Gãi cái gì mà gãi! Bác sĩ nói, không thể gãi!” Mạnh Tiêu Nhiên chăm sóc hắn cả đêm, đang nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy tức giận mà nâng mí mắt gắt.
“Cậu một chút đều không hiền huệ! Sớm biết vậy tôi ngay từ đầu nên tìm Thạch đầu!” Thẩm Diệu An mặt đầy ghét bỏ.
Mạnh Tiêu Nhiên khinh thường mà nhìn hắn một cái: “Thạch đầu yêu đương đang tình chàng ý thϊế͙p͙ kia kìa, người ta sẽ quan tâm cậu sao?”
“Ai, ngay cả thạch đầu cũng yêu đường rồi, còn tình chàng ý thϊế͙p͙…… Không nghĩ tới một ngày kia, bổn thiếu gia cư nhiên sẽ gặp phải hoàn cảnh bi thảm như vậy……” Thẩm Diệu An ngửa mặt lên trời thở dài.
Mạnh Tiêu Nhiên lườm hắn, nói: “Tôi thấy Nam Cung huân kia cậu vẫn là từ bỏ đi! Đừng nhổ răng cọp không muốn sống nữa!”
Thẩm Diệu An vừa nghe lập tức không vui, đáp: “Tôi phải nhổ ra, bổn thiếu gia chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu cậu quản được sao?”
“Cái kia……” Hạ Úc Huân có chút xấu hổ mà đứng ở cửa phòng bệnh, cửa khép hờ, cô vừa gõ cửa, cửa đã bị đẩy ra. Vừa lúc nghe được câu “Bổn thiếu gia chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu cậu quản được sao” kia của Thẩm Diệu An……
“Ai, Nam Cung huân, sao cô lại tới đây?” Thẩm Diệu An lập tức ném di động qua, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn cô.
Tuy rằng tối hôm qua bị đánh rất thảm, nhưng sau đó cô lại là mỹ nhân cứu anh hùng chắn trước người hắn, còn vì hắn mà liều mạng với Lãnh Tư Thần một màn kia trước sau quanh quẩn ở trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy còn rất đẹp! So với chính mình anh hùng cứu mỹ nhân còn đẹp hơn!
Mà Hạ Úc Huân sau khi nhìn rõ mặt Thẩm Diệu An đã khϊế͙p͙ sợ mà hoàn toàn cứng lại: “Thẩm…… Thẩm?”
“Ngao!” Thẩm Diệu An lúc này mới phát hiện bộ dáng hiện tại của mình, kêu rên một tiếng chui vào trong chăn.
Ngày hôm qua nhìn còn tốt, hiện tại cả mặt Thẩm Diệu An đều sưng thành đầu heo, quả thực thảm không nỡ nhìn.
“Xin cô quên đi hết thảy mọi thứ cô vừa thấy!” Thanh âm Thẩm Diệu An mang theo khóc nức nở.
“Ách, đã quên anh yên tâm, tôi trí nhớ không tốt!” Hạ Úc Huân lau mồ hôi, đồng thời lòng tràn đầy tự trách, nói: “Tôi không yên tâm, cho nên lại đây thăm anh, không nghĩ tới anh cư nhiên bị thương nghiêm trọng như vậy, ngoại trừ mặt còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
Mạnh Tiêu Nhiên bên cạnh giang tay giúp đỡ mà trả lời: “Cánh tay trật khớp đã nối lại rồi, sau đó gãy xương mũi, nứt xương cẳng chân, còn có phần mềm bị bầm tím……”
“Thẩm Diệu An, thực xin lỗi, liên lụy đến anh……”
Thẩm Diệu An lập tức bụm mặt chui ra, đáp: “Không có việc gì không có việc gì, đều là vết thương nhỏ mà thôi!”
Mạnh Tiêu Nhiên vô ngữ mà trừng hắn một cái: “Vết thương nhỏ…… Ai tối hôm qua ở trên giường đau đến lăn lộn cả một đêm? Ai sang hôm nay soi gương xong liền nổi điên?”
“Mạnh Tiêu Nhiên, cậu dẹp qua một bên đi!”
“Được! Tôi đi là được rồi chứ! Cái thứ thấy sắc quên nghĩa!” Mạnh Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đóng cửa phòng bệnh đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm mà nói thầm: “Tôi thấy cậu là càng sống càng trở về thời kỳ phản nghịch rồi, người khác càng không cho cậu làm cái gì cậu càng muốn làm cái đó, cô gái kia chắc chắn sẽ khiến cho cậu quay đầu với họ nhà cậu……”
“Cô ngồi đi, tùy tiện ngồi!” Thẩm Diệu An luống cuống tay chân mà lấy khẩu trang bảo Mạnh Tiêu Nhiên giúp hắn mua đeo lên trên mặt.
Nhưng mà cũng không có tác dụng gì, đôi mắt hắn cũng sưng, sưng đến chỉ còn lại một đường nhỏ!
Hạ Úc Huân kéo ghế ngồi xuống mép giường, sắc mặt trầm trọng, cảm xúc hạ xuống.
“Tôi thật sự chỉ là ngoại thương, chỉ là thoạt nhìn dọa người mà thôi, bác sĩ đã nói không có việc gì, dưỡng thương là được rồi……” Thẩm Diệu An thấy cô như vậy nhanh chóng an ủi cô vài câu, sau đó hỏi: “Cô thì sao? Thân thể có khỏe không?”