Bất quá, tính cách anh cũng chính là nguyên nhân, khác với người khác……
Anh đã từng dõng dạc mà hướng Tiểu Huân nói thiên tài đều cô đơn, mà anh không sợ cô đơn, giờ phút này anh lại khó có thể tưởng tượng, nếu thế gian này không có cô, anh sẽ như thế nào vượt qua……
“Gần đây công ty có tốt không?” Lãnh Hoa Kiều vẫn luôn không nói chuyện rối rắm nửa ngày mới tìm ra một đề tài khô cằn như vậy, mới vừa nói xong lại bị vợ khinh bỉ trừng mắt, như trách cứ ông sẽ không nói chuyện phiếm.
Ông sẽ không nói chuyện phiếm, ngay cả con trai ông thích ăn cái gì cũng không biết……
Lãnh Hoa Kiều yên lặng ở trong lòng phỉ nhổ.
“Cũng tốt.” Lãnh Tư Thần trả lời.
“Gần đây chuẩn bị cùng Âu thị hợp tác?” Lãnh Hoa Kiều thuận miệng hỏi một câu.
Đứa con trai này kỳ thật căn bản không có chỗ nào cần ông nhọc lòng, hiện giờ toàn bộ Lãnh thị đều nhớ anh mới có thể hoạt động trơn tru, ông như bị bắn chết trên bãi biển trước những cơn sóng, đối với ông thật sự là cũng không có gì tốt để nói.
“Uhm.” Lãnh Tư Thần đại khái sợ mình trả lời quá lạnh nhạt, lại cố ý bỏ thêm hai chữ: “Đúng vậy.”
Nhưng mà cũng không hữu dụng gì, vẫn tẻ nhạt như thường.
Vì thế hai cha con lại không biết nói gì khác.
Cuối cùng vẫn là Quách Thuần Nhã nhìn không được, châm chước một chút tìm từ hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: “ Vậy…… Vậy tai tiếng con và Âu Minh Hiên kia……”
Không kịp chờ Lãnh Tư Thần trả lời, LãnhTư Triệt vì tránh cho không khí xấu hổ vội vàng mở miệng nói: “Mẹ! Con đều đã nói với mẹ đó chỉ là tuyên truyền thông thường! Loại chuyện này trên thương trường rất bình thường!”
Quách Thuần Nhã nói thầm: “Sao lại có thể lấy loại chuyện này ra mà tuyên truyền, vậy cũng quá……”
“Lãnh gia chúng ta tốt xấu cũng là dòng dõi thư hương, truyền ra loại chuyện này, còn ra thể thống gì nữa! Con ở bên ngoài xằng bậy như thế nào ta mặc kệ, nhưng cho dù con làm ăn lớn, cũng là con trai của Lãnh Hoa Kiều ta, con nếu làm chuyện bôi nhọ Lãnh gia ta, ta không thể mặc kệ!” Lãnh Hoa Kiều cũng không vui nói, ánh mắt tràn đầy tức giận, vốn đang bởi vì anh hiếm khi trở về một lần không muốn cãi nhau, nhưng tưởng tượng đến buổi sáng ra cửa những đồng nghiệp nhìn ông bằng ánh mắt châm chọc nghiền ngẫm, ông liền khắc chế không được lửa giận.
“A Thần à, con đừng trách chúng ta quản quá nhiều, kỳ thật chúng ta chỉ là quan tâm chung thân đại sự của con thôi! Con nói đi con cũng sắp ba mươi rồi mà vẫn một mình như vậy, ngày thường làm việc thì bận rộn, bên cạnh không có lấy một người! Tìm cô gái thích hợp kết hôn, những chuyện linh tinh vớ vẩn đó không phải đều không có sao?” Quách Thuần Nhã thật lòng nói.
Thấy Lãnh Tư Thần trầm mặc không nói chuyện, Quách Thuần Nhã thở dài, nói: “Ta biết con vẫn còn giận chúng ta chuyện năm đó, nhưng chuyện đó chúng ta cũng không muốn a, nha đầu kia kỳ thật tâm địa không tồi, ai……”
Phát hiện sắc mặt con trai không tốt, Quách Thuần Nhã vội vàng tránh đề tài này, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, thần sắc có chút tha thiết hỏi: “Đúng rồi, A Thần à, đứa bé kia…… Sao con không mang đến cùng?”
Vấn đề cuối cùng cũng hỏi đến điểm quan trọng, thần sắc Lãnh Hoa Kiều cũng nhu hòa hơn chút, với ánh mắt nghi vấn, hướng về phía bảo bối kim tôn, ông tất nhiên là quan tâm vấn đề giống vợ mình.
“Buổi tối ở bên mẹ nó, ban ngày qua bên con.” Lãnh Tư Thần khó có được nói một câu dài.
“A…… Như vậy sao!”
Đây là đồng ý đứa bé kia là của anh rồi!
Quách Thuần Nhã và Lãnh Hoa Kiều đều một trận cao hứng.
Bất quá, hai người bọn họ là ông nội bà nội người thân nhất, kết quả cư nhiên còn phải từ miệng người khác biết được mình có cháu trai, cuối cùng còn phải quanh co lòng vòng như vậy mà hỏi và xác nhận với con trai, cũng là quá bi thương rồi……