“Cười cười cười…… Cười chết anh thì tốt……” Hạ Úc Huân vừa nói thầm vừa căm giận đi xuống.
Mới vừa xuống cầu thang, di động của cô vang lên.
Là Tiểu Bạch gọi lại đây.
Hạ Úc Huân lập tức trở nên có chút khẩn trương, ho nhẹ một tiếng, cực kỳ ôn nhu mà mở miệng nói: “Bảo bối, sao trễ như vậy mà con còn chưa ngủ a?”
“Mẹ, thì ra mẹ cũng biết đã khuya! Mẹ biết hiện tại mấy giờ rồi chứ?”
Xong đời! Quả nhiên tức giận! Hơn nữa là vô cùng tức giận!
Hạ Úc Huân trái tim nhỏ đầy bất an, sợ hãi mà trả lời: “Uhm, hai…… Hai giờ……”
“Rạng sáng hai giờ hai mươi tám phút! Tiểu Bạch tin mẹ sẽ ngoan ngoãn về trước 12 giờ, cho nên mới ngoan ngoãn ngủ, kết quả lên đi WC lại phát hiện mẹ vẫn chưa về! Mẹ, mẹ không có chữ tín!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Bạch dùng ngữ khí nặng nề như vậy nói chuyện với cô, Hạ Úc Huân đều sắp sửa bị trách mắng mà khóc ngay tại chỗ.
Lãnh Tư Thần đáng chết, đều do anh! Bằng không cô tuyệt đối có thể trở về đúng giờ không phải sao?
Hạ Úc Huân càng nghĩ càng ủy khuất, cuối cùng trực tiếp đem di động trong tay đưa cho Lãnh Tư Thần phía sau, dựa vào cái gì chỗ tốt đều là anh chiếm, lại phải tự cô tới thu thập cục diện rối rắm, bị con trai mắng!
Lãnh Tư Thần nhìn Hạ Úc Huân hốc mắt phiếm hồng dáng vẻ ủy khuất, lại nhìn di động hiển thị “Bảo bối thân yêu của tôi” đang trò chuyện liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thần thái tự nhiên mà nhận di động đưa qua, nói: “Alo, Tiểu Bạch, là chú.”
Vừa nghe đối diện là thanh âm Tương Nhu tức giận của Tiểu Bạch kỳ thật liền tan đi một nửa. Cậu sẽ tức giận như vậy là bởi vì quá lo lắng cho mẹ, nếu mẹ ở cùng Tương Nhu, vậy chứng tỏ mẹ khẳng định không có việc gì.
Nếu Hạ Úc Huân biết bảo bối nghĩ như vậy, chỉ sợ tuyệt đối sẽ trực tiếp khóc ra……
“Xin lỗi, hôm nay tụ họp về có chút muộn, bất quá con yên tâm, mẹ con không uống nhiều rượu, hiện tại đang ở chỗ chú…… Uhm uhm…… Chú đã biết…… Đúng vậy…… Được……”
Lãnh Tư Thần nghe xong điện thoại của Tiểu Bạch liền nhìn thấy người nào đó hệt như chó con bị chủ nhân trách cứ héo héo mà ngồi xổm trước cổng lớn, bật cười mà lắc lắc đầu đi đến bên cạnh cô, đem điện thoại đưa cho cô, nói: “Tiểu Bạch muốn nói chuyện với em.”
Hạ Úc Huân cẩn thận nhận điện thoại, buồn bã ỉu xìu mà trên mặt đất vẽ vòng tròn, nói: “Alo, bảo bối, mẹ thật sự biết sai rồi……”
“Không phải mẹ sai, Tiểu Bạch biết mẹ cũng là thân bất do kỷ, là Tiểu Bạch sai, Tiểu Bạch vừa rồi không nên hung dữ như vậy với mẹ, mẹ thực xin lỗi……”
Nghe được thanh âm nhẹ nhàng an ủi bên kia của con trai, Hạ Úc Huân nhịn không được ngấn lệ, hít hít cái mũi, nói: “Không sao, mẹ biết bảo bối chỉ là lo lắng cho mẹ……”
“Mẹ, hôm nay quá muộn, bằng không mẹ liền ở chỗ Tương Nhu ngủ đi, đừng chạy về nữa.” Di động kia đầu Tiểu Bạch nói.
“Ách……”
“Mẹ ngủ ngon, sớm một chút nghỉ ngơi biết không?”
“Nga……”
Hạ Úc Huân có chút há hốc mồm mà nhìn di động đã cúp.
“Con trai đã nói, hiện tại có thể ở lại chưa?” Lãnh Tư Thần bên cạnh mở miệng nói.
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, đáp: “Anh có thể đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn được không hả?”
Lãnh Tư Thần nhướng mày: “Em nói con trai là lông gà?”
“Anh mới là lông gà! Cả nhà anh đều là lông gà!”
“Cả nhà anh cũng bao gồm em.”
“Lãnh Tư Thần anh đùa nghiện rồi phải không? Làm tôi cáu là có ý tứ gì?”
“Là rất thú vị……”
Ít nhất so với cô mỗi lần nhìn thấy mình đều như thấy xem người xa lạ một bộ xa cách khách khí, mỉm cười rụt rè mà gọi “Lãnh tổng”, “Lãnh tiên sinh” cũng còn tốt hơn……