Có người ngoài ở đây, Tiểu Bạch bảo bối không thể gọi cô là mẹ, bất quá đôi mắt to tròn có thể nói, như sao trời rơi xuống chớp chớp nhìn chằm chằm cô.
Hạ Úc Huân: “……”
Tim Hạ Úc Huân vèo một tiếng liền phi vào trong xe!
Cái tên đê tiện này!
Cuối cùng, cô chỉ có thể rối rắm mà gãi gãi đầu xoay người nhìn Nghiêm Tử Hoa, nói:“Cái kia, Nghiêm Phó tổng, anh không cần đưa tôi về, tôi đi cùng xe với Lãnh tổng được rồi, vừa lúc tiện đường.”
“Được được…… Vậy các người trên đường cẩn thận!” Nghiêm Tử Hoa tất nhiên là không còn hai lời.
Cuối cùng, Hạ Úc Huân vẫn mở cửa xe, lên xe Lãnh Tư Thần.
Sau khi cửa xe đóng lại, Lãnh Tư Thần lập tức không nói một lời mà đi mất.
Xe chạy được một chặng đường, cả người Hạ Úc Huân đều thả lỏng xuống, một tay đem Tiểu Bạch bên cạnh ôm vào trong ngực, bẹp một cái hôn lên, nói: “Bảo bối a, mẹ rất nhớ con…… Mẹ rất yêu con……”
Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhíu mày, nói: “Mẹ, mẹ uống bao nhiêu rượu?”
“Chỉ một chút a, một chút……” Hạ Úc Huân dùng ngón út khoa tay múa chân ngắn ngủn một đoạn.
Tiểu Bạch nhiêm mặt, nói: “Thật vất vả Tương Nhu mới kiêng rượu, mẹ lại không ngoan!”
“Ưm, bởi vì Tương Nhu lợi hại, Tương Nhu không muốn uống rượu cũng không ai dám ép uống, nhưng mẹ không được a, mẹ vô dụng, mẹ không có lợi hại như Tương Nhu……” Hạ Úc Huân quay ngón tay, thút tha thút thít nức nở mà nói.
Nhìn mẹ dáng vẻ bị tổn thương, Tiểu Bạch lập tức khẩn trương giải thích nói: “Con không nói mẹ vô dụng! Mẹ cũng rất lợi hại! Nhưng, mẹ, mẹ cũng phải chú ý sức khỏe, có thể uống ít thì cố gắng uống ít, trước khi uống rượu không được để bụng rỗng, tốt nhất uống một ly sữa bò, còn nữa……”
Hạ Úc Huân nâng mặt cậu nhóc, thở dài: “Bảo bối a, để mẹ xem xem, con là bị Đường Tăng ám ảnh sao?”
“Mẹ! Con đang nói chuyện rất trọng yếu!” Tiểu Bạch thần sắc nghiêm túc.
“Ờ! Mẹ sai rồi, con nói sao!” Hạ Úc Huân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hệt như học sinh nghe lời.
“Thôi, vẫn là ngày mai chờ mẹ tỉnh táo rồi nói sau!” Tiểu Bạch bất đắc dĩ mà đỡ trán.
Hạ Úc Huân lặng lẽ lộ ra nụ cười đạt được, sau đó lại bắt đầu làm nũng.
“Ô ô ô…… Bảo bối a, mẹ đầu đau quá!”
“Nơi nào đau? Tiểu Bạch giúp mẹ xoa xoa!”
“Chỗ này chỗ này!”
……
Phía trước trên ghế điều khiển, Lãnh Tư Thần nhìn hai mẹ con ấm áp yêu thương lẫn nhau, trong lòng từng đợt mềm mại đồng thời càng có nhiều chua xót.
Nếu Tiểu Huân cũng có thể làm nũng với mình như vậy, phải giảm thọ mười năm anh cũng nguyện ý.
Nhưng, cuối cùng cô lại không muốn ở trước mặt mình mở rộng cửa lòng.
Ai, không nghĩ tới anh sẽ có một ngày phải ghen tị với con trai mình như thế.
-
Nửa giờ sau, xe chạy đến Hạnh Hoa Thôn.
Đoạn đường phía trước gần nhất ở tu lộ, xe không dễ đi, Lãnh Tư Thần không đem xe khai đi vào, trực tiếp ngừng ở ven đường.
Ba người xuống xe, cùng nhau đi bộ đi phía trước mặt đi đến.
Lúc này Hạ Úc Huân đã thấm rượu, cảm thấy càng ngày càng choáng váng, nhìn trên bầu trời, lảo đảo xoay mấy vòng, dùng ngón tay chỉ bầu trời đêm lẩm bẩm nói: “Ai, mình sao lại thấy được “Dạ Tinh” của Van Gogh, quay rồi quay, đầu…… Đầu thật choáng váng……”
Đoạn đường này tình hình giao thông thật sự quá kém, ngay cả đèn đường đều không có, toàn bộ dựa vào ánh trăng tối tăm ẩn vào tầng mây, căn bản nhìn không rõ đường.
Sau khi Hạ Úc Huân lần thứ ba thiếu chút nữa ngã vào đồng ruộng, Lãnh Tư Thần rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà sải bước đi qua, ngồi xổm trước mặt cô, sau đó chợt đem cô cõng lên……