Thẩm Diệu An vặn vẹo cổ, cười lạnh nói: “A, nhận ra tiểu gia thì tốt! Lá gan rất lớn, cư nhiên ngay cả người phụ nữ của tiểu gia cũng dám động!”
“Người phụ nữ của anh?” Mũ lưỡi trai hồ nghi.
“Tiểu gia nhận định cô gái này, làm sao vậy?” Thẩm Diệu An bất mãn với ngữ khí của hắn.
Mũ lưỡi trai tức khắc thay đổi một bộ kinh sợ, nói: “Ai, Thẩm công tử, cái này, tôi thật sự không biết cô gái này là ngài che chở, tôi nếu biết, cho tôi mượn một trăm lá gan, cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không dám làm chuyện này, ngài xem này……”
Mũ lưỡi trai vừa nói lời hay ánh mắt vừa trái phải dao động, sau đó thừa dịp Thẩm Diệu An thả lỏng cảnh giác, lập tức nhanh chóng từ bên cạnh hắn xông ra ngoài.
Tên mũ lưỡi trai kia thoạt nhìn thật sự có tài, không chỉ có từ dưới mí mắt hắn chạy trốn, còn nhân tiện cứu gã khẩu trang.
“Bắt lấy hắn cho tôi! Hai người, một tên cũng không cho chạy thoát! Đặc biệt là tên mang cameras kia!” Thẩm Diệu An đứng ở cửa phòng ngủ rống giận.
“Vâng! Thiếu gia!” Hai vệ sĩ lập tức đuổi theo.
Thẩm Diệu An lúc này mới có cơ hội đi xem tình huống trong phòng ngủ, vừa thấy, quả thực khóe mắt đều nứt ra, lửa giận trong lồng ngực ngút trời.
Chỉ thấy trên giường lớn nằm một thiếu niên toàn thân không mảnh vải, cô gái bên cạnh váy đã bị cởi tới eo rồi, toàn bộ phần thân trên chỉ còn lại một áo lót màu vàng nhạt……
Làn da trắng kia quả thực khiến đôi mắt hắn choáng váng, làm lửa giận trong lồng ngực hắn bất tri bất giác mà thay đổi chất.
Đáng chết, nhìn có vẻ như những người đó còn chưa làm thành, hắn thật là khó có thể tưởng tượng mình nếu đến chậm một bước sẽ phát sinh chuyện gì!
Thẩm Diệu An không kịp nghĩ nhiều, một bước dài xông lên phía trước, luống cuống tay chân mà giúp Hạ Úc Huân kéo váy sửa sang lại, nhưng, váy cô bị những người đó kéo đến bung chỉ, Thẩm Diệu An đành phải cởi áo khoác mình một tay đem cô bọc lại kín mít.
Thẩm Diệu An ôm cô nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó đem cô nhét vào ghế bên cạnh ghế lái của xe mình.
Phát động động cơ, vừa lái xe vừa nôn nóng mà gọi điện thoại.
“Alo, Mạnh Tiêu Nhiên……”
“Alo, Thẩm công tử, sao giờ này lại gọi điện thoại cho tôi, cậu có biết giờ này đối với một người đàn ông có bao nhiêu quan trọng không hả?” Di động bên kia truyền đến thanh âm oán giận của Mạnh Tiêu Nhiên và tiếng hờn dỗi của phụ nữ, hắn đang làm gì không cần hỏi cũng biết.
“Bớt nói nhảm! Nhanh tìm bác sĩ qua đây cho tôi!”
“Bác sĩ? Cậu sinh bệnh?” Ngữ khí Mạnh Tiêu Nhiên lập tức đứng đắn vài phần.
“Tôi không bệnh! Là…… Là Nam Cung huân!”
“Cô gái kia, cô ấy sinh bệnh? Hay là bị thương?”
“Cô ấy bị người ta hạ dược, hiện tại hôn mê, hơn nữa……” Thẩm Diệu An quay đầu nhìn cô gái trên ghế phó hô hấp càng ngày càng dồn dập, làn da càng ngày càng đỏ bừng: “Hơn nữa rất có thể thuốc kia bên trong còn chưa thành phần kích dục! Cô ấy hiện tại như vậy nếu đưa đến bệnh viện có thể sẽ phiền toái, cho nên, cậu nhanh chóng tìm bác sĩ đáng tin qua đây cho tôi! Bảo hắn lập tức đến biệt thự thành nam của tôi!”
Mạnh Tiêu Nhiên vừa nghe, trong giọng nói tràn đầy đều là khϊế͙p͙ sợ: “Gì? Thẩm công tử à, tôi thấy cậu không chỉ không phải không bệnh, mà còn là bệnh không nhẹ a! Loại chuyện này cậu còn gọi bác sĩ? Tự cậu giải cho cô ấy là được!”
“Tôi tự mình giải cho cô ấy…… Tôi giải cái rắm a! Cậu mau tìm bác sĩ chỗ tôi, còn nói nhảm nhiều như vậy!” Thẩm Diệu An ngữ khí táo bạo nói.