng, Lam Thiệu Đường buông tay. Thật ra thì, chuyện đó căn bản là sai, mười phần sai!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ mặt hết sức phức tạp, Phong Thần hỏi: "Chẳng lẽ chuyện này là do Lam Thiệu Đường bày kế?"

Tần Mặc cười khổ một tiếng : "Anh đoán không sai. Ban đầu mẹ em ở cùng một chỗ với Lam Thiệu Đường, nhưng Lam Thiệu Đường vẫn không yên lòng đối với ba vẫn, cho nên mới đưa mẹ đến bên cạnh ông, giám thị từng hành động của ông. Nhưng ai biết, bà thật sự lại có tình cảm với ba, không tiếc dùng tính mạng để bảo vệ ông."

Cô lừa tất cả mọi người, ngoại trừ ba cô, không có người khác biết, cô là Tần Ngôn.

Những chuyện này đều do Tần Thọ Diệp nói cho cô biết, ban đầu mẹ cũng rất sợ, nhưng vẫn quyết định nói chân tướng sự thật cho ba. Lúc cô biết được, Tần Ngôn mới biết, trước đây trên mặt của mẹ luôn luôn u buồn, chính là lo lắng cho ba và cô còn có Tần Mặc. Mà chuyện bà lo lắng, vẫn xảy ra.

Cô lừa mọi người, trừ ba, không có người khác biết, cô là Tần Ngôn. Đối với việc này, Tần Thọ Diệp cảm thấy rất có lỗi với Tần Ngôn, cô cần thân phận Tần Mặc để sống tiếp, không thể trở về làm Tần Ngôn.

"Tiểu. . . . . . Ngôn Ngôn. . . . . . Em trở lại là chính mình, bây giờ không có ai có thể tổn thương em được. Em là Tần Ngôn, là Ngôn Ngôn của anh. . . . . ."

Phong Thần ôm thật chặt người trong ngực, Tần Ngôn ngẩng đầu lên : "Em không có chút khổ sở nào, thật sự, có thể thay thế Mặc Mặc sống tiếp, em cảm thấy thật vui mừng. Được làm Tần Ngôn hay không cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là, anh biết em là ai, tên cũng chỉ là một ký hiệu mà thôi, không phải sao?"

"Ngôn Ngôn. . . . . ."

Phong Thần hôn lên môi của cô, mặc dù chưa quen thuộc tên của cô, nhưng đối với người của cô, anh đã quen thuộc đến sâu tận xương tủy. Ngoài mặt cô luôn lạnh lùng như búp bê, nhưng trong lòng lại nóng như núi lửa, vốn dĩ lòng của cô rất mềm yếu, ấp áp.

Tên chỉ là một ký hiệu, quan trọng là, cô ở bên cạnh anh, linh hồn của cô chính là cô gái gọi là Tần Ngôn.

"Thật ra thì, anh đã nghi ngờ từ sớm."

Phong Thần chạm chạm vào mũi của cô : "Còn nhớ rõ lần đầu tiên anh thấy em trần trụi không?"

Mặt của Tần Ngôn nhanh chóng đỏ lên, làm sao cô không nhớ rõ! Lúc ấy cô còn đang đổi áo ngủ, cứ như vậy anh xông vào trong, khiến cho cô giận đến muốn giết người!

"Mặc dù anh khi đó chỉ nhìn thoáng qua, nhưng trước ngực của em lại rất trơn bóng, không có một chút dấu vết nào của dao."

Từ nhỏ thân thể của Tần Mặc không tốt, trái tim có khuyết điểm, ở bên ngoài Tần Thọ Diệp nói, Tần Mặc đổi lấy trái tim của Tần Ngôn, nên mới có thể sống sót. Nhưng mà, anh cũng không nhìn thấy có dấu vết giải phẫu, lúc ấy anh đã cảm thấy kỳ quái.

Nhưng sau đó anh suy nghĩ lại, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, con gái rất quan tâm đến mấy việc này nên chuyện vết thương được xử lý sạch sẽ, cũng có khả năng. Cho nên, anh cũng không nhắc đến chuyện này.

Tần Ngôn dựa vào trong ngực của anh, Phong Thần của cô thật là cẩn thận : "Em rất nhớ Mặc Mặc. . . . . ."

"Vậy chúng ta cũng sinh một đôi song sinh thôi. . . . . ."

Đáp lại Phong Thần chỉ có một tiếng xem thường, hai người chơi đùa một lát, rồi cùng nhau ngủ trên ghế sô pha.

Ngoài phòng tuyết rơi xuống càng nhiều, giống như lông ngỗng bay nhẹ nhàng chôn toàn bộ thành phố dưới mặt đất, bầu trời mờ mờ không thấy một tia ánh sáng, làm cho tâm tình người ta cũng đọng lại.

" Tuyết rơi xuống lớn như vậy, nếu như đến ngày lễ giáng sinh còn như thế, thế thì thật là quá tệ!"

Tư Dung nhìn ngoài cửa sổ oán trách, là một phù dâu duy nhất đối với Tần Ngôn mà nói, dạng thời tiết gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của cô.

Mặc dù còn chưa bắt được Lam Thiệu Đường, nhưng rốt cuộc có thể báo được mối thù nhiều năm qua, khiến cô vô cùng vui vẻ, đương nhiên sẽ không để ý đến tiếng oán giận của Tư Dung.

"Tìm em làm phù dâu, rốt cuộc là đúng hay sai? Lỡ như hôm đó danh tiếng của chị bị em áp đảo, thì phải làm thế nào đây?"

Tư Dung nhìn khuôn mặt của Tần Ngôn, mặc dù mới chỉ là một học sinh trung học, nhưng bộ dáng thật sự xinh đẹp, cô là người hay bắt bẻ như vậy, nhìn vào còn thấy đẹp, nếu em ấy ăn diện thêm chút nữa, không phải càng thêm mê người!

Cô đã thấy qua dáng vẻ ăn mặc tỉ mỉ của Tần Ngôn, bộ dáng kia, gần như có thể mê đảo rất nhiều người, cô đang suy nghĩ rốt cuộc có nên thay đổi người khác hay không đây? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không có người nào để lựa chọn.

"Vậy em không làm phù dâu nữa, chị mời người khác giỏi hơn đi!"

Nói thật, nếu không phải là do Phong Thần nói, cô mới không làm phù dâu gì đó, lại còn phải đi giày cao gót! Mặc dù bây giờ cô đã điều chỉnh bước đi tốt, nhưng cô vẫn không hề thích như cũ.

"Đừng. . . . . . Chị nói nhảm đấy!"

Tần Ngôn được Tư Dung chọc cho vui vẻ, nhưng một giây kế tiếp, tươi cười của cô lập tức dừng lại, cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, bóng người vừa rồi nhanh chóng biến mất. Nhanh đến nỗi khiến cô cảm thấy, vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Các cô đang ở bên trong một cửa hàng áo cưới cao cấp, hệ thống an ninh trong cửa hàng là tân tiến nhất, nhân viên cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa vì an toàn của khách hàng, nên đặc biệt bố trí các nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp. Những người này đều xuất ngũ từ quân nhân, hoặc là người trước kia có chức vụ đặc biệt.

Trong cửa hàng, cô không sợ có người đến bắt cóc, nhưng mà. . . . . . Cô nói Tư Dung đổi lại quần áo, hai người chờ ở trong cửa hàng, nói Phong Thần phái người tới đón bọn họ.

Lam Vụ Vũ, ánh mắt anh nhìn cô thay đổi, giống như đã không còn cưng chiều và mâu thuẫn đối với Tần Mặc.

Nhất định Lam Thiệu Đường đã biết, cô là Tần Ngôn, không phải là Tần Mặc. Mặc dù Tần Mặc có bệnh tim, nhưng hết sức hiếu động, thường xuyên chơi đùa với cô. Mà Tần Ngôn, mặc dù thân thể khỏe mạnh, nhưng trầm mặc ít nói, rất nhiều lúc, cô luôn thích một mình ở một chỗ.

Rõ ràng khác biệt như vậy, rõ ràng sơ hở như vậy, nhưng lại không ai phát hiện.

Người ngoài chỉ cho rằng, cô bé bị kinh sợ quá lớn, nên dẫn đến trầm mặc, khép chặt chính mình trong thế giới an toàn.

Mà chân tướng sự thật, lại vượt qua dự đoán của mọi người.

Mục tiêu của Lam Vụ Vũ là cô, Phong Thần vừa nhận được điện thoại của Tần Ngôn, không ngừng nhanh chóng chạy đến, trước tiên đưa Tư Dung an toàn trở về nhà, sau đó hai người mới về nhà họ Hàn.

"Em cảm thấy, anh ta đã biết."

Phong Thần nghe Tần Ngôn nói, trái tim không khỏi chấn động, người Lam Vụ Vũ thích vẫn luôn là Tần Mặc, hiện tại Tần Mặc đã trở thành Tần Ngôn, anh ta sẽ không xuống tay lưu tình với cô thêm nữa.

Hai cha con bọn họ, có lẽ đã bắt đầu tìm cơ hội ra tay với cô, cô là người quan trọng nhất của Tần Thọ Diệp và Phong Thần, bắt được cô, sẽ không sợ Phong Thần và Tần Thọ Diệp hành xử bình tĩnh.