“Nam Cung tiểu thư, chọn lời nói thật long hay là đại mạo hiểm?” Tiểu Thi cười hì hì hỏi.
“Lời nói thật long đi.” Hạ Úc Huân không do dự mà trả lời.
Dù sao cô cũng không dám chọn đại mạo hiểm.
Đại Thi nghe được đối phương chọn lời nói thật lòng tức khắc có chút thất vọng, không có hứng thú mà suy sụp hạ bả vai.
Tiểu Thi thật ra tựa hồ cũng liệu trước cô sẽ chọn như vậy, gật gật đầu, suy tư một lát, sau đó chậm rãi hỏi: “Nam Cung tiểu thư, cô có người yêu chưa?”
Hạ Úc Huân nghe vậy có chút giật mình, đây là một câu hỏi lời nói thật lòng rất bình thường trong trò chơi, nhưng lại khiến cô cầm lòng không đậu mà rối loạn vài phần, cũng máy rất nhanh liền bình thường trở lại.
Vấn đề này bình thường thì rất bình thường, nhưng ngồi ở đây đều cảm thấy hứng thú, đương nhiên, đặc biệt là cánh đàn ông.
Cho dù trước có Thẩm Diệu An, bọn họ không dám theo đuổi, nhưng ngầm ngẫm lại cũng tốt a!
Nghe thấy vấn đề này, con người Lãnh Tư Thần bất động thanh sắc mà nheo nheo, không bỏ qua sự sợ sệt lóe lên trong con ngươi cô gái.
Cuối cùng, Hạ Úc Huân trả lời hai chữ ——
“Từng có.”
Tiểu Thi nghe vậy cau mày.
Hai chữ đơn giản kỳ thật bao hàm không ít tin tức, ý nói cô trước kia từng có người thích, nhưng hiện tại không có ý trung nhân.
Bất quá cô vẫn cảm thấy mình sơ suất, vừa rồi hẳn là nên trực tiếp hỏi tên người cô thích là gì.
Nếu quá khứ có người yêu, vậy khẳng định không phải là Lãnh Tư Thần chứ?
Theo cô biết Nam Cung đại tiểu thư này vừa sinh ra liền lưu lạc bên ngoài, hơn nữa nghe nói ba nuôi cũng chỉ là người trong gia đình bình thường, khẳng định không có cơ hội quen biết Lãnh Tư Thần.
Sách, như vậy vừa rồi, chẳng lẽ là Lãnh Tư Thần đơn phương có ý với cô ấy sao?
Cô gái này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, cư nhiên có thể làm Lãnh Tư Thần động tâm?
Cùng lúc đó, đêm nay Lãnh Tư Thần giọt rượu chưa thấm đột nhiên đem một ly rượu vang đỏ trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Hạ Úc Huân dư quang liếc thấy động tác này của anh, mày hơi nhíu một chút, chung quy vẫn không nói gì.
Còn không biết xấu hổ ngăn cô uống rượu, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!
Tâm tư Lãnh Tư Thần giờ phút này không ai phát hiện, nhưng thật ra Lam Hạo Dương bởi vì biết nguyên nhân hậu quả, rất hiểu tâm tình anh.
“Này, hai người này, rốt cuộc là quan hệ gì? Tôi thấy thế nào không chỉ như là có quan hệ, lại còn có quan hệ không phải ít?” Diệp Hàng ôm lấy cổ Lam Hạo Dương kéo qua hỏi.
Lam Hạo Dương biết trong mấy người anh em chỉ có Diệp Hàng tên này là phúc hắc nhất, sợ nói mấy câu bị hắn moi ra hết, vì thế dứt khoát kín miệng đánh chết không mở.
Trò chơi tiếp tục, không khí càng ngày càng sôi động.
Hạ Úc Huân vốn dĩ quyết định chủ ý làm lơ Lãnh Tư Thần, nhớ kỹ nhiệm vụ đêm nay, chuyên tâm xây dựng quan hệ, nhưng, lúc nhìn thấy anh uống đến ly thứ ba, vẫn có chút nhịn không được.
Thứ này rốt cuộc còn có nửa điểm thành tin hay không?
Trước đó đáp ứng Tiểu Bạch thế nào!
Cư nhiên trước mặt cô liền bội ước!
Thật xem cô là người chết sao?
Lúc Lãnh Tư Thần chuẩn bị lấy ly thứ tư, Hạ Úc Huân bất động thanh sắc mà ở dưới hung hăng đá anh một đá.
Ly rượu trong tay Lãnh Tư Thần lắc lư một chút, thần sắc tựa hồ có chút kinh ngạc, long mày tinh xảo chậm rãi hướng về phía cô.
Hạ Úc Huân cũng không thèm nhìn anh, làm bộ không có việc gì tiếp tục ăn trái cây, cùng người khác nói chuyện, nhưng, giây tiếp theo, mặt cô liền cứng lại, thiếu chút nữa bị một quả nho làm sặc.
“Khụ khụ……”
Trên đùi đột nhiên truyền đến từng đợt tê dại, tên kia sau khi bị một đá cư nhiên thuận thế dùng động tác cực kỳ thong thả ái muội mà cọ xát chân cô……
Lãnh Tư Thần! Cái đồ lưu manh này!